Rồi quay qua Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái, Yến Tử nói:
- Nào, bọn mình ra ngoài để họ nói chuyện riêng đi.
Tử Vy nghe vậy đỏ mặt:
- Mọi người ngồi đây nói chuyện cho vui, đừng đi đâu cả.
Tiểu Yến Tử trêu:
- Nếu vậy rồi những lời thì thầm cô làm sao có thể phát biểu tự nhiên trước mọi người.
Tử Vy đỏ mặt thêm:
- Muội… muội làm gì có chuyện gì thì thầm?
Tiểu Yến Tử quay qua Nhĩ Khang:
- Vậy thì Nhĩ Khang làm sao thì thầm với muội được?
- Làm gì có!
Tiểu Yến Tử nhìn Tử Vy rồi Nhĩ Khang hỏi:
- Chắc không? Nếu vậy tôi ở lại đây, lúc đó đừng có hối hận nhé?
Nhĩ Khang nghe vậy chỉ còn nước bước tới rạp người bái Tiểu Yến Tử. Nhĩ Thái thấy vậy cười to.
- Thôi Tiểu Yến Tử, đừng có làm mất thì giờ của người ta mà, chúng ta đi ra ngoài thôi!
Tiểu Yến Tử cười to theo, rồi cùng Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ cón lại hai người Tử Vy và Nhĩ Khang. Nhĩ Khang xúc động nắm tay Tử Vy, hỏi:
- Nghe nói Hoàng thượng đã đánh cờ với muội suốt cả đêm, đúng không.
Tử Vy vui vẻ gật đầu, Nhĩ Khang cười nói:
- Muội chưa hề cho huynh biết là muội cũng biết đánh cờ. Vậy là có nhiều chuyện thuộc về muội huynh còn chưa biết. Muội giống như một đại dương sâu thẳm vậy.
Tử Vy nghe nhắc đến vua Càn Long, chợt vui mừng nói:
- Bây giờ thì muội mới biết tại sao mẹ muội chịu lãng phí cả một cuộc đời để chờ cha, và lúc sắp chết lại trối trăn bắt phải đi tìm tìm cha cho được. Cha muội rõ là một người học rộng, có sự hiểu biết thông thái, muội rất khâm phục ông ấy. Vì vậy mỗi lần nghĩ đến cha là lòng muội ngập đầy hạnh phúc. Lần thứ ba khi người hỏi đến mẹ, muội đã run rẩy không nói được thành lời. Nếu không vì sự an nguy của Tiểu Yến Tử, có lẽ muội đã khai toạc ra cả.
Nhĩ Khang chăm chú nghe Tử Vy nói, vừa vui vừa lo.
- Huynh đã biết ngay từ đầu. Cái hào quang của muội dù núp dưới dạng nào cũng đều tỏa sáng. Nhưng huynh thật bất ngờ. Không liệu được sự việc lại tiến triển nhanh đến vậy. Lúc muội vào cung. Huynh vừa mừng, vừa lo. Mừng là vì biết muội là người dễ phục nhân tâm, nhưng lo là vì ở trong cung, sự hiểm nguy luôn rình rập. Sợ là một ngày nào đó, Hoàng thượng yêu quý muội quá sẽ trở thành bất lợi cho muội. Vì vậy, Tử Vy, muội phải cẩn thận.
- Muội biết, lúc nào muội cũng hết sức cẩn thận, muội luôn cẩn thận để bảo vệ cả muội và Tiểu Yến Tử nữa.
Nhĩ Khang nghe nói rất yên tâm, quay sang chuyện khác:
- Thế trong đấy muội có nhớ huynh không?
Tử Vy lắc đầu, e thẹn:
- Không.
Nhĩ Khang lại hỏi:
- Thế có lời thì thầm gì muốn nói cho huynh biết không?
Tử Vy cúi đầu nói:
- Có một câu.
- Nói đi!
Tử Vy nói như thở vào tai Khang:
- Đó là nói không nhớ là giả đấy!
Nhĩ Khang xúc động ghì Tử Vy vào lòng. Hai người cứ thế bịn rịn bên nhau. Một lúc Tử Vy nói.
- Có một việc cứ vấn vương trong lòng, muốn nhờ huynh gỡ hộ cho.
