Chương 51: Liễu Sinh Tân Âm phái
Vương Chí Đạo nghĩ thầm, dương mao tử nhà ngươi nếu nói là còn có nhân cách, vậy thì ông đây chính là thánh nhân rồi. Muốn để ông đây huấn luyện đội quân thiện xạ cho ngươi sao! Hắc hắc, giấc mộng của ngươi nhưng thật ra là có thể làm được không sai. Nhớ năm đó khi ông đây luyện tập kỹ thuật bắn súng, bị huấn luyện viên rèn cho đến chết đi sống lại, thiếu chút nữa thì hóa điên, mới luyện được thành kỹ năng thiện xạ trăm phát trăm trúng. Ngươi muốn để ông đây làm huấn luyện viên cho quân đội của ngươi sao, được lắm, ông đây sẽ đem cái phương pháp huấn luyện của huấn luyện viên biếи ŧɦái kia nâng cường độ lên gấp ba lần, để từ từ hành hạ đám lính vô dụng của ngươi một chút là được. Nếu như đám lính vô dụng của ngươi có thể chịu được cái loại hành hạ này, ông đây lại đem cường độ huấn luyện tăng lên gấp mười lần, nếu như lúc đó đám lính vô dụng của ngươi còn chưa có bị điên lên, ông đây lúc đó sẽ thực sự cân nhắc dạy bọn chúng làm sao bắn súng cho tốt.Năm đó ý chí định lực của Vương Chí Đạo xem như vô cùng kiên định, những người cùng hắn tiếp nhận huấn luyện người nào cũng là con người sắt đá kiên cường, nhưng mà có thể cùng hắn kiên trì đến tận cuối cùng chỉ còn lại có không đến một phần mười. Chỉ có như thế mới có thể thành người, thành lính trinh sát tinh anh trong tinh anh. Thời đại này lính Anh quốc cho dù tố chất có mạnh mẽ, cũng không có khả năng so sánh được với bộ đội đặc chủng Trung Quốc ở hậu thế, đưa biện pháp huấn luyện biếи ŧɦái kia tăng lên đến gấp mười lần, phỏng chừng sẽ đưa bọn chúng khẩn trương biến thành người điên, nói không chừng chỉ kiên trì được không tới vài ngày đã bỏ chạy hết, đến lúc đó Uy Nhĩ Sĩ muốn trách cũng chỉ có thể trách đám lính vô dụng của hắn ý chí quá thiếu kiên cường, đối với mình lại không thể trách được điều gì.
Nghĩ thông như vậy, Vương Chí Đạo lộ ra vẻ mặt tươi cười độc ác, nói với Uy Nhĩ Sĩ: "Được rồi, nếu như Vương tử Uy Nhĩ Sĩ có thành ý như vậy, ta nếu không đáp ứng thì sẽ rất không thỏa đáng. Chỉ có điều là..."
Uy Nhĩ Sĩ nghe được Vương Chí Đạo đã đồng ý yêu cầu của hắn, không khỏi trong lòng mừng rỡ, trong đầu đã ảo tưởng ra một giấc mơ đẹp chính mình đang thống lĩnh một nhóm lính Anh toàn là các tay súng thiện xạ trăm phát trăm trúng, chinh phục khắp cả châu Âu, nghe được Vương Chí Đạo tựa hồ như còn có điều kiện gì muốn nói, vội vàng cắt ngang: "Ngươi đồng ý làm huấn luyện viên bắn súng cho quân đội của ta thì thật là tốt quá! Ngươi yên tâm, bất luận ngươi có điều kiện gì, ta cũng có thể đáp ứng ngươi!"
"Ta cũng không có điều kiện gì, chỉ là lúc trước đây, ta còn đang phải đợi tòa án định tội, bay giờ còn không biết bị phán có tội hay là vô tội đây?"
Vương tử Uy Nhĩ Sĩ vội nói: "Cái này quá đơn giản, sự việc đó ta đã nghe mọi người nói qua, ngươi hoàn toàn là vô tội. Ta sẽ nói với Pháp quan đại nhân một tiếng, tuyệt đối sẽ phán ngươi vô tội, sẽ không bắt ngươi vào lại trong ngục giam nữa. Về phần người Nhật Bản bên kia, ta tự mình xử lý cho ngươi!"
"Như vậy thì đa tạ Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, nhưng mà, ta lại còn có một việc."
