Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 31

Hôm nay Cố Phi Âm ăn sáng bằng trứng luộc lá trà, ăn xong liền đi làm. Trứng luộc lá trà rất ngon, khi luộc vỏ trứng bị đập vỡ để gia vị có thể ngấm vào bên trong, đến lúc ăn mùi thơm nức mũi! Khi cô đến nơi làm việc, đầu tiên là đi thay đồng phục, gặp được đồng nghiệp còn vẫy tay chào một cách vui vẻ. Đồng nghiệp ở đây đều rất hòa đồng thân thiện với cô, chỉ là sức khỏe không được tốt, dễ toát mồ hôi.

Cũng đúng thôi, công việc vất vả như vậy, đương nhiên sẽ hại thân.

Ca họp buổi sáng, lãnh đạo thần tiên nhắc đến việc chuyển Cố Phi Âm lên chính thức, còn đặc biệt tuyên dương năng lực và hiệu suất làm việc cao chót vót của cô trước mặt các đồng nghiệp để mọi người vỗ tay chào đón cô, sau này còn phải tiếp tục làm việc với nhau. Ngày đi làm chính thức đầu tiên của Cố Phi Âm bắt đầu bằng một tràng pháo tay hoan nghênh nhiệt liệt như thế.

Vị ông chủ thần tiên này còn nói:" Thực ra hôm nay còn có một chuyện tôi muốn chính thức công bố với mọi người, đó là vào tối thứ bảy này tổ chế tác chương trình "Người thắng làm vua" sẽ tới đây ghi hình, bọn họ còn đặc biệt chọn trúng nhà ma của chúng ta. Đến lúc đó mọi người nhất định phải cố gắng lên, chứng tỏ thực lực của chúng ta. Nhà ma của chúng ta có thể hot hay không đều nhờ cả vào lần này đấy!"

Vừa nghe tin này, mấy nhân viên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Mấy cô gái hò hét tưng bừng nhảy tưng tưng tại chỗ. A a a vậy là có thể nhìn thấy ai đó rồi, đến lúc đó có thể chụp ảnh chung, xin chữ kí, ôm ôm không nhỉ?

Cố Phi Âm không nghĩ tới cô vừa lên làm chính thức đã gặp đúng dịp quan trọng như thế, nhất thời bị áp lực nặng nề.

Ông chủ thần tiên cố ý nghiêm mặt nói: "Vậy thì phải chờ xem biểu hiện của các cậu thôi, đều làm việc hẳn hoi cho tôi, nhân cơ hội này giúp nhà ma của chúng ta trở nên nổi tiếng, hấp dẫn càng nhiều khách đến thăm. Đây là cơ hội ngàn năm có một, mọi người phải cố gắng nắm bắt nhé!"

Đây là chuyện đương nhiên, không những có thể gặp được minh tinh ngoài đời thật, còn có thể được lên ti vi, nói không chừng người nào biểu hiện xuất sắc còn có thể được đạo diễn chọn đi đóng phim, đi lêи đỉиɦ cao cuộc đời nữa đấy...

"Hơn nữa, đến lúc đó, ngoài nhà ma của chúng ta còn có cả mấy trò như vòng xoay ngựa gỗ, xe vượt núi, vòng quay mặt trời cũng được chọn tham gia. Năm ngoái chúng ta đã bị bình chọn là khu trò chơi đem lại doanh thu thấp nhất, đến năm nay không thể lại đội sổ lần nữa được. Nhân viên bộ phận nhà ma các cậu chú ý nhớ cho kĩ khẩu hiệu của chúng ta, phải làm cho khách hàng gào thét, làm cho khách hàng phát điên lên, nhớ kĩ chưa hả?

“Đã nhớ rồi ạ."

"Nói to lên, đã nhớ kĩ chưa?"

"Nhớ kĩ rồi ạ!!!"

Ông chủ thần tiên hài lòng gật gật đầu, lại nói lại một đống chú ý, ví dụ như không thể tự ý cho bạn bè người thân vào xem ghi hình, phải tuân thủ quy tắc của chương trình, không thể để lộ mảy may những chuyện xảy ra khi quay tiết mục...Nói rõ ràng cẩn thận hết thảy ông chủ mới cho tan họp, khi chắp tay định rời đi lại đặc biệt dặn dò một câu:" Tiểu Cố đi vào văn phòng tôi một lát."

