Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 78: Đói bụng ăn quàng


Mạc Tiểu Hàn gắt gao cắn chặt môi dưới, cô thật muốn nói một câu: "Cô Lương, cô nên lo lắng cho chính mình mới đúng." Nhưng vẫn là cắn răng nhẫn nhịn.

Thôi, Lương Noãn Noãn dù sao cũng là vợ sắp cưới của học trưởng Hạo, nể mặt học trưởng Hạo, tạm tha cho cô ta lần này đi!

Cắn chặt cánh môi, xoay người rời đi. Cô hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Lương Noãn Noãn đang chăm chú nhìn cô với cái nhìn đầy lạnh lùng và âm độc.

Ngoài ban công, Liễu Thần cố gắng xuất ra tất cả vốn liếng để muốn chắc chắn rằng sẽ hấp dẫn được sự chú ý của Sở Thiên Ngạo. Không ngừng cười nịnh nọt cùng với khen tặng, chỉ có điều Sở Thiên Ngạo tựa như không để ở trong lòng. Vùng cổ của bộ lễ phục vốn đã được khoét sâu hình chữ V, cô còn thừa dịp Sở Thiên Ngạo không chú ý, len lén đem miếng dán ngực lấy xuống. Hiện tại, cả người của cô đang ở trong tình trạng mặc cũng như không.

Chất vải bằng sợi tổng hợp cao cấp mỏng dính, ẩn hiện hai đỉnh núi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang đứng thẳng, nếu một người đàn ông nhìn thấy thì không thể nào dời chuyển được ánh mắt. Liễu Thần có vẻ rất vừa ý với cơ thể mình. Bộ ngực to ưỡn cao ngạo nghễ, đầy đặn mượt mà. Mấy năm trước, đây chính là vũ khí của cô, nhờ bộ ngực này, từng bước từng bước một, cô chỉ là người hát phục vụ quầy rượu đã lên cấp thành một ngôi sao nổi tiếng. Hôm nay lại với vũ khí này, cô nhất định có thể chinh phục được Sở Thiên Ngạo!

"Thiên Ngạo, đang suy nghĩ gì đấy?" Liễu Thần kề bộ ngực của mình cọ xát vào trong ngực Sở Thiên Ngạo, đỉnh núi đỏ hồng ngạo nghễ ưỡn lên ma sát vào cánh tay của người đàn ông này.

Nhưng ánh mắt của Sở Thiên Ngạo lại chỉ chăm chú nhìn một người đàn ông đang đi vườn hoa vào.

Một người đàn ông vóc dáng thon dài, cao lớn, làn da trắng, lịch sự nho nhã, Sở Thiên Ngạo khẽ nhíu mày, đây không phải là người đàn ông đã ký chi phiếu tính tiền lần đó sao? Chồng sắp cưới của con gái Thị trưởng Lương - Lương Noãn Noãn. Mạc Tiểu Hàn nói người đàn ông này là hàng xóm của cô.

Sau đó hắn đã cho người điều tra, người đàn ông này đúng là người thành phố A, trước đây không lâu mới tới thành phố C để phát triển sự nghiệp. Mạc Tiểu Hàn không có lừa gạt hắn. Bất quá không biết vì sao, khi Sở Thiên Ngạo nhìn thấy người đàn ông này, thì trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Mạc Tiểu Hàn, cô mà dám gạt tôi, nhất định cô phải chết! Nghĩ đến Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo bèn nhìn về phía đại sảnh, trong đại sảnh trước sau không thấy bóng dáng của cô. Chỉ trong chớp mắt, không biết người phụ nữ này đã chạy đi đâu.

Người đàn ông của mình cùng một phụ nữ khác ở ngoài ban công anh anh em em, vậy mà cô không thèm liếc nhìn sang một cái, chỉ lo nhìn chằm chằm ở đâu á? Đúng là người phụ nữ không tim không phổi!

Mạc Tiểu Hàn, trong lòng cô rốt cuộc có xem tôi là ông chủ của cô hay không? Sở Thiên Ngạo chỉ còn nước chưa ngửa mặt lên trời gầm thét mà thôi. Con ngươi u ám khẽ nheo lại, xem ra là muốn dạy dỗ người phụ nữ không khéo léo này rồi!