"Còn có chuyện gì?" Vương tử Uy Nhĩ Sĩ lúc này trong lòng có chút khẩn trương, thầm nghĩ nếu hắn đưa ra yêu cầu làm khó cho mình, thì thật là không dễ giải quyết. Đọc Truyện
"Ngươi xem, ta là huấn luyện viên bắn súng cho quân đội của ngươi, ít nhất trên người ta cũng phải có một cây súng cho phù hợp? Ngay cả súng cũng không có một cây, lại đi làm huấn luyện viên bắn súng cho quân đội của ngươi, chính bản thân ta cũng cảm giác rất không tự nhiên. Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, ta xem cây súng lục ổ quay màu bạc ta vừa sử dụng tạo hình cũng không tệ lắm, cảm giác cũng rất vừa tay, không bằng ngươi đưa cho ta đi hả!"
Vương Chí Đạo lúc này bắt đầu tỏ ra bản lĩnh cháy nhà hôi của.
Uy Nhĩ Sĩ khóe môi vặn vẹo một chút, hiển nhiên có chút đau lòng: "Như vậy sao? Không nói dối ngươi, cây súng lục ổ quay kia trên thực tế chính là ở trong bộ sưu tập của ta, là do một bằng hữu tốt nhất của ta tặng cho ta làm quà sinh nhật..."
"Ồ, quà sinh nhật sao, như vậy thì rất quý trọng đó!" Vương Chí Đạo ngắt lời hắn, nói: "Nếu Vương tử không nỡ cho đi cây súng lục ổ quay kia, vậy thì quên đi, coi như ta chưa từng nói ra điều gì cả!"
"No! No!" Uy Nhĩ Sĩ thấy Vương Chí Đạo vẻ mặt mất hứng, vội vàng sửa lời, nói: "Ta không phải không nỡ, chỉ là không biết sẽ giải thích như thế nào cho bằng hữu kia mà thôi. Bất quá ngươi đã thích cây súng lục này, ta đây đem nó tặng cho ngươi cũng tốt, dù sao cây súng này để ta dùng cũng không thích hợp. Người Trung Quốc các ngươi có câu nói 'Bảo kiếm tặng anh hùng', súng tốt chính là để cho tay thần xạ dùng, cây súng này tặng cho ngươi đúng là rất thích hợp!"
Tươi cười một chút, Vương Chí Đạo chìa tay phải về phía Uy Nhĩ Sĩ, nói: "Đa tạ Vương tử ngài tự nguyện tặng món đồ yêu quý, chúng ta hợp tác thật là khoái trá! Ngài yên tâm, ta sẽ hết sức cố gắng nỗ lực huấn luyện cho quân đội của ngài!"
Uy Nhĩ Sĩ mừng rỡ, vội vàng chìa tay cùng Vương Chí Đạo bắt tay, hồn nhiên không có phát hiện ra Vương Chí Đạo đang tươi cười rất không thích hợp.
Nhưng lúc này Tôn Đại Chu lại chứng kiến được vẻ mặt tươi cười quái dị của Vương Chí Đạo, không biết tại sao cảm thấy tóc gáy dựng lên, theo bản năng cảm thấy đám lính Anh kia thật đáng thương.
Đám người Hoắc Đình Giác đang chờ ở bên ngoài không có được đi vào, nhìn thấy Vương Chí Đạo cùng Uy Nhĩ Sĩ vẻ mặt tươi cười, nhìn như một đôi bạn tốt sánh vai cùng đi ra, không khỏi đều ngạc nhiên.
Vương Chí Đạo khổ tẫn cam lai, chẳng những hoàn toàn thoát tội, ngoài ra lại còn hoàn toàn không ngờ tới mà kiếm được một cây súng lục ổ quay cực phẩm. Tâm tình tốt đẹp, nhìn thấy đám người Hoắc Đình Giác, lập tức tiến đến chào hỏi, không ngờ còn chưa đi đến trước mặt đám người Hoắc Đình Giác, đã bị vài người tới ngăn trở trước mặt rồi.