Cố Phi Âm cà nhắc cà nhắc cái chân đi vào văn phòng ông chủ, ông liếc mắt nhìn chân cô một cái rồi nói:" Cô đã đi bệnh viện khám cái chân này chưa thế? Buổi chiều tôi cho cô nghỉ phép nửa ngày, tới bệnh viện kiểm tra một chút xem sao đi."

Cố Phi Âm nhe răng cười:" Cảm ơn ông chủ."

Ông chủ:"... Không cần khách sáo" Tuy rằng đã quen nhưng ông vẫn thấy cổ mình lành lạnh.

Ông chủ khoa tay nói: " Tiểu Cố à, tôi vẫn rất coi trọng cô, gọi cô vào đây lần này là muốn nhắc cô đến hôm đó phải biểu hiện cho tốt, phát huy tốt hơn nữa, từ đó đưa nhà ma của chúng ta ngày càng phát triển, khiến cho tổ tiết mục, khách hàng và người trong các bộ phận còn lại phải nhìn nhà ma của chúng ta bằng cặp mắt khác."

Cố Phi Âm được giao trọng trách, đột nhiên cảm thấy áp lực vô cùng, nghiêm túc cẩn thận nói: " Tôi nhất định không phụ sự kì vọng của ông chủ!"

Ông chủ rất hài lòng: " Vậy được, cô ra ngoài làm việc đi, hai ngày tới cố gắng chuẩn bị một chút."

. . .

Cố Phi Âm cẩn thận nghĩ ngợi làm sao để tăng hiệu quả công việc, nhưng không gian để phát huy của cô không lớn lắm. Thường thì cô chỉ việc nằm im trong quan tài, thi thoảng trừng mắt hay mỉm cười một cái, không làm việc gì khác cả. Phải chăng đã đến lúc ra ngoài làm gì đó rồi?

Hết giờ làm việc buổi sáng, Cố Phi Âm theo lời của ông chủ đi bệnh viện khám chân. Cứ để cái chân cà nhắc cà nhắc như vậy cũng không ổn cho lắm.

Lúc cô đang thay đồng phục ra thì có một đồng nghiệp tới gõ cửa nói: "... Có, có người tìm cô, đang đợi trong phòng nghỉ."

Cố Phi Âm nghi hoặc nói một câu cảm ơn, đến tìm cô á? Ai mà lại đến tìm cô?

Cô thay đồng phục xong liền đi qua, nhìn thấy là hai người lạ mặt: "Là hai người tìm tôi à? Nhưng tôi không quen biết gì hai người cả."

Ba Tô: "..."

Mẹ Tô: "..."

Ba mẹ Tô mở to mắt nhìn cô gái tóc dài đi vào phòng, dáng đi của cô có chút kì lạ, hơn nữa khuôn mặt trắng bệch không chút biểu cảm, đôi mắt đen như mực chằm chằm nhìn họ khiến họ run sợ như đang bị thứ tà ác nào đó theo dõi.

Hai người không ngờ, cô gái cứu con trai mình lại có dáng vẻ như thế này... nhìn qua khiến người khác phải sợ hãi.

"Đúng, đúng thế, chúng ta đặc biệt ghé qua đây để nói lời cảm ơn cháu." Ba Tô phản ứng lại trước tiên, ông kéo kéo góc áo vợ, trong lòng thầm mắng chính mình lại chỉ biết nhìn bề ngoài. Con gái người ta tuy rằng mặt mũi lớn lên không giống người tốt, nhưng bản tính lương thiện, nếu là người xấu làm gì có chuyện đi cứu Tô Địch xong liền ầm thầm rời đi? "Nghe nói tối vài hôm trước cháu đã cứu con trai bác, nên bác đã đến đồn cảnh sát hỏi địa chỉ của cháu để đến tận nơi nói lời cảm ơn."

Mẹ Tô lúc này cũng tỉnh táo lại, tự kiểm điểm mình một chút, lại nhìn thấy đôi mắt cô gái trước mặt bỗng sáng lên, như thể nhìn thấy con mồi vậy. Cô nhếch miệng cười, tập tễnh nhấc chân đi lên phía trước, gương mặt trắng bệch có vẻ không tốt lành gì: "Chậc chậc, là các người đấy à? Bệnh tình của bạn nhỏ kia sao rồi, đã ổn định lại chưa?"

