Beta: Bing.
Chương 62:
"Chị mới không hối hận." Ninh Dĩ Tầm cầm tay Niên Ấu Dư, kiên định nói.
Chỉ cần Ninh Dĩ Tầm không hối hận, là đủ rồi. Niên Ấu Dư biết rõ bản thân mình cực kỳ bướng bỉnh, bướng bỉnh đến mức mặc dù biết là sai, cũng không nguyện ý quay đầu. Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ là mình sai, các nàng chỉ là thân phận không thỏa đáng thôi, nếu không phải quan hệ như vậy, đại khái là các nàng cũng không gặp được nhau, nếu đã gặp, thì chính là một loại may mắn.
"Chị nghĩ rằng, nếu có một ngày, tình cảm chúng ta không được chấp nhận, chị nhất định sẽ bỏ trốn với em, chạy đến một vùng ngoại ô nước ngoài mai danh ẩn tích, mở một tiệm tranh là được rồi, chị vẽ tranh biếm họa, vẽ đủ thứ linh tinh, dù sao Trần Tinh cũng đã giúp chị để dành rất nhiều tiền, nửa đời sau cũng không cần lo, em cảm thấy như vậy được không?" Ninh Dĩ Tâm nói có đạo lý rõ ràng, đương nhiên cô cũng không biết ý nghĩ của mình kỳ lạ, còn cảm thấy ý tưởng này rất tốt. Ninh Dĩ Tầm vốn lên kế hoạch đến năm 40 tuổi sẽ rời khỏi giới giải trí, vì Niên Ấu Dư mà rút sớm hơn dự tính cũng có thể.
"Được." Niên Ấu Dư nghe vậy thản nhiên nở nụ cười, cảnh tượng kia hình như thực đáng giá chờ mong.
"Em thích làm gì?" Ninh Dĩ Tầm hỏi Niên Ấu Dư, chỉ hy vọng đến lúc đó Niên Ấu Dư không buồn là được rồi.
"Em không có chuyện gì đặc biệt thích làm hết, nhưng khi gặp được chị xong, em cảm thấy mỗi một ngày đều đặc biệt chờ mong." Niên Ấu Dư phát hiện bản thân mình thực sự không có việc gì đặc biệt thích làm, tuy nàng sở hữu rất nhiều kỹ năng, nhưng những kỹ năng đó đều là vì người xung quanh học, nàng cũng phải học cho tương xứng. Giống như ngươi học được kỹ năng càng nhiều, ngươi càng vĩ đại trong mắt người khác, kỳ thật Niên Ấu Dư cảm thấy bản thân mình không có hứng thú theo đuổi cái gì, chính là chỉ vì biến mình vĩ đại mà phải học không ít thứ. Chỉ sau khi nàng gặp được Ninh Dĩ Tầm, nàng liền cảm thấy tim mình mỗi ngày nhảy nhót đều vì người tên Ninh Dĩ Tầm kia, loại chờ mong này phát ra từ nội tâm, nàng cảm giác bản tâm trạng mình từ thẳng tắp biến thành cuộn sóng, nàng thích cảm giác phập phồng như vậy.
"Em biết nhiều thứ như vậy, cũng không thích cái gì sao?" Ninh Dĩ Tầm ngạc nhiên hỏi Niên Ấu Dư.
"Không phải không thích, không thích sẽ không đi học, chỉ là không có cái gì đặc biệt thích." Niên Ấu Dư giải thích nói.
"Chị hiểu mà, em thích nhất chị." Ninh Dĩ Tầm cười nói.
"Uhm, hình như là như vậy." Niên Ấu Dư không phủ nhận, hình như trước giờ đều là như vậy, bản thân mình trước giờ đều là fan cuồng bí mật của Ninh Dĩ Tầm.
......//.......
Tôn Lê rời khỏi rạp chiếu phim, nghĩ đến Niên Ấu Dư và Ninh Dĩ Tầm, đột nhiên lại cảm thấy phiền toái, quả nhiên hoàng đế không vội thái giám vội, Tôn Lê cảm thấy mình cần gì phải lo lắng cho hai người kia, sớm biết thấy cảnh như vậy cô đã không tò mò rồi, quả nhiên tò mò gϊếŧ chết một con mèo mà.
Đột nhiên Tôn Lê nghĩ đến một người, Trần Tinh, tên kia là người đại diện của Ninh Dĩ Tầm, chị ta có biết chuyện của Niên Ấu Dư với Ninh Dĩ Tầm hay không? Chị ta nhìn có vẻ lạnh lùng lí trí như vậy, chẳng lẽ cũng không quản Ninh Dĩ Tầm hay sao, nghĩ đến đây, Tôn Lê cũng không quan tâm bây giờ là mấy giờ, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tinh.