Trong đầu xuất hiện ý niệm này, khiến trong người Sở Thiên Ngạo có chút nóng lên, trong con ngươi cũng nhuốm vài phần sắc dục.

Liễu Thần một mực quan sát biểu tình của Sở Thiên Ngạo, thấy Sở Thiên Ngạo tựa như có chút động tình, còn tưởng rằng đó là công lao của mình.

Đem thân thể dán chặt hơn lên cơ thể Sở Thiên Ngạo, cố ý hạ thấp giọng, gần như dùng giọng nói như rêи ɾỉ ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Thiên Ngạo, em có chút mệt mỏi rồi, chúng ta vào phòng uống chút đồ đi!"

Nói xong, còn cố ý thổi hơi vào lỗ tai Sở Thiên Ngạo.

Cơ thể gần như trần trụi, lại dùng tư thái lẳиɠ ɭơ này trêu chọc hắn, Sở Thiên Ngạo đã cảm thấy bộ vị nào đó bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Bởi vì Mạc Tiểu Hàn mang thai, cho nên hắn vẫn không dám động đến cô, mấy ngày trước là lần đầu tiên, rồi lại không dám dùng quá sức, vì vậy luôn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.

Hiện tại bị Liễu Thần kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, Sở Thiên Ngạo thật đúng là có chút cảm thấy không kiềm chế được.

Bàn tay dò vào trong lễ phục của Liễu Thần, không có vải vóc ngăn trở, trực tiếp vân vê, xoa nắn nơi mẫn cảm của cô ta không chút nào thương tiếc, chọc cho Liễu Thần thở gấp liên tiếp.

Liễu Thần nâng cặp đùi mượt mà cuốn lấy hông Sở Thiên Ngạo, làn môi đỏ nhuận hướng miệng Sở Thiên Ngạo tiến tới.

Hắn đã khiến cô thất vọng, Sở Thiên Ngạo lập tức nghiêng đầu tránh miệng của cô, rồi trực tiếp gặm cắn lên cổ của cô.

Liễu Thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột bèn thét lên chói tai, chỉ cảm thấy toàn thân tựa như bị dòng điện châm vào. Bên dưới đã ướŧ áŧ một mảnh.

Bàn tay Sở Thiên Ngạo cũng vừa khéo cách bộ lễ phục dò xét vào chỗ đó, phát hiện ra bí mật của Liễu Thần, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng kéo ra một nét cười tà mị.

Ôm ngang người Liễu Thần, hướng phòng trên lầu chuẩn bị đặc biệt cho khách quý nghỉ ngơi đi tới.

Vừa bước qua cửa, Sở Thiên Ngạo liền giựt phắt bộ lễ phục của Liễu Thần ra, tầm mắt vừa rơi vào cơ thể cô thì một người có kiến thức rộng rãi về phụ nữ như Sở Thiên Ngạo cũng hít vào một hơi lãnh khí: Liễu Thần không mặc qυầи ɭóŧ!

"Em đúng là yêu Tinh!" Sở Thiên Ngạo gầm nhẹ một tiếng, không chút do dự vọt vào cơ thể Liễu Thần.

Một hồi phong phú làm cho Liễu Thần phát ra tiếng thở dài thỏa mãn."Thiên Ngạo, anh là tuyệt nhất!"

Sở Thiên Ngạo híp mắt nhìn chằm chằm sắc mặt đỏ tươi của Liễu Thần, trong đầu lại hiện ra gương mặt của Mạc Tiểu Hàn. Gặp quỷ a! Hắn lắc lắc đầu, muốn xua đuổi hình bóng Mạc Tiểu Hàn đi. Giờ phút này hắn không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tận tình buông thả du͙© vọиɠ đã bị đè nén thật lâu.

Liễu Thần ra sức di chuyển cái mông nghênh hợp với Sở Thiên Ngạo, nếu như phục vụ tốt cho Sở Thiên Ngạo, cô có thể được nhiều hơn. Gần đây, một đạo diễn nổi tiếng đang chọn vai nữ chính, bộ phim này chính là do Sở thị đầu tư.

Người đàn ông cơ thể to lớn đè ép cơ thể đầy đặn của người phụ nữ, thêm vào đó là tiếng va chạm do luật động, khiến bên trong phòng một mảnh da^ʍ mỹ.

......

