Chương 42: Oan gia ngõ hẹp
"Đừng xem thường ta, Vương Chí Đạo, ta sẽ lấy tính mạng ngươi để hoàn lại cho một chân một tay đã gãy của anh trai ta." Tỉnh Thượng Hùng Nhân lạnh lùng nói: "Ngươi lên đây đi!""Thả người trước!" Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Ta đáp ứng quyết đấu cùng ngươi, cũng cam đoan không có ai đến can thiệp, nhưng mà muốn ngươi thả người trước. Người Trung Quốc chúng ta tuyệt đối giữ lời hứa so với người Nhật Bản các ngươi, ta đã đáp ứng chuyện gì sẽ không đổi ý. Nhưng là chữ tín của người Nhật Bản các ngươi bị người khác rất hoài nghi, vạn nhất ta đánh bại ngươi rồi, ngươi lại không chịu thả người, ta chịu thiệt thòi lớn!"
"Ngươi dám nghi ngờ chữ tín của Đại Nhật Bản võ sĩ đạo chúng ta?" Tỉnh Thượng Hùng Nhân vẻ mặt càng tức giận, dường như nhân cách đã bị lăng nhục rồi.
"Đại Nhật Bản võ sĩ đạo?" Vương Chí Đạo khinh thường nói: "Luôn miệng hô hào Đại Nhật Bản võ sĩ đạo, nói là giữ lời hứa, nhưng hành vi của các ngươi lại rõ ràng chứng minh các ngươi hèn hạ, vô sỉ, bội tín! Nếu muốn làm cho ta thật sự tin tưởng ngươi là một võ sĩ chân chính, thả người trước đi, nếu không mọi chuyện không cần bàn nữa!"
"Vương Chí Đạo, ngươi muốn cho người này chết hay sao?"
"Tỉnh Thượng Hùng Nhân, ngươi muốn chứng minh cho thằng anh trai gãy tay què chân của ngươi thấy võ sĩ đạo trên thực tế đúng là hèn yếu đạo hay sao?"
Trên trán gân xanh nổi lên, Tỉnh Thượng Hùng Nhân đột nhiên vung đao chém tới Tống Kỳ Lân, ánh đao lóe như chớp. Đám người Tống Hổ Thành thấy thế trong lòng không tự chủ được đều giật mình.
Đã thấy sợi dây treo Tống Kỳ Lân bị chặt đứt, Tống Kỳ Lân rơi thẳng xuống. Một đao này của Tỉnh Thượng Hùng Nhân, lại là chém đứt sợi dây.
Tống Hổ Thành thấy vậy, vội vàng nhào tới, đỡ được Tống Kỳ Lân.
Tỉnh Thượng Hùng Nhân chĩa mũi đao vào Vương Chí Đạo, nói: "Người ta đã thả rồi, ngươi có thể lên đây chưa? Đương nhiên, nếu ngươi sợ hãi rồi, có thể cùng tất cả những bằng hữu kia của ngươi xông lên đi, dù sao dưới đao của Tỉnh Thượng Hùng Nhân ta cũng không ngại có lắm vong hồn!"
"Sợ hãi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có tư cách này sao?" Vương Chí Đạo khinh thường cười, nói với đám người Tống Thế Vinh, Hoắc Đình Giác: "Tống lão gia tử, Nhị sư huynh, các vị tiền bối, việc này là ta cùng với hắn giải quyết thù riêng, vậy để cho chính ta tự giải quyết đi, các vị không nên nhúng tay vào!"
Tống Thế Vinh trầm giọng hỏi: "Ngươi có nắm chắc đánh thắng không? Đây không phải là đơn giản như luận bàn võ nghệ thông thường, đối phương chính là muốn mạng của ngươi, ngươi nếu không nắm chắc được thì nên giao cho chúng ta ra ứng phó."
