"Liễu Nhược Y! Đứng lại cho mẹ!"
Vương Y Dạ xách trên tay là cái áo khoác trẻ con đuổi theo cô bé dáng người cao gầy với mái tóc ngắn màu đen.
"Mẹ ơi con không muốn mặc áo khoác!!!!"
Liễu Nhược Y năm nay đã muốn 7 tuổi nhưng so với bạn cùng trang lứa cao hơn rất nhiều. Đứa nhỏ lanh lợi chỉ có một yếu điểm duy nhất
"Y, nghe lời mẹ mặc vào đi."
Trầm Tịnh Nhã đứng bên cạnh thốt lên một câu đã khiến Liễu Nhược Y đình chỉ mọi động tác, bĩu môi mấy cái liền chạy đến giật áo khoác trên tay mẹ nó mặc vào.
"Tiểu Nhã, tôi mặc rồi."
Trầm Tịnh Nhã làm bộ không thèm để ý, một mạch leo lên xe trước. Chuyện là hôm nay chính là ngày sinh thần của đại tiểu thư nhà Hạ tổng - Hạ Tử Mặc. Cho nên hài tử các nhà cũng được mời đến tham dự, bao gồm Liễu Nhược Y - con gái với số kiếp thê nô từ trong trứng của Liễu Hạ Vũ và Vương Y Dạ, Trầm Tịnh Nhã - con gái của Trầm Giai và Lý Á Kỳ.
"Con có tiền đồ chút được không tiểu Y?"
Liễu Hạ Vũ trông thấy mấy màn ngoan ngoãn này cũng muốn quen thuộc, nhưng vẫn không chấp nhận được con gái mình quá mức thê nô như thế! [ Liễu tỷ hình như cũng vậy mà =))))) ]
Cả hai nhà cùng nhau phóng xe đến biệt thự Hạ gia ở vùng ngoại ô. Khi đến thì gia đình Cố Vân Hỉ và Dương Tiểu Doãn cùng con gái Cố Mạc Ly đã muốn ngủ gật trong khi chờ đợi.
Cố Mạc Ly lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhớ năm đó Tiểu Doãn cực khổ ăn dằm nằm dề trong phòng cấp cứu hơn 6 tiếng mới hạ sinh được cô bé thì quả thật là cực hình. Tần Thiên Dạ - nhị tiểu thư của Hạ tổng có vẻ rất thích Cố Mạc Ly. Cả hai tính tình trầm mặc không thích tiếp xúc với bên ngoài nhiều liền lên phòng tự tìm thú vui *đừng hiểu lầm =)) chúng nó chỉ là hài tử*
Liễu Nhược Y vừa đến thì đã lẽo đẽo theo sau lưng Trầm Tịnh Nhã ngạo kiều bước vào cổng Hạ gia.
Hạ Tử Mặc là hài tử lớn nhất, năm nay đã 9 tuổi. Nàng thừa hưởng nhan sắc khuynh quốc khuynh thành từ người mẹ Tần Sở Hàm, nhưng ánh mắt và tư thái lại cực kỳ giống Hạ Tử Nhiễm nên bao gồm cả thói ngạo kiều cũng được thừa kế.
"Tiểu Nhã, vào đi."
Liễu Nhược Y nhìn thấy Hạ Tử Mặc như nhìn thấy cừu nhân mấy kiếp, liền hung ác trừng mắt muốn bảo vệ lãnh thổ của nàng. Nhưng không may cho tiểu Y, Hạ Tử Mặc chính là cái mặt than vạn niên biết biến sắc, cho nên dù có trừng đến rớt luôn con mắt ra Hạ Tử Mặc cũng không có chút phản ứng, ngược lại còn cảm thấy khoái chí trong lòng.
Trầm Tịnh Nhã rất nhanh vươn tay nắm lấy tay Hạ Tử Mặc cùng nhau tiến nhập căn biệt thự bỏ lại Liễu Nhược Y sắp ọc máu chết vì tức.
Mấy đứa nhỏ cứ thế chia nhau chơi đùa để lại nhiệm vụ chuẩn bị cho người lớn, mà khổ nhất vẫn là Hạ tổng... con người mười ngón không dính xuân thủy...
------
*trong phòng Tần Thiên Dạ*
"Mạc Ly, cậu ở trường được gọi là thánh tính nhẩm. Chỉ cho tôi bí quyết đi!"
Tần Thiên Dạ tuy bộ dạng y hệt Hạ Tử Nhiễm nhưng tính cách lại sao y bản chính từ Tần Sở Hàm, ôn nhu đến tựa như tiên nữ. Lúc này đây, nàng chính là đang dùng mị nhãn của bản thân để quyến rũ cái Cố Mạc Ly trầm tĩnh đối diện
"Hoa khôi Tần, cậu quá lời rồi. Không phải lúc nào cậu cũng hạng 1 toàn trường sao?"
Cố Mạc Ly nhẹ nhàng đáp lại, đem tầm mắt hướng về Tần Thiên Dạ. Nữ nhân trước mặt không biết bản thân đã nhìn qua bao nhiêu lần, vẫn cứ muốn như thế ngắm đến mai sau. Cố Mạc Ly cũng vì yêu mến Tần Thiên Dạ mà ra sức học tập. Nhưng không có cách nào để đánh bại Tần Thiên Dạ cho được.
"Mạc Ly, tôi thật sự muốn thỉnh giáo."
"Vậy sao? Đợi khi nào lớn lên, sẽ nói cho cậu."