"Thiên Ngạo, em vào phòng vệ sinh sửa sang lại một chút." Liễu Thần đứng đối diện Sở Thiên Ngạo nói. Cả người cô mướt mồ hôi, giữa đôi chân đang chảy ra một dòng trắng đυ.c không dứt.

"Ừ." Sở Thiên Ngạo cũng không ngẩng đầu. Cũng là cùng phụ nữ làm chuyện đó, tại sao sau khi kết thúc với Mạc Tiểu Hàn lại cảm thấy ấm áp thích thú, mà với Liễu Thần chỉ cảm thấy chán ghét và trống rỗng!

"Thiên Ngạo! Anh thật sự rất lợi hại a, chân người ta mềm nhũn rồi á!" Liễu Thần thấy dáng vẻ lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo, trong lòng có chút lo lắng. Mau chóng chạy tới làm nũng.

"Không phải muốn vào phòng vệ sinh sao?" Sở Thiên Ngạo nhíu đôi mày rậm.

"Người ta không phải không bỏ được anh sao! Được rồi..., đi ngay....." Thấy sắc mặt Sở Thiên Ngạo có vẻ khó chịu, Liễu Thần thức thời nhanh chóng rời khỏi.

Sở Thiên Ngạo quả thật thể lực hơn người, kỹ xảo cũng là hạng nhất, cùng hắn làm chuyện này, đúng là rất hưởng thụ. Anh tuấn, tiền nhiều, ra tay xa xỉ, lại am hiểu chuyện giường chiếu như vậy, quả thật chính là tình nhân hoàn mỹ!

Liễu Thần quyết định chủ ý, bất kể là dùng biện pháp gì, cũng muốn nhanh chóng lên cấp thành tình nhân lâu dài của Sở Thiên Ngạo.

Lắc lắc mái tóc dài gợn sóng, tâm tình Liễu Thần vô cùng vui vẻ, trong miệng ngâm nga bài hát đi tới phòng vệ sinh, giống như cô ta thấy tương lai tốt đẹp đang vẫy tay về phía cô.

Tại bồn rửa tay bên cạnh trong phòng vệ sinh là một cô gái mặc quần áo trắng đang rửa tay. Liễu Thần nhìn sang, đang chuẩn bị lấy hộp phấn trong xắc tay trang điểm lại, cảm thấy cô gái đó quen quen, nên lại quay đầu lại nhìn cô gái kia thêm một lần nữa.

Ơ, đây không phải là người giúp việc của Sở Thiên Ngạo sao? Mới vừa rồi ở bên cạnh Sở Thiên Ngạo, cô còn chưa kịp dạy dỗ. Không nghĩ tới ở chỗ này gặp lại!

Ánh mắt được trang điểm tinh xảo của Liễu Thần lóe ra ánh sáng có vẻ đắc ý, cố ý uốn éo cơ thể đi tới gần Mạc Tiểu Hàn.

Mạc Tiểu Hàn tránh sang một bên, chuyên tâm rửa tay của mình, hoàn toàn không để ý tới Liễu Thần. Tựa như bên cạnh không có một người nào hết.

Liễu Thần giận dữ trong lòng, dầu gì cô cũng là ngôi sao đang nổi tiếng, đi tới đâu cũng được mọi người vây quanh như sao bao quanh vầng trăng sáng, vậy mà một người giúp việc, chỉ cậy vào mình có vẻ thùy mị, lại không đem Liễu Thần cô để vào trong mắt!

Liễu Thần đi tới bồn rửa tay bên cạnh, trong đầu cũng đang nhanh chóng lưu chuyển. Phải dạy dỗ con tiểu nha đầu không biết điều này một cái mới được! Liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn một cái, trên người rõ ràng là một bộ lễ phục giá trị xa xỉ, tay Liễu Thần run lên, cố ý đè miệng vòi nước, khiến làn nước văng hết vào người Mạc Tiểu Hàn đang đứng bên kia.

“Xoẹt!” Cột nước dài nhỏ bị áp lực, toàn bộ văng hết vào người Mạc Tiểu Hàn, trước ngực Mạc Tiểu Hàn nhất thời ướt một mảng.

Đôi mắt to quyến rũ của Liễu Thần dương dương đắc ý nhìn Mạc Tiểu Hàn. Hôm nay cô chính là đến phá rối đấy, thế nào? Xem con tiểu nha đầu này có thể làm gì cô!

