Hoàn Châu Cách Cách

Chương 49

Rồi nhà vua quay nhìn Đỗ viên ngoại:

- Hôm nay tôi trên đường đi ngang đây, tình cờ gặp chuyện trọng đại này, nhân rảnh rang cũng ghé tới coi. Đỗ tiên sinh à, ông cũng chẳng nên ham giàu chê nghèo. Tôi thấy cậu Tề Chí Cao đây nhất định sẽ có tương lai rực rỡ. Trời đã giúp ông chọn rễ thì ông nên đón nhận mới đúng…

Nhà vua lại quay qua Đại học sĩ Phúc Luân:

- Phúc Luân, có lễ vật gì để mừng thì đưa cho cậu ta.

Phúc Luân bước tới, không biết tính sao, chỉ thò tay vào túi lấy ra hai đĩnh vàng tốt, đưa cho Tề Chí Cao:

- Đây là lễ vật của lão gia tôi. Sau khi đã có gia đình, cậu phải học hành để đi thi.

Đám đông tò mò nãy giờ cứ im lặng theo dõi câu chuyện, đến lúc thấy Phúc Luân đưa số vàng lớn như vậy thì nhất loạt ồ lên kinh ngạc. Cả Tề Chí Cao lẫn Đỗ viên ngoại đều trố mắt, ngây người ra. Mãi sau Đỗ viên ngoại mới như bừng tỉnh, nhìn nhà vua từ đầu đến chân:

- Tôi phải xưng hô với tiên sinh đây như thế nào?

Nhà vua mỉm cười:

- Tôi họ Ngải.

Đỗ viên ngoại lễ phép:

- Xin mời Ngải tiên sinh quá bộ vào trong uống trà.

Nhà vua lắc đầu:

- Tôi còn phải tiếp tục lên đường, không thể ngồi lại được, tình cờ gặp được chuyện vui mừng của gia đình tiên sinh như vầy là có duyên rồi. Tiên sinh đã quyết định gả tiểu thư cho cậu thanh niên này rồi phải không?

Đỗ viên ngoại có vẻ khó nói:

- Chuyện này…

Nhà vua quay lại gọi lớn:

- Thầy Kỷ à, có đem theo giấy bút không?

Giáo thụ Kỷ Hiểu Phong vội đem giấy bút tới cười vui vẻ:

- Tôi biết thế nào lão gia cũng cần đến giấy bút nên vừa rồi đã chạy vào nhà họ Đỗ mượn được rồi đây. Nhưng mà chỗ này không có bàn ghế, làm sao ngồi viết?

Nhà vua rất tự nhiên:

- Thì ta kê vào lưng của đứa nào đó mà viết. Truyện được copy tại Đọc Truyện

Nhĩ Khang vội bước tới, xoay lại và khom người xuống cho nhà vua trải tờ giấy lên lưng mình. Nhà vua một tay đè tờ giấy, viết bốn chữ lớn "Thiên tác chỉ hợp", rồi thò tay vào trong áo lấy con triện, đóng triện lên tờ giấy.

Vua Càn Long đưa giấy cho lão họ Đỗ, rồi kề tai lão ta nói mấy câu. Không biết nói gì, mà chỉ thấy lão run bây bẩy. Cầm giấy lên ngơ ngác nhìn vào.

Lúc đó vua mới quay qua bảo với ông Phước Luân:

- Thôi mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta phải lên đường ngay, không nên chần chờ nữa.

Và thế là cả đoàn kéo nhau đi. Chỉ thấy lúc đó Đỗ lão gia quỳ mọp xuống dập đầu liên tục. Thiếu niên họ Tề thấy Đỗ lão gia dập đầu không biết ất giáp gì, cũng dập đầu theo.

Khi vua Càn Long và đám tùy tùng đã đi rất xa rồi, lão họ Đỗ mới dám đứng dậy, lão nhìn theo mà cứ nghĩ mình nằm mơ, nhưng rồi khi nhìn lại mảnh giấy trong tay với dấu ấn còn rành rành bốn chữ "Càn Long ngự ấn" mới tin đó là sự thật. Và không dằn được lòng, ông quay qua nắm chặt lấy tay chàng trai trẻ, xúc động nói:

- Hiền tế ơi hiền tế! Con có biết là mạng con to thế nào không? Thì ra đúng là trời đã chọn người cho ta mà ta lại chẳng biết. Ta chắc chắn là một ngày nào đó rồi con sẽ có một tương lai huy hoàng!