Ngăn trở hắn tất cả đều là người Nhật Bản, người cầm đầu chính là người Vương Chí Đạo đã nhìn thấy qua ở trên Pháp đình, đại biểu người Nhật Bản đồn trú tại Thượng Hải, cha của Sơn Khẩu Tuyết Tử, là Sơn Khẩu Dụ Nhân. Còn mấy người đứng bên cạnh hắn đều là Nhật Bản lãng nhân, thắt lưng dắt võ sĩ đao, trang phục nhìn đều tương tự như nhau, hiển nhiên đều là kiếm khách Nhật Bản đến từ cùng một môn phái. Đầu lĩnh đám người này chính là một người chừng trên dưới bốn mươi tuổi, tướng mạo mặc dù rất bình thường, ánh mắt nhưng lại ác liệt giống như là lợi kiếm, hiển nhiên chính là một cao thủ kiếm đạo. Chỉ có điều Vương Chí Đạo đối với người này không hề có hứng thú, hắn chính là cảm thấy có hứng thú với một cô gái Nhật Bản đang đứng bên cạnh cao thủ kiếm đạo kia, tuổi chỉ chừng mười sáu mười bảy, tướng mạo rất thanh tú đáng yêu, mặc một bộ kimono màu đen, bên hông cũng cắm một thanh võ sĩ đao, điều này làm cho nàng có một loại khí chất khác thường. Nhưng có điều là ánh mắt cô gái Nhật Bản kia nhìn tới Vương Chí Đạo một điểm hữu hảo cũng không có, trong đôi mắt đẹp chỉ lóe ra cừu hận giống như là Vương Chí Đạo đã gϊếŧ lang quân của nàng.
Sơn Khẩu Dụ Nhân mở miệng nói: "Vương Chí Đạo, ngươi thật đúng là may mắn, chuyện đã như vậy mà ngươi cũng có thể bình an vô sự đi ra!"
"Ta luôn luôn rất may mắn." Vương Chí Đạo lạnh lùng hỏi: "Các ngươi ngăn cản ở trước mặt ta là có ý tứ gì? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe qua người Trung Quốc chúng ta có một câu danh ngôn, đó là 'chó khôn không ngáng đường' hay sao?"
Sát khí đột nhiên tăng vọt, chỉ trừ Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng kiếm khách đầu lĩnh kia, đám Nhật Bản lãng nhân mọi người ánh mắt đều lộ hung quang, hiện ra vẻ mặt muốn gϊếŧ người, trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, cô gái Nhật Bản kia lại càng lộ ra vẻ căm thù, hận không thể đem Vương Chí Đạo băm vằm ăn tươi nuốt sống.
Sơn Khẩu Dụ Nhân kiềm chế rất tốt, lãnh đạm giới thiệu với Vương Chí Đạo, nói: "Ta vội tới giới thiệu với ngươi một chút, những người này đều là đệ tử Liễu Sinh Tân Âm phái (1). Vị này chính là Liễu Sinh Tân Âm phái chưởng môn nhân, hiện đang giữ chức Tổng giáo tập kiếm đạo cho quân đội của Thiên Hoàng, chính là Đại Nhật Bản chúng ta đại danh đỉnh đỉnh 'Kiếm hồn' Liễu Sinh Tông Nhị tiên sinh."
"Chưa từng nghe qua!" Vương Chí Đạo lạnh lẽo nói: "Bất quá nếu là đám Liễu Sinh phái, chắc hẳn là vì sự tình của hai anh em Tỉnh Thượng mà đến tìm ta hả?"
"Tỉnh Thượng hai huynh đệ đúng là đệ tử của Liễu Sinh Tông Nhị tiên sinh, Tỉnh Thượng Hùng Nhân bị ngươi gϊếŧ chết chính là con rể tương lai của Liễu Sinh Tông Nhị tiên sinh. Cô này chính là vị hôn thê của Tỉnh Thượng Hùng Nhân, là con gái duy nhất của Tông Nhị tiên sinh, Liễu Sinh Anh Tử. Ngươi gϊếŧ chết vị hôn phu của nàng, nàng đến tìm ngươi cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa đấy chứ?"
"Tìm ta làm cái gì? Báo thù sao? Ta xem ra các ngươi nên là cảm tạ ta mới đúng, ta gϊếŧ chết Tỉnh Thượng Hùng Nhân, vừa kịp giải thoát cho Liễu Sinh tiểu thư rồi, sau này có thể một lần nữa tìm được một đức lang quân tốt hơn rất nhiều so với Tỉnh Thượng Hùng Nhân. Các ngươi nói xem có phải các ngươi nên cảm tạ ta hay không!" Vương Chí Đạo nói bằng một khẩu khí trêu chọc.
"Bát dát, ta gϊếŧ ngươi!"
Kẻ tức giận không phải là Liễu Sinh Anh Tử, mà là một gã thanh niên đứng bên trái Liễu Sinh Anh Tử, chỉ thấy hắn khuôn mặt nhăn nhó, một phát rút phăng võ sĩ đao ra, hai tay giơ lên cao quá đầu. Nhưng mà còn chưa có kịp chém xuống đầu Vương Chí Đạo, trước mắt hắn đã lóe lên ánh thép bạc của cây súng lục ổ quay, nòng súng đã chuẩn xác chĩa ngay vào giữa mi tâm của hắn.
