Bấy giờ Tiểu Yến Tử mới giật mình, còn đang đứng chần chừ, thì Dung ma ma bước tới ấn gót nhẹ lên gối của Tiểu Yến Tử một cách điệu nghệ, làm Yến Tử phải quỳ xuống ngay. Hoàng hậu lại ra lệnh.
- Vả miệng!
Tiểu Yến Tử vừa kinh ngạc vừa giận, hét lên:
- Hoàng hậu! Bà đừng có lầm, tôi không phải là nô tài của bà đâu mà muốn đánh, muốn chửi thì chửi. Tôi là cách cách của Hoàng A Ma tôi. Bà muốn đánh chó cũng phải nể mặt chủ nó chứ?
Hoàng hậu tức muốn điên lên, bà không tin là lại có kẻ to gan chống lại bà. Không thể tin được!
- Mi dám đem cả Hoàng thượng ra để hù dọa ta, thì ngươi rõ là không biết trời cao đấy rộng gì cả. Vậy bắt đầu từ hôm nay ta sẽ thay mặt Hoàng thượng để dạy mi mới được!
Và quay mặt qua, bà nói lớn:
- Dung ma ma đâu?
Dung ma ma ứng ngay.
- Dạ có nô tài!
- Ngươi hãy vả miệng nó! Xem nó còn dám nói nữa không?
Hoàng hậu ra lệnh. Dung ma ma tiến ngay tới và một cái tát như trời giáng vào mặt Tiểu Yến Tử.
Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ tái mặt, Vĩnh Kỳ nói:
- Hoàng Ngạc nương, không nên làm vậy!
Tiểu Yến Tử vì không phòng bị mới bị ăn một cái tát tai của Dung ma ma, lồm cồm ngồi dậy. Tiểu Yến Tử hét:
- Mi chỉ là một tay đầy tớ, sao lại dám đánh ta chứ?
Vừa hét vừa nhảy tới đấm một đấm vào mặt Dung ma mạ Lần này Dung ma chẳng né được "ui da!" và ngã lăn xuống đất. Đánh xong, Tiểu Yến Tử sợ bị trả đòn vội phi thân ra phía sau, phóng lên cột trụ giữa nhà, quay qua thách thức.
- Nào có giỏi đến đây, đến đây bắt ta đi! Ta thách ngươi đấy! Lại đây!
Tất cả mọi người trong nhà đều thấy bất ngờ. Hoàng hậu vô cùng tức giận, hét lên:
- Bọn bây đâu! Đi gọi đại nội thị vệ đến đây! Tất cả phải đến đây! Để dọn dẹp đống rác rưởi này.
Bọn thái giám đồng loạt quì xuống:
- Bọn nô tài xin tuân mệnh!
Và rút luị Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái thấy tình hình không thể cứu vãn được nữa, nên trao đổi ánh mắt cho nhau rồi gật đầu. Mật ước của họ là Nhĩ Thái lưu lại bảo vệ cho Tiểu Yến Tử, còn Vĩnh Kỳ tức tốc đi tìm vua Càn Long.
Khi vua Càn Long và Lệnh Phi hớt hải chạy đến, thì chỉ thấy Hoàng hậu với sắc mặt hầm hầm đứng dưới, còn Tiểu Yến Tử vẫn ôm chặt cột trụ trên cao, nhưng cô ta đã có vẻ thấm mệt, sắp rơi xuống mà chung quanh cột là cả một đám cao thủ trong đội thị vệ triều đình, họ chỉ cần chờ Tiểu Yến Tử rơi xuống là tóm ngay.
Khi thấy vua Càn Long vừa xuất hiện ở cửa, tất cả bỏ hết công việc, quỳ xuống:
- Hoàng thượng giá lâm!
Tiểu Yến Tử đang ôm cột trên cao, thấy Hoàng thượng xuất hiện như gặp cứu tinh, nói to:
- Hoàng A Ma, con ở trên này không thể hành lễ được, xin Hoàng A Ma tha lỗi, xin người hãy cứu con, ở đây có quá nhiều người muốn gϊếŧ con đó! xem tại s1apihd.com
Vua Càn Long thấy cục diện trước mặt lộn xộn vô cùng nên tức giận quát:
- Sao lại thế này? Vậy còn ra thể thống gì chứ? Con có xuống không?
- Nếu Hoàng A Ma đảm bảo là con không bị mất đầu thì con mới xuống!
- Tại sao lại mất đầu? Ai cắt đầu con chứ? Trẫm bảo đảm với con là chẳng ai dám động đến con!
Tiểu Yến Tử đòi hỏi:
- Còn phải bảo đảm là không bắt tội con nữa!
Hoàng hậu giận xanh mặt bước tới nói với vua Càn Long.
- Hoàng thượng, người không nên dung túng cho cái con Tiểu Yến Tử này nữa. Chẳng những nó không biết tôn trọng quy tắc triều đình mà lại còn vô lễ, hành động một cách mất dạy. Ngay thϊếp mà nó còn hỗn láo, nó còn dám đánh cả Dung ma ma.