"Ý cậu là sao?"
"Chính là như thế."
"Như thế là như nào?"
Cố Mạc Ly cười khẽ, đem câu trả lời nuốt vào bụng. Đồ ngốc, chính là "tôi thích cậu" đó! Khi nào đủ khả năng bảo vệ cậu, tôi nhất định cho cậu hạnh phúc.
------
*trong sân vườn*
"Tiểu Nhã, ăn bim bim."
Liễu Nhược Y hăng hái đem bịch bim bim mới mua được cho Trầm Tịnh Nhã, nhưng đáng tiếc thay, Trầm Tịnh Nhã chỉ nhíu mày mấy cái
"Tôi không ăn cái này. Cậu cũng đừng ăn nữa, ăn cái này nhiều không tốt đâu. Mami tôi nói thế."
"Ah...Vậy sẽ không ăn nữa!"
"Không ăn để tôi ăn! Thật phí của!"
Hạ Tử Mặc không biết từ đâu chui ra, giật lấy bim bim của Liễu Nhược Y ăn ngon lành, thậm chí còn phát ra tiếng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai người kia.
"Tử Mặc, ai cho chị lấy bim bim của tôi?"
"Em bảo không ăn muốn bỏ, tôi đây là đang giúp em ăn cho hết thôi mà."
"Chị! Trả đây!"
"Không trả!"
"..."
"..."
"Hai người thôi đi, cãi nhau mãi không thấy mệt sao?"
Trầm Tịnh Nhã muốn nổi đóa. Hai cái tên kia không biết là cừu nhân từ kiếp nào mà đầu thai lên tiếp tục đấu đá nữa. Bất quá, cái tên Liễu Nhược Y ngu ngốc kia cũng quá vô dụng đi!
"Hạ tỷ, trả bim bim cho tiểu Y đi."
Hạ Tử Mặc đảo mắt mấy cái, cũng không bằng lòng đem trả lại cho họ Liễu keo kiệt. Sau đó còn cười khẩy mấy cái, khoác tay Trầm Tịnh Nhã đi vào trong không để ý đên Liễu Nhược Y. Bất giác Liễu Nhược Y chạy theo sau giật thật mạnh hai cái tay kia khỏi nhau, mắt ngấn lệ quát lớn
"Bỏ ra!"
"Làm sao ah tiểu Y?"
Hạ Tử Mặc mang theo trên mặt là biểu tình khinh thường. Rõ ràng đã lớn rồi còn hay khóc nhè, chẳng qua chỉ trêu đùa một chút liền không biết kiềm chế. Trầm Tịnh Nhã hoảng hồn cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh.
"Y, không sao chứ?"
"Tôi không muốn cậu gần chị ta!"
Liễu Nhược Y vẫn không cam tâm, đem cả thân thể kia kéo ra sau lưng bảo vệ khỏi Hạ Tử Mặc.
"Tại sao không được?"
Hạ Tử Mặc búng tay một cái cũng có thể biết được là Liễu Nhược Y yêu thích Trầm Tịnh Nhã, mà cái nha đầu kia trông bộ dạng vô tâm là thế nhưng thật ra cũng vô cùng lo lắng cho họ Liễu đầu gỗ.
"Tại...tại...Tôi..."
"Em thích tiểu Nhã chứ gì!"
"Tôi...Tôi..."
"Em gái à! Qua mắt được chị sao? Hắc hắc"
Hạ Tử Mặc nói xong, cười xong cũng nhún vai trề môi mấy cái xoay người đi vào nhà. Bỏ lại Liễu Nhược Y và Trầm Tịnh Nhã ai cũng đỏ mặt không dám nhìn nhau.
"Tiểu Nhã... Tôi..."
"Im lặng."
"Nhã...Tôi thực...thực... thích cậu..."
"Tôi nói cậu im lặng rồi mà."
Trầm Tịnh Nhã cúi đầu càng thấp hơn, đem biểu tình xấu hổ của bản thân giấu dưới mái tóc đen dài mà cố tình né tránh Liễu Nhược Y.
"Nhã...cậu không thích tôi, tôi cũng biết mà..."
Liễu Nhược Y thừa biết Trầm Tịnh Nhã bình thường cao cao tại thượng sẽ không để ý đến cái "không chăm ngoan" học sinh như nàng, nhưng mặc dù có thế, nàng vẫn muốn bảo vệ tiểu Nhã vô điều kiện.
"Liễu ngu ngốc! Liễu ngu ngốc nhất thế giới!!!"
Trầm Tịnh Nhã chạy đi rất nhanh, còn không quên ném lại câu mắng chửi thể loại đầu gỗ ngu ngốc kia. Rõ ràng đỏ mặt đến vậy còn không biết tâm ý của nàng hay sao? Muốn bức nàng nói ra mới chịu sao? Hừ!!!!
"Tiểu Nhã! Tôi thích cậu!"
"Im lặnggggggg!"
------
Lời cuối truyện:
Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ An trong thời gian qua, An lúc đầu viết cũng không ngờ sẽ được chào đón thế này đâu :(
Tới đây là chính thức chấm dứt bộ Phá Băng Áp Bách nha mọi người ^_^ Đối với các hài tử, An đang phân vân không biết có nên viết liên tái hay không =)) nhưng phải đợi lấp hai cái hố mới đã =))))))
Dù sao lão bà Hạ Tử Mặc cũng còn là ẩn số nha :))))))
Chân thành cảm ơn mọi người *cúi đầu* ỘvỘ