Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 39

Viên Cao Minh lúc trước vẫn còn rất tốt, đột nhiên chạy trở về với khuôn mặt hoảng hốt lo sợ, làm cho ba người Nhậm Khôn, Hà Khang và Mã Áo hoảng hốt lên, vội hỏi anh ta làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Viên Cao Minh chỉ cảm thấy miệng khô khốc, tay chân bủn rủn, té ngã lộn nhào thậm chí còn đυ.ng vào điêu khắc ở bên cạnh, khi anh ngẩng đầu, trong lúc hoảng hốt hình như nhìn thấy khóe miệng của cô gái điêu khắc lộ ra một nụ cười kỳ dị, đôi mắt vốn dĩ không chuyển động dường như cũng chuyển động ùng ục, nhìn anh……

Viên Cao Minh hét “A”, anh cũng không lo đến những thứ khác, lúc bỏ chạy còn trực tiếp đυ.ng ngã hàng rào chắn, chính hắn cũng rầm một tiếng té xuống đất, giọng anh khàn khàn: “Có ma! Mau! Chạy mau ——”

Ba người Nhậm Khôn, Hà Khang, Mã Áo bị biểu hiện của anh dọa cho phát sợ, lại cảm thấy không giải thích được, sau đó trong nháy mắt, chỉ thấy rèm cửa sổ trắng xám kia chuyển động, một trận gió lạnh thổi qua, thổi đến lòng người run lập cập, định thần nhìn lại, vậy mà có một người chậm rãi đi ra?!

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài, khuôn mặt âm u vô cảm, cả người giống như bị bao phủ bởi một màn sương đen, cô nhìn chằm chằm bọn họ, bước chân vặn vẹo quái dị, đưa cánh tay dài, mặc dù cơ thể đứng thẳng, nửa người trên còn bình thường, nhưng chân cô lại cực kỳ vặn vẹo, đùi phải hình như là chân giả co giật đến mức điên cuồng, khuôn mặt u ám, bước từng bước cứng đờ tới gần bọn họ, giọng nói yếu ớt truyền đến, nói những lời bọn họ nghe không hiểu: “Răng, răng…… trả răng lại cho tôi……”

Ba người Nhậm Khôn, Hà Khang và Mã Áo đồng thời nuốt nước miếng, thầm nghĩ chẳng trách Viên Cao Minh sợ đến như vậy, diễn viên giả ma này diễn quá tốt rồi……

Nhậm Khôn run run nói: “Diễn viên này hình như diễn rất tốt……”

Hà Khang nuốt nước miếng: “Đúng vậy, đúng vậy……”

Mã Áo: “…………”

Viên Cao Minh ngồi dưới đất, hoảng sợ mở to đôi mắt.

Cô gái tóc dài lại đi tới vài bước, vẫn như cũ đưa cánh tay dài, “Xin hãy trả lại cho tôi……”

Viên Cao Minh sợ hãi không thôi, có lẽ là hắn lầm, đây căn bản không phải là quỷ, là một người, là người giả trang. Ai ngờ lúc anh đang tự hoài nghi, bỗng nhiên, chân của cô gái tóc dài đá phải băng ghế mà lúc nãy anh đã không cẩn thận đυ.ng phải, toàn bộ cơ thể đột nhiên ngã về phía trước ……

Mọi người kinh hãi!

Nhưng mà không giống với tưởng tượng té chia năm xẻ bảy của mọi người, khi cô ấy lao lên giữa không trung, lại có thể ổn định? Cả hai tay dừng ở giữa không trung, giống như đang chống một thứ gì đó, rồi chậm rãi, đứng lên……

Ánh mắt mọi người dại ra, cô ấy, cô ấy, cô ấy…… Cô ấy???

Chỉ thấy cô ấy đứng thẳng người, cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười vừa nham hiểm vừa gian ác, nhìn chằm chằm bọn họ một cách tối tăm và xa thẳm——

Mã Áo không thể nhẫn nại được nữa, hét “A” một tiếng, sợ hãi lựa chọn chạy ra ngoài, Viên Cao Minh cũng bò dậy chạy ra ngoài, sắc mặt Nhậm Khôn và Hà Khang tái nhợt, điên cuồng chen chúc nhau chạy ra bên ngoài!

Bọn họ liều mạng chạy trốn ra bên ngoài, mãi đến chạy thật xa, giống như còn có thể nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo cơ thể của cô gái tóc dài, cùng với tiếng nói yếu ớt trong miệng của cô ấy: “Trả lại cho tôi, xin hãy trả lại cho tôi……”

Trả cái gì? Mạng sao?