Trần Tinh luôn cảm thấy mình lúc nào cũng bị đánh thức lúc nửa đêm, sớm muộn sau này cũng già yếu cho coi, lần sau nàng tuyệt đối mặc kệ mọi chuyện, nhất định sẽ tắt nguồn điện thoại khi đi ngủ, nàng chỉ sợ Ninh Dĩ Tầm có xảy ra scandal gì, nửa đêm cần mình xử lý, mới không dám tắt máy. Chỉ là lần này đánh thức nàng không phải Ninh Dĩ Tầm, mà là đại tiểu thư không ai bì nổi Tôn Lê, bởi vì lần đυ.ng xe trước, Trần Tinh có thấy qua danh thϊếp của Tôn Lê, trí nhớ nàng rất tốt, mặc dù không đến mức gặp qua liền nhớ, nhưng số điện thoại vẫn là có chút cảm giác quen thuộc.
"Chị có biết Ninh Dĩ Tầm chơi đùa yêu đương không?" Tôn Lê thấy Trần Tinh bắt điện thoại, liền ngay lập tức hỏi.
"Cái gì?" Trần Tinh nhất thời không phải ứng được.
"Ninh Dĩ Tầm chơi đùa yêu đương không nói, còn muốn chơi lσạи ɭυâи, chẳng lẽ chị không biết sao?" Nội tâm Tôn Lê giờ phút này giống như ẩn giấu một đống thuốc súng, bứt rứt khó chịu, cô phải nói chuyện này với người nào đó, nếu không đêm này sẽ không ngủ được. Đương nhiên theo bản năng cô vẫn tin tưởng Trần Tinh, lúc trước bộ dáng trung thành của Trần Tinh với Ninh Dĩ Tầm lưu lại ấn tượng rất sâu với Tôn Lê. Tuy rằng việc này, cô rất bất mãn với Ninh Dĩ Tầm, nhưng việc này, trừ bỏ giữ bí mật thay Niên Ấu Dư, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ là giữ bí mật thay các nàng, Tôn Lê lại cảm thấy mình "Trợ Trụ vi ngược."
Nghe được câu yêu đương lσạи ɭυâи, Trần Tinh lập tức bừng tỉnh, nàng mở đèn đầu giường, sau đó lấy kính trên tủ, chỉ cảm thấy đầu ẩn ẩn đau, hai vị kia thế mà không giữ được bí mật, nàng vẫn cho rằng Niên Ấu Dư cẩn thận giống Hàn Hân, xem ra nữ nhân trong thời kỳ yêu đương chỉ số thông tin thật không đáng tin, quả nhiên giấy không thể gói được lửa.
"Cái gì?" Trong lòng Trần Tinh còn mang ý nghĩ muốn giả ngu, bộ dáng như nghe không hiểu.
Kỳ thật Tôn Lê nghe Trần Tinh ngập ngừng vài giây liền kết luận Trần Tinh đã biết rồi.
"Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư." Tôn Lê cơ hồ như nghiến răng nói.
"Cô biết lúc nào? Còn có ai biết?" Trần Tinh cẩn thận hỏi, nếu không chỉ có Tôn Lê biết, Ninh Dĩ Tầm kia khẳng định là dữ nhiều lành ít.
"Nhà chị ở đâu, tôi muốn đến nhà chị." Tôn Lê chỉ biết là, cô cần một đối tượng để xả ra hết, mà cũng biết Trần Tinh hoàn toàn là đối tượng tốt nhất.
Kỳ thật Trần Tinh cảm thấy Tôn Lê tự dưng đưa ra yêu cầu đến nhà mình rất "mạc danh kỳ diệu", cô chỉ cần trả lời câu hỏi của mình là được rồi, bây giờ cũng là nửa đêm, nửa đêm đến nhà mình không phải rất mạo muội hay sao, mình với cô ta căn bản là không quen nhau có được không. Nếu là bình thường, chắc chắn Trần Tinh không nói nhiều liền quả quyết từ chối, nhưng bây giờ, cho dù Trần Tinh không muốn, vẫn phải thành thành thật thật khai báo địa chỉ chung cư của mình.
"Cũng gần chỗ tôi, chắc khoảng mười phút tôi tới." Tôn Lê nói xong liền tắt điện thoại.