- Việc gì đấy?
- Có lẽ lâu lắm muội chẳng thể nào gặp được huynh muội Liễu Thanh, Liễu Hồng. Hôm trước nhờ hai huynh muội họ giấu giùm bọn muội ở ngôi nhà tranh kia. Rồi bị các huynh tìm thấy đưa thẳng vào đây, muội đã mất liên lạc với họ. Từ đó không nói được một lời chia tay nào cả. Điều đó làm muội hết sức bứt rứt. Vì vậy muốn nhờ huynh nên đến gặp họ, cho biết muội vẫn bình an và hãy ghé qua Đại Tạp Viện thăm những người ở đấy.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy xúc động, hứa:
- Vâng, huynh biết.
Giữ đúng lời hứa, ngày hôm sau, Nhĩ Khang mang một số tiền lớn đến Đại Tạp Viện, trao cho Liễu Thanh nói.
- Số tiền này là của Tiểu Yến Tử và Tử Vy nhờ tôi mang đến đưa cho huynh. Trong đó tất cả có năm mươi lạng bạc, số tiền này bọn họ muốn nhờ huynh tìm giùm một chỗ nào rộng rãi một chút, để cho tất cả người nghèo ở đây có được một nơi ở thoải mái, sạch sẽ.
Liễu Thanh không hiểu ý, trừng mắt:
- Có nghĩa là huynh muốn mọi người trong Đại Tạp Viện này phải sơ tán đi nơi khác đúng không?
Nhĩ Khang nói:
- Không phải như vậy mà chỉ là muốn người già có một nơi an dưỡng tử tế, trẻ con thì có một sân chơi rộng rãi. Nếu không tìm được nơi thích hợp, thì với số tiền này đử để mua đất, cất nhà. Nhưng cái nơi mới đến cần phải xa nơi này, càng xa càng tốt.
Liễu Thanh thấy có điều bí ẩn trong chuyện, nên nói với Nhĩ Khang:
- Thôi chúng ta đi tìm một nơi nào khác nói chuyện đi!
Và hai người đi ra vùng ngoại ô. Đứng trên một quả đồi, ở đấy chẳng có ai ngoài hai người cả. Liễu Thanh nghiêm nghị nói:
- Huynh nói thật cho ta biết Tiểu Yến Tử và Tử Vy hiện nay ra sao rồi?
Nhĩ Khang cười:
- Cái chuyện đó tôi không nói cho huynh biết được đâu. Huynh chỉ cần biết một điều họ hiện sống rất vui vẻ. Và như vậy là ở Đại Tạp Viện các huynh, đã có hai người vào cung. Chuyện đó hay mà cũng không hay, nếu tin loan truyền ra sẽ làm cho nhiều người chú ý. Và vì sự yên ổn của mọi người, tôi mới đề nghị bọn huynh dời đi.
Liễu Thanh cười nhạt nói:
- Huynh tưởng bọn này chẳng biết gì cả sao mà giấu, nè nhé, để tôi nói huynh nghe. Cách cách giả đã vào cung. Sau đó huynh đưa cách cách thật vào phủ. Bây giờ, huynh lại đưa Tử Vy tiếp tục vào cung, định để Hoàng thượng có thêm một cô cách cách nữa chứ gì?
Nhĩ Khang nghe nói giật mình:
- Ai nói những điều đó cho các người biết?
Liễu Thanh cười, tiếp:
- Huynh đừng quên. Tiểu Yến Tử sống ở Đại Tạp Viện năm sáu năm nay. Mọi chuyện tôi đều rõ. Còn Tử Vy, thì mới vào đấy. Mà ngày nào cũng có vẻ trông ngóng chuyện đi tìm cha. Và lúc hai người thì thầm to nhỏ. Một phần câu chuyện cũng bị lộ ra ngoài. Đến lúc Tiểu Yến Tử mất tích rồi trở thành cách cách. Tử Vy thì lăn xả vào cái đám tuần hành của vua để làm gì? Sau đó lại ở luôn trong phủ các huynh, không trở về nữa… Rồi chuyện kéo dài đến ngày hôm nay. Nếu tôi không hiểu điều gì đã xảy ra thì có phải tôi chỉ là một thằng khờ không?