Mẹ Tô hít vào một hơi: "Ổn, đã ổn định lại rồi..."

Ba Tô nói: "Cũng may chữa trị kịp thời nên bệnh tình mới có thể được khống chế. Con trai bác hôm qua cũng đã xuất viện rồi. Chúng tôi vốn định tối qua đến cảm ơn, nhưng vì không tìm được cháu, đành phải để đến hôm nay mới tới. Tô Địch cũng định đi theo nhưng lại sợ gây ra phiền phức không đáng có, vậy nên chỉ có hai vợ chồng già này tới."

Ba Tô nhấc mấy túi giấy đựng đồ để bênh cạnh lên,đưa cho Cố Phi Âm : "Đây là chút quà nhỏ,mong cháu nhận cho. Chúng ta rất cảm ơn cháu đã cứu nó, bằng không ai cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện tồi tệ gì nữa, sợ là Tô Địch cũng lành ít dữ nhiều..."

Cứ nhắc tới vụ bắt cóc, mẹ Tô lại đau lòng, quên luôn cả sợ hãi: "Cô Cố à, chúng tôi thực sự rất cảm ơn cháu, nếu không có cháu, Tô Địch có khả năng đã chết rồi! Trước đây bác từng đi lên miếu thắp hương, đại sư có nói Tô Địch có nạn phải chết, ra đi khi còn trẻ, nhưng bác lúc đó không tin...Nếu như bác tin lời này, về sau dặn dò Tô Địch cẩn thận hơn thì chắc đã không xảy ra chuyện. Cũng may bây giờ đã tốt rồi, kiếp nạn đã qua, sau này Tô Địch có thể bình bình an an mà sống rồi.”

Cố Phi Âm vốn đang tập trung lực chú ý vào đống "quà nhỏ" kia, không ngờ cô mất đi năm nghìn vạn, nhưng còn có thể nhận lại chút “quà nhỏ” như vậy, quả nhiên là nhà có tiền, cô nháy mắt liền hết đau lòng, có ít còn hơn không mà. Thế nhưng vừa nghe được lời mẹ Tô nói, lực chú ý của cô liền bị dời đi, cô nghiêng đầu nhìn về phía mẹ Tô, mẹ Tô bị nhìn đến hoảng, còn tưởng là mình đã nói sai gì rồi, "Làm sao vậy. . ."

"Đại sư nói, Tô Địch sẽ mất khi còn trẻ sao?"

"Đúng, đúng vậy. . ."

Cố Phi Âm nghĩ nghĩ, dường như đã hiểu được chân mình vì sao lại què như thế này, là ông trời đáng ghét đang dày vò cô đây mà. Cô làm ma từng ấy năm, cũng thoáng cảm ứng được một ít, cuộc đời của mỗi con người đều đã được đạo trời sắp xếp từ sớm, thế giới cũng có quy luật vận hành riêng của nó, nhìn trộm thiên cơ hay làm thay đổi quy tắc vận hành của sự vật thì sẽ phải chịu trừng phạt của đạo trời. Cũng bởi vì cái gọi là thiên đạo sáng sủa, nhân quả tuần hoàn, cô bởi làm thay đổi vận mệnh vốn có của Tô Địch, làm thay đổi luật nhân quả cậu vốn phải nhận, cho nên phải chịu trừng phạt "Ngũ tệ tam khuyết" của đạo trời.

Mà trong ngũ tệ tam khuyết, ngũ tệ gồm: "Quan, quả, cô, độc, tàn" (chồng mất vợ, nữ góa chồng, khắc ba mẹ, không con cái, thân tàn tật); tam khuyết gồm: "Tiền, quyền, mệnh" (không tiền, không quyền, không sống thọ).

Cũng còn may là ông trời chỉ làm cô “tàn”, chứ không lấy “tiền”, như vậy cũng chỉ là đi đường chậm một chút, không phải là không thể đi nữa, không ảnh hưởng quá nhiều. Còn nếu là không có tiền, vậy mới thật là hỏng, huống chi hiện tại cô còn có thể nhận được món quà nhỏ này nữa!