Bị Tôn Lê dọa đến sợ hãi, Trần Tinh không còn buồn ngủ nữa, liền đứng dậy một ly rượu đỏ, an ủi tâm tình, Trần Tinh cảm thấy bản thân mình thực sự là hao hết tâm tư vì Ninh Dĩ Tầm rồi. Nếu sớm biết công việc này vất vả như vậy, lúc trước nàng sẽ không ứng tuyển vào làm gì.
Đại khái chừng 7 phút sau, Trần Tinh nhận được điện thoại Tôn Lê.
"Tôi đang ở trước cửa khu chung cư, vào không được, chị xuống đón tôi." Tôn Lê bị bảo vệ chung cư ngăn lại, tức giận, bảo vệ này bị mù rồi sao.
"Cô đưa điện thoại cho bảo vệ, để tôi nói cậu ta cho cô đi vào." Lúc trước Trần Tinh chọn khu chung cư cao cấp này, chính là nhìn trúng an ninh chuyên nghiệp ở đây, có vẻ rất an toàn.
Tôn Lê biết khu chung cư này, là Tống gia đầu tư, lúc bắt đầu giao dịch, giới đầu tư còn không quan tâm, nhưng hiện tại muốn mua không dưới giá trăm ngàn (NDT), Trần Tinh làm người đại diện mà có thể mua được căn hộ ở đây, xem tra ở bên người Ninh Dĩ Tầm cũng kiếm được không ít, Tôn Lê âm thầm nghĩ đến.
Tôn Lê không biết, Ninh Dĩ Tầm không hề có khái niệm quản lý tài sản, phần lớn tài sản của Ninh Dĩ Tầm đều do Trần Tinh quản lý, Trần Tinh từng là thạc sĩ kinh tế, nhân duyên đưa đẩy thế nào mới trở thành người đại diện của Ninh Dĩ Tầm, nàng từng đầu tư tài sản cho Ninh Dĩ Tầm vài lần. Ninh Dĩ Tầm còn định đem phân nửa tài sản của mình cho Trần Tinh, bởi vì nếu không có Trần Tinh, Ninh Dĩ Tầm cảm thấy mình sẽ chi tiêu rất loạn, cũng không biết cách đầu tư gì để tăng giá trị, bất quá Trần Tinh chết sống cũng không đồng ý. Ninh Dĩ Tầm đe dọa, cuối cùng Trần Tinh cũng đồng ý lấy 5% tiền lãi đầu tư. Căn hộ ở khu chung cư này, lúc mới bắt đầu giao dịch Trần Tinh đã thay Ninh Dĩ Tầm đầu tư vài căn, giá trị bây giờ tăng không ít, nên Ninh Dĩ Tầm muốn tặng hẳn cho nàng một căn hộ. Trần Tinh không đồng ý Ninh Dĩ Tầm cho mình, nàng đồng ý mua lại với giá ban đầu Ninh Dĩ Tầm mua, bây giờ giá trị từ 20% tăng đến 100%, đây xem như cũng là đủ tình nghĩa. Trần Tinh là người đại diện của Ninh Dĩ Tầm, kiêm quản lý tài sản, kiêm bảo mẫu, kiêm vô số công việc linh tinh, công việc vất vả như vậy, Trần Tinh thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến Ninh Dĩ Tầm. Bất quá Trần Tinh thực chú trọng nguyên tắc, chỉ lấy những gì mình nên lấy.
Lúc Trần Tinh mở cửa, Tôn Lê nhìn thấy lão xử nữ nghiêm túc búi cao tóc hằng ngày lại xõa tóc ra hai bên, giờ phút này không thấy truyền thống giỏi dang như thường ngày, khác xa với ấn tượng của cô rất nhiều, nếu không phải là vẫn còn đeo gọng kính đen kia, Tôn Lê xém chút nữa không nhận ra Trần Tinh.
"Chị là Trần Tinh?" Tôn Lê vẫn thực không xác định hỏi, nữ nhân trước mắt tuy rằng nhìn sơ cũng không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại có một cảm giác không thể nói rõ được, so với Trần Tinh không hề có mị lực trước kia có loại cách biệt khá xa. Rốt cục Tôn Lê cũng phát hiện tại sao lại khác biệt, bây giờ Trần Tinh mặc áo ngủ gợi cảm, dáng người cũng thật tốt, biểu tình không nghiêm khắc như thường ngày, nếu đem gọng kính màu đen này tháo xuống, không chừng có thể biến thân.