Chàng trai họ Tề càng nghe càng ngơ ngác như người từ cung trăng rơi xuống, trong lúc lão họ Đỗ quay qua nói với những người xung quanh:

- Kính thưa quý vị hương thân. Gia đình chúng tôi đã chọn được hiền tế, sẽ cử hành lễ cưới ngay, mời các vị ở lại uống với chúng tôi một ly rượu mừng nhé!

Đám đông nghe vậy vỗ tay hoan hô!

o0o

Tối hôm ấy, đoàn di hành của vua dừng chân tại một khách điếm nhỏ.

Tiểu Yến Tử đến giếng lấy nước, vừa mới vào đến sân đã bị ai đó bịt mắt lôi vào đình nhỏ, nhìn kỹ thì ra là Vĩnh Kỳ. Tiểu Yến Tử chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Vĩnh Kỳ trừng mắt.

- Này Tiểu Yến Tử, tôi hỏi cô, ban sáng tại sao cô cứ ném quả gieo cầu về phía tôi mãi thế? Cô làm vậy là có ý gì?

Tiểu Yến Tử hồn nhiên:

- Tất cả chỉ là hảo ý. Không cảm ơn thì thôi sao lại trách? Huynh không thấy cô ta đẹp ư? Cưới làm vợ là xứng chán!

- Thế cô không biết là chuyện hôn nhân của tôi nào có phải là do tôi chọn, mà phải thánh thượng chỉ hôn?

- Thì cũng đâu có sao đâu? Nếu huynh mà được quả gieo cầu thì chẳng lẽ Hoàng thượng từ chối kết hợp cho hai người? Người Hoàng thượng chỉ hôn đương nhiên là sẽ là chánh thất, còn cô tiểu thư kia huynh kết làm phòng nhì, cũng được mà? Lão họ Đỗ kia khi mà biết rõ thân phận của huynh, thì để con gái lão kết làm vợ thứ ba, thứ tư cũng sẵn lòng thôi!

Vĩnh Kỳ nghe Tiểu Yến Tử nói, đỏ cả mặt chàng có vẻ không vui, nói:

- Tại sao cô cứ sốt sắng giúp đỡ tôi như vậy? Cô ghét tôi lắm phải không? Có nghĩa là hiện trong tim cô, đã có hình bóng một ai rồi chứ gì? Cô phải biết, tôi cũng đã yêu người rồi chứ?

Tiểu Yến Tử nghe nói giật mình:

- Ai? Ai vậy? Cô ấy ở đâu? Đẹp hơn cả cô tiểu thư họ Đỗ kia à?

- Chứ sao! Ít ra với tôi thì cô ấy phải đẹp hơn!

- Vậy mà tôi không biết. Cô ta có quen tôi không? Tại sao chẳng nghe huynh nói gì cả?

Vĩnh Kỳ gật gù:

- Cô biết rất rõ cô ta, tại cô không để ý thôi!

Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:

- Tôi cũng biết à? Ai vậy cà?

- Xa tận chân trời, gần ở trước mắt. Biết ai chưa?

Tiểu Yến Tử nghe Vĩnh Kỳ nói giật mình, ấp úng một lát, lắc đầu nói.

- Không được! Không được! Huynh không có quyền nói đùa như vậy! Huynh phải biết là Tử Vy hiện đã có người yêu, huynh không được chen vào phá đám. Nhĩ Khang cư xử với huynh như ruột thịt, huynh làm vậy là thiếu đức, thiếu tư cách người lớn!

Vĩnh Kỳ thấy Tiểu Yến Tử hiểu lầm, càng bực tức hơn. Nhưng chỉ nói:

- Cô là tôi tức chết đi được!

Tiểu Yến Tử càng hiểu lầm thêm, trợn mắt:

- Tức chết ư? Nói thật chuyện gì tôi còn có thể giúp, chứ chuyện này, huynh đừng có hòng, huynh hoàn toàn sai trong chuyện này.

Vĩnh Kỳ bực dọc thở ra, rồi không chịu được, chụp lấy đôi vai Tiểu Yến Tử lắc mạnh:

- Cô làm sao vậy? Cô có cái đầu không? Làm sao cô lại cho là tôi yêu Tử Vy? Rõ là cô cũng biết Tử Vy là muội muội cùng cha khác mẹ của tôi mà? Làm sao tôi lại có thể làm chuyện lσạи ɭυâи như vậy được chứ?