Vương Chí Đạo cười nói: "Tống lão gia tử, ta còn có thể trốn tránh dưới loại tình huống này hay sao? Rất nhiều người Trung Quốc cũng đang nhìn đó, ta sao có thể để cho bọn họ thất vọng!"
Tống Thế Vinh gật đầu, cất giọng sang sảng như chuông đồng nói với Tỉnh Thượng Hùng Nhân: "Nếu là ngươi hướng tới Vương Chí Đạo khiêu chiến, dựa theo quy tắc, hết thảy hậu quả ngươi phải tự chịu, sau đó vô luận ngươi sống hay chết, cũng không được truy cứu trách nhiệm Vương Chí Đạo! Ngươi dám đáp ứng không?"
Tỉnh Thượng Hùng Nhân lạnh lùng nói: "Trận chiến này chết chỉ có thể là Vương Chí Đạo. Bất quá nếu các ngươi lo lắng, ta có thể đáp ứng các ngươi, bất luận có hậu quả gì, mọi người chúng ta sẽ không truy cứu, hai bằng hữu này của ta có thể làm chứng! Vương Chí Đạo, ngươi mau lên đi, đừng có lề mề như một con đàn bà!"
Tỉnh Thượng Hùng Nhân đem võ sĩ đao giơ cao lên trên đỉnh đầu, cước bộ một trước một sau mở rộng ra, bày ra một thức "Thượng đoạn trảm kích" (1), đầu giữ vững, thân trên thẳng tắp, không động không lay, ánh mắt tập trung, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo ở dưới lầu, ánh mắt giống như đao phong lợi hại khϊếp người, lộ ra sát khí vô hạn.
Kiếm đạo Nhật Bản coi trọng nhất chính là khí thế, Tỉnh Thượng Hùng Nhân là Liễu Sinh phái kiếm đạo cao thủ, thực lực còn muốn trên anh trai hắn Tỉnh Thượng Khoan, cho nên tư thế vừa được bày ra, tinh thần khí thế lập tức biến đổi dường như biến thành người khác.
Đám người Tống Thế Vinh thấy vậy trong lòng thất kinh, không tự chủ được mà cùng thấy lo lắng cho Vương Chí Đạo. Hoắc Đình Giác thấp giọng hỏi Vương Chí Đạo: "Ngươi định dùng binh khí gì, ta lập tức đi lấy cho ngươi!"
"Không cần thiết, ta có binh khí rồi!" Vương Chí Đạo tay phải vừa lật, thanh lưỡi lê ba cạnh dài 30 công phân (centimet) hiện ra.
Hoắc Đình Giác thấy binh khí của Vương Chí Đạo ngắn như vậy, không khỏi kinh ngạc không thôi, thở dài, lại hỏi: "Ngươi có điều gì cần nói với ta nữa không? Hoặc là còn có tâm nguyện gì?"
Vì Hoắc Đình Giác nhìn ra, Tỉnh Thượng Hùng Nhân cũng là Liễu Sinh kiếm phái đệ tử, mới vừa rồi hắn vung đao bức lui Tống Hổ Thành cùng với hiển lộ ra khí thế kia, xem thực lực người này không thể nghi ngờ gì còn cao hơn rất nhiều so với anh trai hắn Tỉnh Thượng Khoan. Vương Chí Đạo ngày đó khi đánh với Tỉnh Thượng Khoan, sở dĩ có thể chiến thắng hắn, chỉ là lợi dụng Tỉnh Thượng Khoan khinh địch coi thường, xuất kỳ bất ý dùng quái chiêu, hơn nữa lúc ấy Tỉnh Thượng Khoan quăng kiếm không cần, dùng tay không cùng Vương Chí Đạo so chiêu, Vương Chí Đạo mới có thể xuất kỳ chế thắng, bẽ gãy được một chân một tay Tỉnh Thượng Khoan. Nhưng mà lúc này đây thì lại khác hẳn, Tỉnh Thượng Hùng Nhân đã rút ra võ sĩ đao sắc bén, hơn nữa đã nói rõ quyết tâm phải gϊếŧ Vương Chí Đạo, vậy sẽ không để cho Vương Chí Đạo đến nửa điểm cơ hội. Cho nên Hoắc Đình Giác mới cảm giác được Vương Chí Đạo có thể sẽ có đi không về, cảm thấy trong tâm không đành lòng, muốn cho hắn lưu lại di ngôn, miễn cho chết không nhắm mắt.