Ba Tô thấy Cố Phi Âm trầm mặc, không hiểu mà nói: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"

Cố Phi Âm ôm chặt túi quà, lắc đầu nói: "Không có vấn đề gì, các người còn có chuyện gì khác không?"

"Vậy, vậy là tốt rồi. . . Thật sự rất cảm ơn cháu, đợi đến khi Tô Địch khỏi bệnh, nó nhất định tìm cơ hội tự mình đến cảm tạ cháu."

"Được ạ."

Cô vui vẻ nhận lời, đến lúc đó lại có quà nhỏ để nhận nữa rồi.

Ba mẹ Tô cũng không ở lại lâu, liên tục nói lời cảm ơn xong liền rời đi, hai người đi ra khỏi nhà ma, đồng loạt thở ra một hơi, rõ ràng ngoài trời gió lạnh gào thét còn có tuyết rơi, thế nhưng cảm giác còn ấm áp hơn so với bên trong nhà ma, cũng không biết là tại sao. . .

Có thể vì đây là nhà ma, trong lòng họ có ý bài xích nên mới cảm thấy lạnh đi?

Ba mẹ Tô liếc nhau, ba Tô nói: "Vậy chúng ta trở về thôi."

Mẹ Tô ngẩn ngơ, nói: "Ừ, trở về đi."

Lúc này, hai vị phụ huynh nhà họ Tô giống như có chút lý giải vì sao bọn bắt cóc nói gặp ma, Tô Địch mơ thấy ác mộng cũng hô hào có ma . . . . . .

. . .

Cố Phi Âm trốn vào nhà vệ sinh xem xét túi quà, có tất cả ba cái túi to, trong một túi có một đống chai chai lọ lọ mà cô xem không hiểu, bên trên lại in toàn tiếng Anh, cô bây giờ lại phải chịu tác hại của việc mù văn hóa, không khỏi có chút nhụt chí, mù văn hóa liền thảm như vậy, đến cả quà người khác đưa là cái gì cũng xem không hiểu! Đây cũng quá bi thảm rồi. . . Khó trách công việc nào tốt một chút đều yêu cầu phải có bằng cấp, giờ phút này cô cũng đã hiểu được phần nào.

Một cái gói to nữa đựng một cái hộp mà cô nhìn không rõ lắm, có điều phía trên hộp có ảnh chụp, trong ảnh chụp lại đống hoa cỏ mà cô từng nhìn thấy trong núi. Lúc đó cũng không để ý, không ngờ mang đến đây lại có thể làm quà đi tặng người khác! Xem ra thứ đồ này cũng đáng tiền lắm, đợi lúc nào đi về cô phải đào một chút giấu vào mộ mới được.

Còn có một cái túi nữa, bên trong chứa bốn cái phong bì, cô sờ sờ, trong phong bì có một chồng đồ vật gì đó rất dày. Cô đem phong bì mở ra nhìn, không ngờ lại là một chầng tiền giấy đỏ tươi! ! ! Cô chấn kinh rồi: "Oa —— "

. . .

Nữ quỷ áo đỏ đúng là phục luôn, cô chưa từng thấy qua người nào cẩn thận lại để ý như vậy, không phải chỉ là mấy vạn đồng tiền sao, còn bắt cô đến làm bảo tiêu, hộ tống về nhà!

Cô nhìn cô gái tóc dài gắt gao ôm chiếc túi vào trong ngực, nhếch khóe miệng: "Ôm giống như cô vậy nhìn qua là biết có vấn đề, cô đừng ôm như thế, cứ cầm đi thôi, tự nhiên một chút, sẽ không có người biết trong túi của cô đừng tiền đâu."

Cố Phi Âm nói: "Không được, nhỡ đâu gặp phải bọn cướp thì sao?" Vốn xác định chân của cô chữa cũng không khỏi, cũng không cần đi bệnh viện nữa, Cố Phi Âm định là buổi chiều tiếp tục đi làm, nhưng hiện tại có tiền liền không giống, trước hết phải đem tiền đi giấu cho kĩ đã, nếu không trong lòng cũng không yên ổn. Đường về nhà còn có chút xa, cô cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bên người nhiều thêm vài người mới thấy an toàn.

"Ở đâu ra nhiều cái nhỡ đâu như vậy chứ?"

"Trước đây tôi còn gặp được bắt cóc đấy thôi."