Tiểu Yến Tử ngộ ra, gật đầu:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Thế thì… người huynh yêu không phải là Tử Vy à? Ai vậy?

- Đương nhiên là không phải rồi! Cô chẳng nghĩ ra sao?

Tiểu Yến Tử suy nghĩ:

- Vậy thì… Vậy là ai? Chẳng lẽ lại là Kim Tỏa?

Vĩnh Kỳ giận muốn phát điên lên, và không dằn được chàng nói toẹt ra:

- Không phải Tử Vy, không phải Kim Tỏa, Minh Nguyệt gì hết thì còn ai? Ai ngày đêm tôi đều gặp mặt? Ai đã bị tôi bắn trúng tên, để rồi khiến tôi phải ngày đêm tơ tưởng. Vậy mà còn nỡ vô tình làm mai làm mối cho tôi? Đó, tôi nói rõ như vậy đó. Cô còn không biết nữa ư? Chẳng lẽ bấy lâu nay gần gũi nhau, cô chẳng có một chút tình cảm nào với tôi cả sao?

Tiểu Yến Tử lúng túng:

- Nhưng mà… nhưng mà… Huynh nói gì tôi thật không hiểu, ý huynh nói, người huynh yêu đó là tôi à?

Vĩnh Kỳ trừng mắt:

- Không lẽ người bị tôi bắn trúng tên không phải là cô mà là một người nào khác? Có mấy người tên Tiểu Yến Tử lận chứ?

Bấy giờ Tiểu Yến Tử mới bước thụt lùi, rồi ngồi phịch lên ghế đá, yên lặng chẳng nói năng gì cả. Vĩnh Kỳ thấy vậy, vừa bực vừa thất vọng.

- Thì ra trước tới giờ tôi chỉ là người yêu đơn phương, cô chẳnng hề chú ý gì đến tôi cả, đúng không?

Tiểu Yến Tử tròn mắt:

- Nhưng mà… Nhưng mà… Huynh là huynh của muội cơ mà?

- Muội muội? Có đúng như vậy không? Vậy thì Tử Vy là ai? Tôi lại có nhiều muội muội như vậy ư?

Tiểu Yến Tử nhớ lại, chợt đỏ mặt, rồi ngượng ngùng hỏi:

- Nhưng vậy thì… Vậy thì, tôi kể như không phải là muội muội của huynh chứ? Thế tôi là ai?

- Còn gì nữa phải hỏi, cô chẳng có huyết thống nào với tôi hết!

Tiểu Yến Tử ấp úng:

- Nhưng nào tới giờ tôi chẳng dám nghĩ đến chuyện đó, tôi cứ nghĩ là… Huynh như là huynh ruột của tôi!

- Vậy thì bây giờ phải nghĩ đi!

Vĩnh Kỳ nói làm Tiểu Yến Tử càng đỏ mặt.

- Tôi không biết. Tôi thật không biết… Thôi để tôi suy nghĩ kỹ mới được. Giờ thì tôi lại bối rối quá, tôi chẳng biết phải làm sao nữa.

Thái độ của Tiểu Yến Tử càng khiến Vĩnh Kỳ bực dọc, chạy bước tới chụp lấy đôi vai Tiểu Yến Tử lắc mạnh.

- Tiểu Yến Tử, bắt đầu từ hôm nay, hãy hứa với huynh là phải thay đổi thái độ. Muội phải suy xét cẩn thận dưới gốc độ và cái nhìn khác hẳn bây giờ. Muội phải thấy giữa huynh và muội như giữa Tử Vy và Nhĩ Khang. Chẳng có một chút ràng buộc nào cả. Vì vậy, ta có quyền yêu nhau. Muội chỉ là muội muội giả của huynh, và phải hiểu rằng, huynh yêu muội rất thật lòng.

Lời của Vĩnh Kỳ thiết tha, làm Tiểu Yến Tử xúc động. Có điều Tiểu Yến Tử vẫn còn hết sức hoang mang.

Tối hôm ấy, lần đầu tiên trong đời, Tiểu Yến Tử đã mất ngủ. Nằm trên giường nàng cứ trằn trọc không sao dỗ giấc được. Tử Vy nằm cạnh cũng ngủ không được. Tử Vy biết tâm trạng của Vĩnh Kỳ từ lâu, hôm nay lại thấy Tiểu Yến Tử thở vắn than dài thế này, là biết ngay giữa hai người đã lật tẩy.