Nhĩ Khang gật đầu, thành thật nói vời Liễu Thanh:
- Tử Vy bảo huynh là hiệp khách, có chuyện gì khó khăn là tìm huynh, còn Tiểu Yến Tử lại muốn đưa cả hai huynh muội huynh vào cung làm thị vệ. Họ đều coi trọng huynh. Bây giờ tôi mới biết tại sao? Quả họ đã không nhầm người.
Liễu Thanh nghe Nhĩ Khang ngợi ca nóng mũi, thấy tự hào, nhưng vẫn giả vờ hỏi:
- Thế ư? Họ đều nói vậy chứ?
Nhĩ Khang nhìn Liễu Thanh, thành thật:
- Vâng họ đã nói như vậy. Huynh là người thông minh phân tích rõ được sự việc như vậy, tôi chẳng có gì giấu huynh cả. Tiểu Yến Tử với Tử Vy là một trường hợp rồng rắn lộn xộn. Đúng ra Tử Vy mới thật là Hoàn Châu cách cách. Lúc này bọn tôi để Tử Vy vào cung là muốn trả lại sự thật cho mọi người, ý tôi muốn là Tử Vy nhận được cha, nhưng Tiểu Yến Tử vẫn bình an. Không gặp sự nguy hiểm nào cả.
Liễu Thanh nghĩ ngợi, sự thắc mắc đã được giải quyết, gật gù nói:
- Ngay lúc đầu bọn tôi đã thấy Tử Vy khác người, thì ra cô ấy đúng là cách cách thật!
- Tôi mong rằng rồi huynh sẽ giữ kín được bí mật này.
Liễu Thanh có vẻ không vui:
- Huynh nghĩ tôi là người gì mà dặn dò kỹ thế? Tôi đâu phải là kẻ nhiều chuyện?
- Đương nhiên là không phải. Tôi nào dám nói xấu huynh, vì tôi còn nợ huynh nhiều quá, nhất là những sự giúp đỡ dành cho Tử Vy.
Liễu Thanh cười:
- Các người đều lo cho sự an toàn của Tiểu Yến Tử và Tử Vy chứ gì?
Nhĩ Khang thành thật:
- Chúng tôi bảo vệ họ bằng tất cả sinh mệnh mình.
Liễu Thanh gật đầu, rồi nói:
- Vậy thì, tôi sẽ lo bão vệ những người ở Đại Tạp Viện. Huynh yên tâm. Trong vòng mười ngày nữa. Tất cả những người trong Đại Tạp Viện sẽ mất tích cả. Các huynh sẽ không phải lo chuyện bí mật bị lộ. Còn nếu có điều gì muốn tìm tôi, thì cứ đến cái nơi mà Tử Vy từng ở nhắn với ông già Trương ở đó, là có mặt tôi ngay. Hãy biết rằng không phải chỉ có các người, mà bọn tôi cũng rất quan tâm đến sự an nguy của Tiểu Yến Tử.
Nhĩ Khang cảm kích:
- Tử Vy nói huynh là con người nghĩa hiệp. Điều đó quả là không sai.
Liễu Thanh cười. Hai người đàn ông không cần nói nhiều nhưng đã hiểu ý nhau.
Tiểu Yến Tử từ lúc có Tử Vy vào cung làm bạn, lại trả thù được Dung ma ma, là cảm thấy vô cùng hả hê, thỏa mãn. Vì vậy những lời cảnh cáo của Nhĩ Khang chẳng bỏ vào tai. Hôm ấy, Tiểu Yến Tử huy động hết mấy cô gái trong Thấu Phương Trai, rồi mang thêm một đống vải lụa ra phòng khách, bắt tất cả cắm cúi may may, vá vá cả buổi trời. Bạn đang đọc chuyện tại Đọc Truyện
Tử Vy cũng có trong số đó, vừa may vừa nói:
- Tiểu Yến Tử này. Muội cảm thấy là tỉ tỉ cho may cái này chẳng có ích lợi gì đâu. Biết có sử dụng được không?