"Tiểu Nhật Bản, ngươi đến gϊếŧ ta thử xem, ta thực sự muốn xem, là đao của ngươi bổ xuống nhanh hơn, hay là đạn của ta bắn ra nhanh hơn?" Vương Chí Đạo lạnh lùng nói với hắn.
Cây súng lục ổ quay này đúng là Vương Chí Đạo giở trò bắt chẹt chiếm được của Uy Nhĩ Sĩ, vốn lúc đó chỉ còn lại một viên đạn, nhưng mà sau đó theo yêu cầu của Vương Chí Đạo, Uy Nhĩ Sĩ đành "hào phóng" tặng thêm cho Vương Chí Đạo một tá đạn, bây giờ bên trong ổ quay của cây súng lục này đã nạp đầy đạn. Vương Chí Đạo rất nắm chắc, chỉ cần đám người Nhật Bản kia dám động võ với hắn, hắn chỉ cần một người một súng đưa toàn bộ bọn chúng vào địa ngục!
"Các vị, xin mời không nên động thủ!" Uy Nhĩ Sĩ thấy thế, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: "Các vị bằng hữu Nhật Bản, không phải ta xem thường các vị, nhưng Vương Chí Đạo tài bắn súng thực sự vô cùng kỳ diệu, hắn có súng trong tay, các vị cho dù có lợi hại cũng không phải là đối thủ của hắn, hay là xin nghe ta khuyên một câu, giải hòa đi thôi! Nếu không mà chọc giận hắn, chỉ sợ ta cũng không thể nào cứu được các vị đâu!"
Cũng không biết Uy Nhĩ Sĩ là vô tình hay là cố ý, dù sao cách nói này cũng làm cho đám người Nhật Bản vô cùng tức giận. Nhưng mà Uy Nhĩ Sĩ chính là Vương tử Anh quốc, nơi đây lại ở trong Anh quốc Tô giới, có tới vài trăm lính Anh quốc ở đây, người Nhật Bản nghĩ có muốn phát hỏa cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Sơn Khẩu Dụ Nhân ho khan một tiếng, quay sang Liễu Sinh Tông Nhị nói: "Liễu Tông chủ, nơi đây là địa bàn của Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, không nên động thủ!"
Liễu Sinh Tông Nhị quay sang tên Nhật Bản đang bị Vương Chí Đạo gí súng lên mi tâm kia, nói: "Thu Sơn, thu hồi đao của ngươi!"
Thu Sơn giận dữ trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, quay đao xuyên ngược trở vào trong vỏ đao.
Vương Chí Đạo mỉm cười, cũng thu hồi lại súng ngắn.
"Thật không nhìn ra được ngươi lại là một cao thủ dùng súng, khó trách được Tỉnh Thượng Hùng Nhân lại chết ở trên tay ngươi!" Liễu Sinh Tông Nhị đưa mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, nói: "Lần này ngươi rất may mắn, bất quá ngươi đã gϊếŧ chết con rể của ta, việc này tuyệt không có khả năng cứ như vậy mà quên đi. Chúng ta đều là người luyện võ, ta sẽ dựa theo quy tắc của giới võ thuật Trung Quốc các ngươi, ba ngày sau, toàn bộ đệ tử Liễu Sinh Tân Âm phái chúng ta sẽ hạ chiến thư đến cửa, hướng Tinh Võ Môn các ngươi khiêu chiến, hy vọng Tinh Võ Môn các ngươi không nên tránh né."
Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Hạ chiến thư khiêu chiên hay sao, vạn nhất lại chết ở trên tay ta, có phải sẽ lại đi cầu cứu Pháp đình hay không, lại mua chuộc Pháp quan cùng Bồi thẩm thành viên, lại để cho bọn họ xử ta treo cổ? Thật đáng tiếc a, người Anh quốc chỉ sợ sẽ không giúp đỡ thêm các ngươi một lần nữa, Tinh Võ Môn cũng không thuộc địa bàn Nhật Bản Tô giới các ngươi. Một thủ đoạn hèn hạ này của các ngươi chỉ sợ không thực hiện được nữa rồi!"
---------------------
Chú thích:
(1) - Liễu Sinh Tân Âm phái: một môn phái kiếm đạo rất nổi tiếng ở Nhật Bản (Yagyū Shinkage-ryū)