Nàng quay qua kéo vai Tiểu Yến Tử:

- Hãy nói thật tôi biết, huynh ấy đã nói gì với tỷ tỷ? Còn tỷ tỷ thế nào? Động lòng chưa? Từ trước đến giờ tôi cứ tưởng tỷ tỷ nhiều nam tính, nên chẳng biết xúc động. Không ngờ… thế này thì tỷ tỷ còn nữ tính, hẳn đã không còn tưởng tượng chuyện huynh ấy là huynh ruột của tỷ tỷ rồi chứ?

Tiểu Yến Tử thành thật:

- Tôi thú thật với muội, trước kia tôi vẫn xem huynh ấy như huynh ruột mình.

- Thế còn từ đây về sau?

Câu hỏi của Tử Vy làm Tiểu Yến Tử đỏ mặt, nghĩ ngợi một chút Tiểu Yến Tử nói:

- Giờ thì tôi hiểu rõ câu "mọi thứ đã thay đổi". Tôi đã bị Ngũ A Ca làm rối tung cả đầu. Thật tình tôi chẳng hiểu sao huynh ấy lại thích tôi. Tôi là đứa dở tệ, cái gì cũng không biết, chữ cũng không, cứ làm khổ mọi người. Nhất là chuyện văn chương thi phú, lúc nào cũng phải nhờ Ngũ A Ca giải vây. Với trình độ của huynh ấy. Với võ nghệ của huynh ấy thì biết bao cô gái xứng đáng hơn. Sao huynh ấy lại không chọn, cứ nhè tôi mà chọn. Thật kỳ lạ, thật hoang đường, vô lý, không làm sao tin được đó là sự thật!

Tử Vy thấy Tiểu Yến Tử cứ băn khoăn, cười lớn:

- À! Vậy thì rõ rồi! "Ni cô đã biết động lòng xuân"! Hiểu chưa? Vậy thì còn gì bằng!

Tiểu Yến Tử giậm chân:

- Cái gì mà động không động? Chuyện đó nào có hay ho gì. Ta chỉ thấy thêm phiền phức. Gương trước mắt đã quá rõ mà, ngươi và Nhĩ Khang đấy? Hết phải lo lắng chuyện này lại phải lo chuyện khác, vui thì chẳng được bao nhiêu. Ta không thích như vậy. Ta chỉ muốn có một cuộc sống tự do!

Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử, không nói gì cả. Yến Tử thắc mắc:

- Nhưng tại sao ngươi lại ngồi thừ ra vậy? Nói gì đi chứ?

- Vì mãi đến bây giờ tôi mới ngộ ra, tại sao Ngũ A Ca lại nhiệt tình với chuyện giữa tôi và Nhĩ Khang như vậy, thì ra chuyện "huynh muội ruột giả" của hai người, là nỗi đau đầu của huynh ấy. Và như vậy Vĩnh Kỳ không phải là người đã mang lại nỗi phiền phức cho tỷ tỷ, mà phải nói ngược lại. Tỷ tỷ mới là người làm khổ huynh ấy. Xem ra thì Nhĩ Khang dù gì cũng có phước hơn Vĩnh Kỳ, vì tình huynh ấy có tôi đáp trả, còn tỷ tỷ? Tỷ tỷ còn muốn đẩy quả cầu kén chồng của cô gái họ Đỗ cho huynh ấy. Trách gì ban chiều thấy mặt của Vĩnh Kỳ không vui.

Tiểu Yến Tử bật dậy tròn mắt nhìn Tử Vy, rồi lại nằm phịch xuống giường, càu nhàu một mình.

- Ta đã bảo rồi mà, đừng để động lòng. Nãy giờ ngươi nói ta thấy ngươi chỉ bênh vực cho huynh ấy, trách móc ta. Và làm ta lại có mặc cảm. Ta cứ nghĩ là mình đã làm điều gì không phải với Vĩnh Kỳ. Phiền thật! Rắc rối thật! Như thế này thì ta biết phải làm gì bây giờ?

Lời của Tiểu Yến Tử khiến Tử Vy cười thầm, nàng ngẫm nghĩ:

- Ông trời quả là thích sắp đặt chuyện rắc rối. Hoàn cảnh éo le thế này, đến một lúc nào đó khi sự thật được phơi bày, không biết lúc đó Hoàng thượng sẽ phản ứng ra sao? Có tưởng chừng như trời đã đổ sụp đến nơi rồi chăng?