……

Mã Áo, Nhậm Khôn, Hà Khang và Viên Cao Minh liều mạng chạy ra bên ngoài nhà ma, mãi cho đến khi chạy đến quảng trường bên cạnh, xác định cô gái tóc dài kia không có đuổi theo mới dừng lại, sắc mặt bọn họ tái nhợt, cả người phát run, khi nhìn về phía đối phương, trên mặt đều là sự hoang mang và sợ hãi không hề che dấu.

Rời khỏi nơi này.

Chính là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Bất luận như thế nào, bọn họ cũng không muốn vào trong ngôi nhà ma một lần nữa.

Nhưng mà bọn họ một đường từ nhà ma chạy ra, thế nhưng không có một cái nhân viên ở đây, trên mặt đất bên cạnh bày ra các dụng cụ dùng để quay hình, nhưng xung quanh lại không có một bóng người.

Mã Áo cả người đều luống cuống: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không có ai?”

Nhậm Khôn cũng là ngẩn ngơ: “Tôi, tôi cũng không biết……”

Viên Cao Minh nuốt nước miếng: “Có phải đã bị quỷ ăn mất rồi hay không?”

Hà Khang: “…… Không thể nào?”

Viên Cao Minh: “Vậy tại sao một người cũng không có?”

Mã Áo sợ tới mức nước mắt đều chảy ra: “Tôi đã nói nhà ma này thật sự rất không bình thường mà, lần trước tới đây nhìn thấy sáu con mắt, lần này lại có thể nhìn thấy quỷ thật sự!”

Nhậm Khôn lau mặt: “Tổ đạo diễn nhiều người như vậy, không thể nào tất cả mọi người đều biến mất?”

Lúc quay chương trình điện thoại của bọn họ đều nằm ở trong tay của nhân viên công tác, không có điện thoại, bọn họ căn bản không có cách nào liên hệ nhân viên công tác.

Viên Cao Minh đột nhiên cảm thấy trong tay mình hình như đang cầm thứ gì đó, bởi vì quá sợ hãi, anh cũng không biết trong tay lại có đồ? Anh mở bàn tay ra, định thần nhìn lại, một lát sau, anh hét lên một tiếng, anh giống như điên ném ra ngoài, một bên liều mạng lau tay.

Thứ anh vừa mới cầm, rõ ràng là một cái răng!

Anh căn bản không biết vì sao trong tay mình lại có một cái răng? Chẳng lẽ lúc anh không cẩn thận kéo ra từ trong miệng của cô gái tóc dài? Nếu không thì vì sao trong tay anh lại có một cái răng?

Cho nên lúc nãy cô ta vẫn luôn đuổi theo, vẫn luôn nói trả lại cho tôi? Trả lại cho tôi?

Cũng có thể là bởi vì cô gái tóc dài làm quỷ quá lâu rồi thi thể đã bị phong hoá cho nên vừa chạm vào liền hư……

Trong lòng anh vẫn còn rùng mình sợ hãi.

……

Cố Phi Âm đuổi tới cửa nhà ma, gõ cánh cửa nhà ma rầm rầm rầm, bên ngoài rất yên tĩnh, không có một âm thanh nào, dựa vào đạo đức nghề nghiệp của một người diễn viên giả ma xuất sắc, vẻ mặt cô nghiêm nghị dừng bước.

Bởi vì các tiền bối nói rất đúng, nói nếu đi ra bên ngoài, thật sự rất dễ xảy ra chuyện.

Đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài, không nghĩ tới đã bị móc mất cái răng giả thứ quý giá nhất của cô, sớm biết như vậy cô đã không cười với khách……

Cô chống cây chổi, có chút khổ sở nghĩ tới răng giả của cô hiện tại vẫn còn dùng rất tốt? Đợi chút nữa đi hỏi lãnh đạo thần tiên thử xem, có thể nói với khách trả lại răng giả cho cô được không, một cái này mất hơn 300 tệ, rơi mất thì lòng cô đau chết mất.

Nữ quỷ áo đỏ ở bên cạnh cười đến sắp điên rồi, cô ta bay lơ lửng ở giữa không trung, vẫn luôn cười ha ha hô hô không ngừng, cũng không biết là đang cười cái gì.