Hoàng hậu chưa dứt lời, thì Tiểu Yến Tử trên cột đã la lên:
- Hoàng A Ma ơi! Con sắp rơi xuống đây này!
Vua Càn Long nghe nói, vội nhìn lên lo lắng:
- Nếu quá mỏi thì xuống đây ngay!
Và quay sang Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ, ông vội hạ lệnh:
- Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ hãy lên đấy mang cách cách xuống đây. Nhớ đừng để cách cách té nhé!
Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ cùng lên tiếng:
- Dạ!
Hai người dùng thuật phi thân bay lên, mỗi người nắm lấy một tay Tiểu Yến Tử đưa xuống giống như một cánh đại bàng, họ hạ xuống trước mặt vua Càn Long.
Tiểu Yến Tử vừa đáp xuống đã phủ phục dưới chân vua, thút thít:
- Hoàng A Ma, con sống ở chốn dân dã mười tám năm qua, tuy có khổ thật, nhưng chưa hề bị ai đánh một cái. Vậy mà bây giờ vào cung, cứ bị người này người kia hù dọa. Làm cách cách chẳng có sung sướиɠ tí nào cả. Ở trong hoàng cung này có rất nhiều người ghét con, thù con. Họ bảo nào là con có lý lịch bất minh, đáng nghi ngờ. Hoàng A Ma, nếu người thật sự thương con, thì hãy để con về sống chung với dân dã vậy!
Vua Càn Long nổi nóng:
- Ai! Ai đã đánh con chứ?
Dung ma ma vội bước tới, sụp xuống:
- Tâu Hoàng thượng là con ạ!
Vua Càn Long trừng mắt:
- Dung ma ma này, ngươi là vυ' nuôi cũ của Hoàng hậu, bây giờ là người thân tín của bà ấy. Ngươi phải hiểu tính khí của người chứ? Đúng ra việc này, ngươi phải khuyên bảo, đằng này ngươi lại châm dầu thêm. Để Hoàng hậu trừng phạt cách cách vậy có phải không?
Dung ma ma sợ hãi, lập tức tự đưa tay lên vả vào chính miệng của mình, vừa nói:
- Nô tài biết tội mình rồi. Tội nô tài đáng chết.
Hoàng hậu giận tái mặt, bước tới một bước:
- Hoàng thượng, đánh cách cách là lệnh của thần thϊếp đây. Dung ma ma chỉ là người thừa lệnh thôi, nếu Hoàng thượng làm vậy là có ý quở trách thϊếp ư?
Vua Càn Long quắc mắt:
- Trẫm đυ.ng đến Dung ma ma một chút là Hoàng hậu đau lòng, thế thì tại sao với Tiểu Yến Tử, khanh không thể khoan dung cho nó chứ?
Quay sang Dung ma ma, nhà vua nói:
- Dung ma ma, hãy đứng dậy đi!
Dung ma ma vội vã dập đầu đứng dậy:
- Tạ ơn Hoàng thượng! Cảm ơn Hoàng thượng!
Thấy Hoàng hậu vẫn còn giận lắm, vua Càn Long nói:
- Nếu ta không đến kịp thì khanh sẽ làm gì Tiểu Yến Tử chứ?
Hoàng hậu đứng thẳng người, đáp ngay:
- Đưa cho Tôn nhân phủ phát lạc!
Lời của Hoàng hậu làm vua giật mình:
- Như vậy có quá đáng không? Nó chỉ là một đứa con gái, nó còn con nít. Tại sao khanh lại chấp nhất một đứa con nít như vậy? Mà nó tội gì chứ? Phải đưa đến Tôn nhân phủ vậy?
Hoàng hậu lạnh lùng đáp:
- Tội ngỗ nghịch!
Lúc đó Lệnh Phi chẳng dằn được bước tới can:
- Xin Hoàng hậu bớt giận. Cách cách tánh tình thô thiển, chẳng biết phép tắc, nhưng được cái nhiệt tình với mọi người. Những ngày vào cung đến nay, những cách cách thái tử ở đây đều ưa thích. Hôm nay nếu có phạm thượng với Hoàng hậu, thì xin hãy đại xá cho, bắt cách cách xin lỗi hay phạt nhẹ tưởng cũng đủ lắm rồi.
Vua Càn Long đứng cạnh gật đầu:
- Đúng đúng đấy, Tiểu Yến Tử đâu? Ra đâu dập đầu tạ tội với Hoàng hậu ngay!
Tiểu Yến Tử nhìn vua Càn Long, biết là không thể không vâng theo nên bước tới sụp xuống dập đầu tạ lỗi. Nhưng miệng thì lại phản kháng nhỏ.
- Ối! Dập đầu thì dập đầu, nào có mất mát một miếng thịt nào đâu mà sợ? Trả nợ cho xong!
