Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 50

Cậu bé nước mắt lưng tròng, oà một tiếng còn gào to hơn.

Bà cụ bất đắc dĩ hét lên: “Khóc nữa làm phiền đến chú dì trên xe thì ném con xuống xe đấy!”

Tiếng khóc của cậu nhóc không giảm xuống tí gì, kẹo cũng không ăn, cả người nức nở: “Xuống, xuống xe, xuống xe ô ô ô ô con muốn xuống xe!”

Bà lão thở dài, ôn tồn nói xuống xe ngay đây, về đến nhà là xuống luôn, ông nội con vẫn đang chờ mà, không muốn gặp ông sớm sao? Cậu nhóc vẫn không nghe, la hét muốn xuống xe.

Nhất thời, trong xe buýt yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt.

Cao Tài thấy que kẹo bị ném nên đằng trước, lại thấy bà cụ ôm cháu không tiện đứng dây, anh kéo mũ xuống, chuẩn bị đứng dậy nhặt kẹo lên.

Que kẹo ném đi rất xa, ba người đàn ông lên xe lúc nãy vẫn ngồi thẳng tắp không có tí phản ứng nào, anh cũng không để ý, lập tức đi qua ngồi xổm xuống nhặt kẹo.

Ai ngờ lúc anh vừa cúi xuống, ánh mắt lơ đãng liếc qua ba người đàn ông đó thì ngây ngẩn cả người, da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng!

---- ba người đàn ông này thế mà lại đều không có chân!

Bởi vì quần áo vừa dài vừa rộng, người ngoài nhìn vào chỉ thấy ba người họ giống nhau như đúc mà không chú ý tới ba người đều không có chân! Không có chân mà có thể đi lại bình thường thì là thứ gì chứ?

Anh càng nghĩ càng thấy ớn, ba người đàn ông xoay chuyển tròng mắt, đồng thời nhìn chằm chằm anh.

Cao Tài cảm thấy diễn xuất mấy năm nay của mình cuối cùng cũng có đất dụng võ, trán anh đổ mồ hồi lạnh nhưng vẫn làm như không có việc gì cầm chặt que kẹo đứng lên, quay người đi về phía bà lão: “Kẹo que.”

Bà cụ vội vàng cảm ơn, ngượng ngùng bảo làm phiền mọi người vân vân.

Lòng bàn tay Cao Tài vẫn đổ mồ hôi lạnh, anh há miệng thở dốc, không dám nói nếu cậu nhóc không muốn ngồi trên xe thì cho xuống đi, bởi vì anh cảm thấy sau lưng có ba đôi mắt nhìn mình chằm chằm, chỉ cần nhiều lời một cái là thành xác chết ngay tại chỗ luôn.

Cao Tài nắm chặt tay, sờ đầu cậu nhóc. Thật ra giác quan của trẻ con rất nhạy cảm, anh thấy chắc chắn là cậu bé không được thoải mái nên mới khóc lóc đòi xuống xe, nhưng người lớn sẽ coi chuyện trẻ con khóc lóc là vô cớ làm loạn, không nghĩ nhiều, cũng không để trong lòng.

Ít nhất trước khi anh thấy ba người đàn ông đó không có chân, anh cũng không thấy trong xe có chỗ nào không thích hợp.

Sao ba người đó lại lên xe? Bọn họ muốn làm gì? Chằng lẽ muốn cả xe cùng chết theo luôn à? Cao Tài không rõ, cũng không hiểu, nhưng trực giác của anh lại cảm thấy nguy hiểm, cho dù bọn chúng muốn làm gì thì mọi người cũng phải xuống xe.

Anh đưa mắt nhìn bà cụ: “Cậu bé hơi nóng đó, có phải bị sốt rồi không, mọi người đi bệnh viện xem sao đi.”

“Phát sốt?” Bà lão sốt ruột, vội sờ trán cháu mình, may mắn nói: “Không sao không sao, nhiệt độ cơ thể trẻ con vốn hơi cao, không phải sốt, cảm ơn cậu.”

Cao Tài: “…”

Anh rối rắm đi về chỗ ngồi, lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy sáu con mắt cách đó không xa nhìn chằm chằm mình, không nói lời nào nhưng lại như nhìn thấu một người.