Cố Phi Âm không thể không hiểu cô ta, đem cây chổi trả lại cho bà lão ở bên cạnh: “Cảm ơn bà, nếu không có cây chổi của bà, hôm nay cháu thật sự phải mất mặt rồi, may mắn may mắn.”

Bà lão: “……”

Cô gái hàng xóm: “……”

Hai người lặng lẽ nhìn cô ấy, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật.

Nữ quỷ trung niên thật vất vả mới hồi phục tinh thần, nhìn Cố Phi Âm rất kinh ngạc cảm thán, trong lúc nhất thời một lời khó nói hết. Có điều cũng may bà ấy vừa mới lén lút bắt tay thần tượng của con trai mình Nhậm Khôn, chỉ chạm vào được một tí, bà phải trở về báo mộng cho con trai, để cho con trai cảm nhận một chút hơi thở của thần tượng!

Cố Phi Âm cúi đầu, sờ sờ lỗ hổng trên răng cửa, nghĩ tới mình còn chưa hoàn thành công việc, trong lòng càng không chắc chắn, không có răng cửa sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, vì vậy cô chỉ có thể nén cười không để lộ răng, cong cong khóe miệng biểu thị thái độ hoan nghênh quý khách……

Thôi đi, công việc quan trọng hơn, vẫn là đi về trước giữ vị trí công việc của mình.

Nếu đã đi thì đi luôn, cô có thể trở về nằm trong quan tài, nằm trong quan tài vẫn an toàn hơn.

Cô thở dài, nghĩ tới răng giả bị rớt mất, còn phải tốn 300 tệ đi mua, cũng không biết có thể báo công quỹ hay không, dù sao cô cũng là bị khách hàng lấy mấy, lãnh đạo thần tiên có thể thông cảm cho cô không? Lúc cô bị móc răng cũng không dám cắn anh ta, sợ cắn đau rồi đắc tội với khách hàng……

Bên này lúc cô vừa nằm trong quan tài, thì nhìn thấy quỷ chặt đầu xông vào nói: “Không tốt rồi không tốt rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Cố Phi Âm: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Quỷ chặt đầu nói: “Rạp hát bên kia không biết như thế nào lại đột nhiên nhô ra một con ác quỷ tác oai tác quái, đóng cửa nhốt nhiều người ở trong rạp hát, hắn muốn ăn thịt người!”

……

Mới vừa trải qua chuyện khủng bố bị quỷ đuổi theo, bây giờ lại không biết người của tổ chương trình đã đi đâu, toàn bộ công viên giải trí càng có vẻ âm trầm khủng bố.

Bốn người Mã Áo, Viên Cao Minh, Nhậm Khôn và Hà Khang bàn bạc trước tiên nên rời khỏi công viên giải trí này rồi nói tiếp, có điều nhà ma này nằm ở phía sau công viên giải trí, bọn họ muốn đi ra ngoài, lại nhanh hơn nữa cũng phải mất gần 20 phút.

Bây giờ bọn họ cái gì cũng bất chấp, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này.

Nhậm Khôn còn mua vui trong nỗi khổ nói lời xin lỗi với Mã Áo, nên tin tưởng hắn mới đúng, ngôi nhà ma kia thật sự rất kỳ lạ.

Mã Áo cười chua xót, lại có chút vui mừng, cuối cùng thì cũng có người tin tưởng hắn, lúc trước hắn nói hắn nhìn thấy sáu con mắt, người khác đều nói hắn là bệnh tâm thần, nói hắn là vì kiếm cớ cho sự nhát gan của mình.

Hắn lau mặt, đột nhiên lại cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh thổi qua, lạnh vù vù, cả người hắn run cầm cập, quay đầu đi nhìn thoáng qua……

Nhậm Khôn còn đang nói: “Mã Áo, tôi có quen một vị đại sư rất nổi tiếng, ngày mai chúng ta cùng nhau đi tìm ông ta để đuổi tà?…… Mã Áo? Mã Áo? Tại sao cậu không nói lời nào?”

Nhậm Khôn nghi hoặc quay đầu lại, lại thấy Mã Áo đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn về phía sau, Viên Cao Minh và Hà Khang đang đi phía trước vào lúc này cũng nghi hoặc quay đầu lại nhìn, nhìn theo tầm mắt của Mã Áo.

Cảnh tượng này, bọn họ đều cả kinh!