Vương Chí Đạo nghe hiểu được ý tứ của Hoắc Đình Giác, mỉm cười nói: "Nhị sư huynh, huynh bây giờ tốt nhất là lo lắng cho ta một chút đường lui!"
"Đường lui?"
"Phải, Tỉnh Thượng Hùng Nhân xem ra nếu không gϊếŧ được ta tuyệt đối không chịu bỏ qua. Dưới tình huống này, ta không thể nương tay, phải toàn lực ứng phó gϊếŧ chết hắn mới có thể bảo vệ được tính mạng. Đến lúc đó tiểu Nhật Bản sẽ không chịu cứ thế quên đi, bọn họ sẽ tìm ta báo thù, hoặc là đem ta giam vào ngục, cho nên ta muốn huynh chuẩn bị cho ta một đường lui, nói cách khác, huynh nên tới cướp ngục cứu ta!"
"Vậy là ngươi khẳng định chính mình nhất định có thể thắng hắn sao?" Hoắc Đình Giác cảm thấy khó hiểu.
Mỉm cười, Vương Chí Đạo tự tin nói: "Nếu là nói luận bàn điểm đến là dừng, có lẽ người nào cũng có thể thắng ta. Nhưng nếu là đánh nhau sinh tử, ta tin tưởng, cuối cùng sống sót nhất định là ta!"
Lưỡi lê ba cạnh múa lên một vòng, Vương Chí Đạo đột nhiên cước bộ bùng phát, chạy vọt lên cầu thang tửu lầu xông lên tầng hai, tốc độ cực nhanh, có thể sánh ngang với quán quân chạy nước rút ở Olympic.
Tỉnh Thượng Hùng Nhân ánh mắt ngưng đọng lại, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo đang xông lên, hai tay không tự chủ càng siết chặt lấy chuôi đao.
Xông lên lầu hai, khoảng cách tới Tỉnh Thượng Hùng Nhân chỉ còn tầm hai thước, Vương Chí Đạo đột nhiên quát lên một tiếng, thân thể lăng không nhảy dựng lên. Nhảy lên cao đến gần hai thước, còn cao hơn đỉnh đầu Tỉnh Thượng Hùng Nhân, thanh lưỡi lê ba cạnh trong tay cầm ngược lại, mũi lê thẳng tắp đâm xuống Bách Huyệt Hội (2) của Tỉnh Thượng Hùng Nhân. Mà thân thể của hắn, lại đối đầu với mũi đao nhọn của Tỉnh Thượng Hùng Nhân đang vung lên.
Rõ ràng chính là sử dụng đấu pháp đồng quy vu tẫn, đám người Hoắc Đình Giác thấy thế không tự chủ được cùng kinh hô một tiếng.
Nếu như Tỉnh Thượng Hùng Nhân đứng yên tại chỗ không tránh, Vương Chí Đạo không thể tránh khỏi bị mũi đao hướng lên của Tỉnh Thượng Hùng Nhân đâm thủng thân thể, nhưng là nếu cứ như vậy, Tỉnh Thượng Hùng Nhân cũng chắc chắn bị lưỡi lê ba cạnh của Vương Chí Đạo đâm thủng huyệt Bách Hội.
Sống chết trước mắt, Tỉnh Thượng Hùng Nhân không thể không để ý đến sinh tử của bản thân, không tự chủ được phải lùi về sau một bước, khí thế tự nhiên sụt xuống, bị đấu pháp coi thường sống chết của Vương Chí Đạo đánh lui.