Mạc Tiểu Hàn đột nhiên bị cột nước văng vào người sợ hết hồn, mở to hai mắt nhìn về phía Liễu Thần. Chỉ nhìn thấy dáng vẻ Liễu Thần kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn mình, một chút ý tứ muốn xin lỗi cũng không có.

Cố ý quấy rối sao. Trong lòng Mạc Tiểu Hàn cảm thấy buồn cười, Liễu Thần - Liễu đại tiểu thư cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, chẳng biết suy nghĩ như thế nào mà lại dùng thủ đoạn trả thù ngây thơ đến như vậy?

Lắc đầu một cái, Mạc Tiểu Hàn cầm chiếc khăn giấy trên bồn rửa tay chậm vào phần ướt trước ngực, hy vọng có thể thấm khô.

Liễu Thần đợi nửa ngày, thấy Mạc Tiểu Hàn không hề nổi giận, cũng hoàn toàn không thèm liếc nhìn cô một cái. Lửa giận trong lòng càng thêm thiêu đốt hừng hực. Rõ ràng chính là cố tình không nhìn Liễu Thần cô a. Không nhìn so với phản kích còn đáng hận hơn, bởi vì thái độ này nói rõ đối phương căn bản không thèm coi cô ra gì cả!

Liễu Thần hừ lạnh một tiếng: "Cô không phải là người giúp việc cho nhà Sở Thiên Ngạo sao? Thế nào, leo lên giường chủ nhân, chính thức chuyển thành tình nhân rồi hả?"

Nghe thấy những lời nói chói tai của Liễu Thần, Mạc Tiểu Hàn cũng chẳng muốn nhiều lời với cô ta. Sau khi thấy bộ lễ phục có vẻ đã khô, Mạc Tiểu Hàn cầm khăn giấy ném vào thùng rác bên cạnh, rồi chuẩn bị rời đi.

Liễu Thần thấy mấy phen kɧıêυ ҡɧí©ɧ Mạc Tiểu Hàn mà cũng không thành công, trong lòng cảm giác bị thất bại càng sâu hơn. Đôi mắt to nhấp nháy, lời nói bật thốt lên khoe khoang: "Cô đoán xem vừa rồi ở trong phòng nghỉ của khách quý, ai ở cùng một chỗ với tôi?"

Bước chân Mạc Tiểu Hàn ngừng lại một chút. Vừa rồi cô chăm chú xem bức danh họa treo trong đại sảnh, sau đó tính đi tìm Sở Thiên Ngạo thì mới phát hiện chung quanh không thấy bóng dáng của hắn đâu. Biến mất cùng lúc với hắn, còn có Liễu Thần.

Cắn đôi môi mềm mại, Mạc Tiểu Hàn không nói gì, cô chỉ dừng lại ước chừng một giây đồng hồ sau đó tiếp tục đi ra ngoài cửa.

Là một người có lòng tự trọng. Cô căn bản không muốn cùng Liễu Thần nói một câu nào, loại phụ nữ này, càng để cô ta vào mắt, cô ta càng ngang ngược hơn.

Liễu Thần thấy Mạc Tiểu Hàn dừng lại một chút, biết lời nói của mình có tác dụng, quyết định tiếp tục cố gắng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Mạc Tiểu Hàn, "Cô đoán xem chúng tôi vào phòng nghỉ để làm gì?"

Đưa lưng về phía Liễu Thần, Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc trợn to hai mắt. Người phụ nữ này có phải quá không biết xấu hổ hay không, sợ cô không biết cô ta làm chuyện ân ái sao, mà phải gào lên nói cho cô nghe?

Thế giới này điên rồi! Mạc Tiểu Hàn lắc đầu một cái, không buồn phản ứng lại Liễu Thần, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

"Đứng lại! Tôi cho cô biết, Tổng giám đốc Sở không phải loại người mà người phụ nữ như cô có thể đυ.ng vào được đâu! Tốt nhất cô nên cách xa anh ấy một chút! Nếu không cô hãy chờ xem!" Liễu Thần không duy trì được sự đắc ý nữa, thấy Mạc Tiểu Hàn vẫn bộ dạng thanh cao, cô ta thật sự muốn xé nát gương mặt trắng nõn ấy của cô ra!