Chỉ thấy cách đó không xa, một cô gái tóc dài mặc váy dài màu trắng đang lơ lửng bay qua, lơ lửng, là thật sự lơ lửng, chân của cô ấy không chạm đất, một mái tóc dài vừa đen lại vừa thẳng đong đưa trong gió lạnh, giống như một âm hồn, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn của bọn họ.

Mã Áo: “…… Hình như tôi bị hoa mắt?”

Nhậm Khôn: “…… Tôi cũng bị hoa mắt.”

Hà Khang: “…… Tôi cũng vậy.”

Viên Cao Minh: “…… Tôi bị cận, cái gì cũng không nhìn thấy.”

Mã Áo ngơ ngác quay đầu lại, nhìn về phía Nhậm Khôn, Nhậm Khôn cũng ngơ ngác nhìn hắn, hai người đồng thời xoay đầu, nhìn về phía Hà Khang và Viên Cao Minh, đôi mắt của Hà Khang và Viên Cao Minh ngơ ngác, bốn người đàn ông nhìn mặt nhau, đều thấy được sự sợ hãi thực sự trên mặ của đối phương, sau đó lại giống như bừng tỉnh ngộ, chạy như điên ra ngoài cổng của công viên giải trí!

A a a có ma a cứu mạng a a a!

……

Xung quanh cửa của rạp hát có không ít người, phần lớn đều mặc quần áo công tác, có lẽ là nhân viên công tác của 《 người thắng làm vua 》, ngoài ra còn có người phụ trách của công viên giải trí. Lúc này vẻ mặt của bọn họ đều hoảng sợ, bởi vì không biết đã xảy ra chuyện gì, cửa rạp hát không hiểu sao không mở được, người ở bên trong cũng không có tin tức, điện thoại cũng gọi không được, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì chuyện đột ngột phát sinh, bây giờ đã báo cảnh sát, chỉ chờ cảnh sát tới đât cứu giúp.

Cố Phi Âm nhìn vài lần, cũng không từ cửa chính đi vào, bảo cô gái hàng xóm và bà lão nâng cô đi ra phía sau, nữ quỷ áo đỏ mở một cửa sổ trong phòng thay quần áo phía sau rạp hát, bảo cô bò vào trong đó.

Cô thật sự không nghĩ tới, lại có quỷ dám tới công viên giải trí của bọn họ để gây sự!

Mặc dù cô không có văn hóa, không có bằng cấp, nhưng cũng là một người thông minh, nếu buổi tối hôm nay thật sự có khách hàng chết không rõ lí do ở công viên giải trí này, vậy thì công viên giải trí này thật sự thảm rồi, công viên giải trí thảm rồi, nhà ma của cô cũng xong luôn? Vậy thì làm sao đem nhà ma phát dương quang đại? Nói không chừng lại phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp ……

Nghĩ như vậy, Cố Phi Âm liền muốn đem ác quỷ đã gây sự ăn vào trong bụng.

Cô dẫm lên người quỷ không đầu bò vào cửa sổ, bên trong rạp hát này tối đen như mực, quả nhiên tràn ngập một cổ sát khí cực kỳ nồng đậm, cô liếʍ liếʍ đầu lưỡi, hình như hương vị này so với lần trước ăn ngon hơn rất nhiều, đúng lúc đã rất lâu rồi cô không ăn, cho cô đỡ thèm.

Nữ quỷ áo đỏ đã rút ra một roi dài nắm ở trong tay: “Sát khí của con quỷ này rất nặng, tôi cảm giác hắn so với ác quỷ lần còn lợi hại hơn rất nhiều, làm sao bây giờ? Cô có biện pháp gì để đối phó không?”

Từ khi đi vào trong rạp hát, cô ta liền cảm thấy ngột ngạt, đó là cảm giác ngột ngạt của kẻ mạnh đối với kẻ yếu.

Cô gái hàng xóm và bà lão mặt mặt không cảm xúc đi phía sau Cố Phi Âm, mặc dù không nói chuyện, nhưng lại không tự chủ được dựa gần một chút. Quỷ không đầu và quỷ thiếu tay cũng tới, không chỉ có bọn họ, phía sau bọn họ còn có mười người, không thiếu tay thì thiếu chân, không có một con hoàn chỉnh.

Cô cong cong khóe miệng: “Có lẽ ăn rất ngon, hắc hắc.”

Nữ quỷ áo đỏ: “……”

Cô gái hàng xóm và bà lão không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

Quỷ không đầu không tên cũng run lên.

Cố Phi Âm ngửi mùi vị rồi đi qua đó.