Cao Tài xoa hai tay, đè lại hai chân vẫn không ngừng run rẩy, nghiêng đầu nhìn ba nữ hai nam ngồi bên cạnh, trong đó ba người đang ngủ còn hai người cúi đầu chơi điện thoại, mà khoảng cách đến trạm dừng tiếp theo cũng không xa lắm, anh có thể tự mình xuống xe bỏ trốn nhưng chỉ sợ kết cục của những người trên xe này không tốt, có lẽ phải chết hết ở đây. Anh lại nhìn Cố Phi Âm bên cạnh, cô vẫn ngủ, bên ngoài có xảy ra chuyện gì căn bản không phiền đến cô.

Anh thật không ngờ, tuỳ tiện ngồi xe buýt thôi mà cũng gặp được quỷ, đúng là quá xui xẻo rồi!

Chỉ còn vài phút nữa là đến trạm dừng tiếp theo rồi, anh phải làm gì bây giờ?



Cao Tài chớp mắt, trong lòng nảy ra một kế, trước hết anh lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Trương đại sư, hy vọng anh ta nhận được sẽ tới nhanh. Làm xong hết anh mới đứng dậy giả vở muốn xuống xe, ai ngờ cả người bỗng dưng run lên, run rẩy ngã nhoài xuống đất: “Không ổn rồi, bệnh tim của tôi tái phát, mau đưa tôi vào bệnh viện!”

Nhất thời, xe buýt yên tĩnh náo loạn cả lên.

Đứa trẻ gào khóc, ba người đàn ông luống cuống đứng bên cạnh gọi xe cấp cứu, “Sao tín hiệu lại không ổn thế này, không gọi được điện thoại!”

Còn có một cô gái hét chói tai: “A a a, là Cao Tài? Thế mà là Cao Tài!”

“Cao Tài phát bệnh tim, bác tài mau lái xe nhanh lên! Nhanh nữa lên! Chúng ta đi tới bệnh viện!”

Một cô gái còn kích động phát khóc: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Cao Tài anh cố gắng lên, anh ngàn vạn lần đừng có chết, anh đừng chết nha! Anh chính là thần tượng, là trụ cột tinh thần của em mà!

Sắc mặt Cao Tài tái nhợt ôm ngực, yếu ớt đến mức khó nói thành lời, anh vốn khá đẹp trai, bây giờ lại giả bệnh như vậy nên thực sự có cảm giác khá mảnh mai.

Nhưng mà xe lái được một lát, có người phát hiện ra có gì đó không đúng, “Đây không phải đường đến bệnh viện, tài xế, tài xế, chúng ta phải đi bệnh viện trước!”

Xe lắc lư, tài xế thậm chí còn không dừng lại ở trạm chờ, một chữ cũng không nói gì.

Lúc này, ba người đàn ông ngồi trước đột nhiên đứng lên.

Ba người khách nam nhìn nhau, có vẻ nghi hoặc, người đàn ông tóc húi cua đi lên, định nói với tài xế, “Bác tài, trên xe chúng ta có người bị bệnh, tình hình rất khẩn cấp, ông có thể đến bệnh viện gần nhất không? Không được thì ông dừng xe lại đi, chúng tôi tự gọi xe?”

Tài xế: “…” Anh ta ngơ ngác nắm vô lăng, không nói gì cả.

Người tóc húi cua chờ đến mức tức giận, nôn nóng nói: “Nói cho ông biết là xảy ra chuyện rồi đấy, sao ông lại không nghe? Ông đừng có quá đáng, ông làm vậy là gián tiếp gϊếŧ người, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Tài xế: “…”

Người tóc húi cua không nhận được câu trả lời, vô cùng tức giận, lại nghi hoặc nhìn chằm chằm tài xế, lúc này anh ta phát hiện tài xế có gì đó sai sai, ông ta chỉ máy móc cầm lái đi về phía trước, căn bản là không để lọt tai lời anh ta nói, trên mặt không có tí biểu cảm dư thừa nào…

Chuyện gì nữa đây?

Người đàn ông tóc húi cua cảm thấy không ổn lắm nên vội chạy về, bởi chạy nhanh quá nên lảo đảo suýt ngã.

Mấy người còn lại thấy anh ta hoảng loạn cũng nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

Anh ta nhỏ giọng: “Không đúng, tôi cảm thấy không đúng lắm, cái xe này có gì đó sai sai!”

Bị sự khẩn trương của người đàn ông húi cua ảnh hưởng, tất cả mọi người cũng không tự chủ lo lắng, thấp giọng nói: “Làm sao cơ? Sao lại không đúng? Có phải tài xế không muốn đi bệnh viện không?”