Nhưng cái nhỏ của Tiểu Yến Tử trong cái không khí im phắt như tờ, lại trở thành rất lớn, mọi người đều nghe thấy. Hoàng hậu tái mặt.
Tiểu Yến Tử dập đầu xong đứng ngay ra sau lưng vua Càn Long, như tìm sự an toàn khiến sự bất bình của Hoàng hậu càng bắt lửa. Bà quay qua nhìn vua và Lệnh Phi, lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng! Thϊếp có mấy lời hơi nghịch nhỉ, biết là Hoàng thượng không thích nghe, nhưng vẫn phải nói. Cái cô nàng Hoàn Châu cách cách này, mặc dù đã được phong làm cách cách, nhưng nhứt cử nhứt động đều phạm gia phong hoàng giạ Hành động ương ngạnh thế này có thể làm hư hỏng cả cái tôn nghiêm của Hoàng thượng. Ngay giờ đây, cô ta cũng đã làm đủ chuyện rối rắm, làm trò cười cho bọn nô tỳ trong cung, cho thiên hạ. Nếu cứ để dung túng thế này e rằng không còn trên dưới ra sao cả. Thiên hạ sẽ loạn mất, hiện nay hoàng cung chúng ta người thì đông, cũng khá phức tạp. Những việc làm của nó đã được bình phẩm nhiều, nếu không giáo dục, thì chuyện có thể xé to. Vì vậy thϊếp nghĩ, cái hành động phạm thượng vừa rồi của nó, nếu không đưa sang Tôn Nhân Phủ, thì cũng nên trừng phạt, để đám cách cách, cung tần ở hậu cung xem đấy mà làm gương, không dám tái phạm.
Lời của Hoàng hậu lập luận chắc nịch, khiến vua không biết xử lý sao, thì Lệnh Phi nghe đến hai chữ trừng phạt, sợ hãi chen vào:
- Hoàng hậu niệm tình khoan dung chọ Tiểu Yến Tử mặc dù hành vi có lỗ mãng, nhưng cô ấy đâu phải là người ở trong hoàng cung từ nhỏ? Nên đâu được giáo dục đàng hoàng? Thay vào đó sự ngây thơ, trong sáng của cô ấy là một vốn quý, nếu bây giờ ta đem quy cách triều đình ra bắt ép vào khuôn mẫu. Có phải là sẽ xóa đi cái ưu điểm đó không? Ở trong cung chúng ta các cách cách nề nếp ngoan ngoãn nào đâu thiếu gì?
Lời của Lệnh Phi làm vua Càn Long gật đầu lia lịa:
- Đúng đấy! Đúng đấy! Lệnh Phi nói thật đúng ý ta. Hoàn Châu cách cách là người đến từ chốn dân dã, thì hãy để nó có một chút gì hơi hướng dân dã đi. Riêng về vấn đề giáo dục, trẫm thấy cũng cần, nhưng không nên gấp gáp. Đừng làm cho nó sợ, phải từ từ dạy chứ?
Hoàng hậu thấy Lệnh Phi và vua, kẻ xướng người họa như vậy, giận lắm, nhưng chẳng biết làm gì chỉ quay sang trừng mắt với Tiểu Yến Tử đang thích chí cười. Rồi cúi người nói:
- Hoàng thượng đã nói như vậy thì thôi! Thϊếp xin được cáo lui trước.
Vua Càn Long gật đầu, Hoàng hậu và toàn thể người của bà rút đi. Hoàng hậu vừa ra khỏi cửa là Tiểu Yến Tử cười thât. to, cô nàng quỳ xuống trước mặt vua và Lệnh Phi dập đầu nói lớn:
- Tiểu Yến Tử xin tạ ơn cứu mạng của Hoàng A Ma và sự che chở của Lệnh Phi nương nương. Kiếp sau sẵn sàng làm chó mèo trâu ngựa để đền đáp lại ân này.
Vua Càn Long đang bực phải cười, người kéo Tiểu Yến Tử đến gần, bảo:
- Con đừng có vội đắc ý như thế, những lời Hoàng hậu nói ban nãy đều hữu lý. Bà ấy là quốc mẫu sao con dám đυ.ng đến người? Con thật là… chẳng biết kính trên nhường dưới, cứ gây thù địch, gây chuyện tứ tung thế này, trẫm biết phải đặt để con ở đâu đây? Biết phải xử trí sao đây?
Tiểu Yến Tử trề môi:
- Thì Hoàng thượng phải yêu quý con hơn nữa, đòi hỏi ít đi một nửa là xong ngay!
Vua Càn Long trừng mắt, nhưng rồi lại cười. Nụ cười của vua làm cả đám người ở đấy cười theo. Và như vậy cơn gió cười đã thổi tan đi đám mây u ám. Vĩnh Kỳ nhìn Tiểu Yến Tử, đối với cô cách cách giả lắm mưu nhiều kế, ranh ma này, không hiểu sao lại không thấy ghét mà lại thấy phục, lại thấy đầy cảm tình.