Tiểu Yến Tử gạt ngang:
- Sao lại không? Ta nói cho ngươi biết, đến khi may xong. Mỗi đứa sẽ cột vào gối mình hai cái. Ta đã suy nghĩ điều này lâu lắm rồi mới nảy ra ý chứ bộ. Hãy nghĩ cho kỹ đi. Ngày nào cũng từ tối đến sáng, sáng đến tối bắt quỳ liên tục. Mình cũng phải bảo vệ cái đầu gối của mình chứ? Mà ta nghĩ hoài, nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Hoàng A Ma thông minh sáng suốt như vậy, mà sao đυ.ng chút lại cứ bắt người ta quỳ. Có lợi ích gì đâu?
Tử Vy thắc mắc:
- Tỉ tỉ mang thứ này trên hai đầu gối. Đi tới đi lui chẳng thấy khó chịu ư?
Kim Tỏa đã may xong một đôi, đưa cho Tiểu Yến Tử, hỏi:
- Cách cách, cách cách có muốn thử một chút không?
- Được!
Tiểu Yến Tử thích chí nói, rồi ngồi xuống. Bắt Kim Tỏa mang vào đầu gối cho mình. Phải có cả Minh Nguyệt, Thể Hà phụ mới xong. Kim Tỏa nói:
- Xong rồi đấy. Cách cách thấy thế nào? Có cộm nhiều lắm không? Nếu có tôi sẽ sửa lại một chút.
Tiểu Yến Tử cột xong, kéo ống quần xuống, đứng dậy. Cô nàng nhảy tới nhảy lui trong phòng, rồi thích chí cười lớn:
- Ha ha! Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Đi cũng nào có bận bịu lắm đâu?
Vừa nói vừa nhảy, rồi quỳ xuống, lại cười:
- Đấy thấy không, ở gối như có hai miếng bông tha hồ mà quỳ! Thôi tất cả hãy làm nhanh lên, nhanh lên. Ta còn đem tặng cho những người khác nữa. Đây là sáng tác độc quyền của ta đấy nhé. Ta đặt cho nó cái tên "Quỳ dễ dàng". Mỗi người trong Thấu Phương Trai ta đều mang một đôi. Còn dư ta sẽ mang tặng cho Ngũ A Ca, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Tiểu Thuận Tử, Tiểu Quế Tử, Lạp Mai, Đông Tuyết… Người nào họ cũng cần có một đôi. Các người hãy suy nghĩ đi. Ở đây còn đỡ, có khi đang đi ngoài đường, đá lục cục bị bắt quỳ. Mấy lần gối ta cứ bị bầm tím cả lên.
Tử Vy cười, lắc đầu:
- Tỉ tỉ đừng có tặng ai cả. Đám Ngũ A Ca họ mà nhận được quà của tỉ tỉ là họ sẽ ôm bụng cười lăn cho xem. Muội bảo đảm với tỉ tỉ là rồi trong bọn họ chẳng ai mang cái thứ này của tỉ tỉ đâu.
Tiểu Yến Tử trợn mắt:
- Sao vậy? Một đồ vật thực dụng thế này sao lại không mang? Chưa đâu. Vài hôm nữa ta sẽ phát sinh ra cái món "Cứ đánh đi" nữa. Lúc đó sẽ chẳng ai sợ ăn đòn nữa.
Kim Tỏa tò mò:
- Cái món "quỳ dễ dàng" này của tỉ tỉ cột ở đầu gối thì không nói đi, còn cái món "Cứ đánh đi" tỉ tỉ định cột ở đâu chứ?
Tiểu Yến Tử suy nghĩ, rồi nói:
- Ờ hé! Nghĩ ra thì dễ mà cột thế nào đây?
Minh Nguyệt hiến kế:
- Từ đây về sau cách cách lót bông trong quần là được rồi.
Tử Vy cười:
- Vậy sao được. Lúc này trời nóng, mặc cái nệm đó trong người chắc cứ trúng gió mất!
Mọi người cười ồ. Không khí trong phòng thật vui. Nhưng ngay lúc đó Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử từ bên ngoài đã chạy vào bẩm:
- Bẩm cách cách, Hoàng thượng đang ở thư phòng, gọi cách cách sang ngay!
Tiểu Yến Tử vừa nghe nói, tái mặt:
- Vậy là không xong rồi. Hoàng A Ma lại kiếm chuyện bắt ta viết "Vận may vận xui" hay "thùng lớn thùng nhỏ" gì nữa đây!