“Không phải… Tôi, lúc nãy tôi đến nói cả nửa ngày mà tài xế không nói gì, chỉ biết lái xe, tôi thấy mắt anh ta còn không động đậy, người cứng đờ như người chết! Tôi sợ quá phải chạy về đây! Có phải chúng ta ngồi nhầm… xe tang?

“Không phải đâu, đây là xã hội khoa học rồi, anh còn mê tín thế? Khẳng định là tài xế kia không muốn giúp đỡ.”

“Mọi người mau nhìn xem! Con đường này có phải càng đi càng sai không? Tôi không nhớ trước đây đã từng đi qua đường này!”

“Đây là đâu?”

Mọi người tập trung nhìn mới phát hiện trên đường không biết từ lúc nào chỉ còn lại mỗi xe của bọn họ, hai bên xe trống trải tối đen, ngay cả một căn nhà cũng không có.

Tình cảnh này làm mọi người choáng váng, ngay cả Cao Tài cũng không giả bệnh được nữa, anh nghiêm túc nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, ánh đèn mờ nhạt trong xe trở thành thứ ánh sáng duy nhất.

Cao Tài cũng không ngờ sẽ trở thành như vậy, tim anh không đau, cũng không chảy mồ hồi lạnh nhưng sắc mặt vẫn hơi trắng, làm cho người khác cảm thấy kỳ lạ, “Anh, anh đây là sao? Chẳng lẽ anh giả bệnh?”

Cao Tài nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi lúc tôi đi nhặt kẹo thì phát hiện ba người đàn ông kia đều không có chân! Nhưng tôi tận mắt thấy bọn họ lên xe, nếu không có chân thì đi đường kiểu gì?”

Vừa nói xong, một người nhát gan tí thì kêu lên thành tiếng, cả người nổi da gà.

Người đàn ông húi cua lắp bắp nói: “Không, không thể nào, có phải anh nhìn nhầm không?”

Cao Tài: “Nếu tôi nhìn nhầm thì chuyện bây giờ sẽ phát sinh à?”

Người đàn ông húi cua nghẹn lời, nhất thời không biết nói gì.

Cao Tài: “Không tin mọi người tự nhìn đi.”

Mọi người: “…”

Tuy rằng không dám tin nhưng mà bọn họ đều rụt rè sợ hãi nhìn về ba người đàn ông đó, phát hiện bên dưới áo bông của họ đều trống rỗng, cả người đều run rẩy, vô cùng tuyệt vọng!

Ba người đàn ông này sao có thể không có vấn đề được?

Xe buýt đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc thút thít của đứa trẻ, một lúc sau người đàn ông đầu trọc mới co rúm nói: “Xe vẫn đi tiếp, muốn đưa chúng ta đi đâu đây?”

Một cô gái bật khóc: “… Tôi không muốn chết đâu huhu, tôi sợ quá.”

Người bên cạnh gan hơn một chút, cô gái là fans Cao Tài ôm lấy cô gái nhát gan, tuy rằng cô cũng rất sợ: “Đừng khóc đừng khóc, mọi người đều nói chính không sợ tà, chúng ta đều là người ngay thẳng, những thứ bẩn thỉu không làm gì được đâu.”

Cô gái nhát gan vừa nghe thế lại càng khóc khổ sở hơn.

Cao Tài ngồi trên đất xoa trán, anh không ngờ kế hoạch của mình lại không thực hiện được, vốn cho rằng nếu giả bệnh thì có thể cho tài xế lái xe đến bệnh viện, anh sẽ tìm một lý do để mọi người không lên xe buýt nữa, hoặc là mời Trương đại sư… Như thế thì tất cả mọi người đều được cứu, không ngờ tài xế lại không dừng xe, cũng không lái đến bệnh viện, làm kế hoạch của anh không thành công!

Anh không có cánh nào đối phó với ma quỷ, cảm giác bất lực này làm anh cực kỳ khó chịu.

Anh nhìn ba người đàn ông ngồi thẳng tắp đằng trước, bọn họ đang nghiêng đầu, đôi mắt u ám nhìn bọn anh không chớp mắt, trên mặt rõ ràng có ác ý, như đang cười nhạo bọn anh ngu dốt và bất tài.

Bây giờ ai cũng biết ba người đàn ông đó có vấn đề.