Trong nháy mắt này, Vương Chí Đạo lại biến chiêu, lưỡi lê ba cạnh trong tay hắn còn chưa hạ xuống lại chuyển, gạt võ sĩ đao của Tỉnh Thượng Hùng Nhân ra, lại nương theo thân võ sĩ đao tuột xuống, người vừa rơi xuống đất lưỡi lê thuận thế đã đâm thẳng vào ngực Tỉnh Thượng Hùng Nhân.
Tỉnh Thượng Hùng Nhân quát to một tiếng, cước bộ biến hóa, võ sĩ đao nhanh chóng xoay ngược lại, chém ngang vào cạnh cổ Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo nhanh như chớp xoay mình nửa vòng, lưỡi lê ba cạnh đâm ngược vào bàn tay đang cầm đao của Tỉnh Thượng Hùng Nhân. Lúc này cả hai tốc độ cực nhanh, Tỉnh Thượng Hùng Nhân biến chiêu không kịp, cổ tay phải trong chớp mắt bị lưỡi lê ba cạnh đâm xuyên qua, đau đớn cực kỳ, võ sĩ đao không cầm nổi, "choang" một tiếng rơi trên mặt đất. Đọc Truyện
Nếu như Tỉnh Thượng Hùng Nhân có thể cứ thế nhận thua, bỏ đi không đánh nữa, có thể Vương Chí Đạo cũng sẽ vì thế mà đình chỉ công kích.
Đáng tiếc chính là, Tỉnh Thượng Hùng Nhân tuy cổ tay phải bị đâm thủng, nhưng lại đại phát hung tính, võ sĩ đao mặc dù đã rơi xuống đất, hắn lại dùng tay trái rút ra đoản đao đang dắt bên hông, vốn chuyên dùng để mổ bụng tự sát, lật tay cắt vào cổ Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo thân thể ngồi sụp xuống dưới một cái, hung hiểm tránh khỏi đoản đao trong tay trái Tỉnh Thượng Hùng Nhân, thuận thế hướng xuống xoay một vòng thanh lưỡi lê ba cạnh đang xuyên qua cổ tay phải đối phương, một tia máu đỏ từ cổ tay Tỉnh Thượng Hùng Nhân phun trào ra, Tỉnh Thượng Hùng Nhân đau đớn há miệng kêu thét lên, đoản đao trong tay cũng suýt buông rơi. Vương Chí Đạo nhân cơ hội cổ tay giật mạnh rút lưỡi lê ra, đồng thời đầu gối chân phải nâng cao lên đánh vào hạ bộ Tỉnh Thượng Hùng Nhân, lực đạo mạnh mẽ đánh thẳng trúng vào ngọc hành (3) Tỉnh Thượng Hùng Nhân. Liên tục chịu đau đớn vô cùng, Tỉnh Thượng Hùng Nhân suýt chút nữa ngất xỉu đi.
Vương Chí Đạo không để đối phương kịp hoàn hồn, lưỡi lê trong tay đảo sang tay kia lại nâng cao lên, trong không trung xoay ngang vẽ thành một nửa vòng cung, "phập" một tiếng đã đâm vào huyệt Thái Dương Tỉnh Thượng Hùng Nhân, ngập đến tận chuôi!
---------------------
Chú thích:
(1) - Thượng đoạn trảm kích: thế chém cao của Kiếm đạo Nhật Bản, chủ yếu để tấn công lúc bắt đầu, khí thế sức lực còn mạnh, ngoài ra còn Trung đoạn, Hạ đoạn.
(2) - Bách Huyệt Hội: huyệt ở trên đỉnh đầu, chính là cái thóp lúc nhỏ của trẻ sơ sinh, lúc lớn lên mới đóng kín lại. Bị đâm vào đây thì chắc là…
(3) - Ngọc hành: "cà", "trứng" …