Chương 19: Tức giận xông vào Hồng Khẩu đạo tràng
Ngay cả Lưu Chấn Đông cũng hoài nghi mình rồi, Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, thanh tỉnh đầu óc, lại bắt đầu bịa chuyện nói: "Trên thực tế chiêu thức của ta không có quan hệ gì với tiểu Nhật Bản Nhu thuật cổ truyền, đó chính là thủ pháp phân cân thác cốt trong trong võ thuật cổ truyền Trung Quốc, đó là khi ta còn bé, vô tình đọc trong một quyển sách nhặt được, trong quyển sách kia chẳng những ghi lại thủ pháp phân cân thác cốt, lại còn có rất nhiều sát chiêu khác, bộ pháp, thân pháp, quyền pháp, cước pháp, vật ngã, huấn luyện công lực, tập luyện thể lực, huấn luyện binh khí cùng đều đầy đủ một hệ thống võ học. Vốn ta trí nhớ không sâu, sau khi tỉnh lại từ lần hôn mê trước, mọi ký ức từ trước vốn mơ hồ không hiểu sao lại đột nhiên rõ ràng lên, khi đánh nhau với Tỉnh Thượng Khoan, bị hắn đá gãy xương sườn, ý nghĩ lại chịu thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trí nhớ đột nhiên chợt xuất hiện, làm ta sử dụng ra như là bản năng vậy."Nông Kính Tôn, Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác, cùng với Ô Tâm Lan vừa tiễn lão lang trung trở về cũng nghe được, đều ngẩn mặt nhìn nhau.
Ô Tâm Lan nghe thế không nhịn được hỏi: "Như vậy quyển sách của ngươi đâu? Có thể cho chúng ta xem một chút không?"
Vương Chí Đạo rất xấu hổ nói: "Xin lỗi, trước khi gia nhập Tinh Võ Môn ta rất nghèo, đi ỉa không có giấy chùi đít, nên đã dùng sách kia làm giấy chùi đít rồi!"
Lời này vừa ra, mọi người vẻ mặt đều giống như đang ăn phân vậy, nhất là Ô Tâm Lan, sắc mặt đỏ bừng lên, nếu không có Nông Kính Tôn ở đó, nàng chắc hẳn đã mắng ầm lên rồi.
Vương Chí Đạo cười hắc hắc nói: "Bất quá các người muốn xem cũng không phải là không thể, quyển sách đó ta đã ghi nhớ kỹ trong đầu rồi, ta có thể đem nó viết lại hoàn toàn."
Vương Chí Đạo thầm nghĩ đem bộ Chí Đạo quyền học hệ thống luyện tập của mình viết ra cho đệ tử Tinh Võ Môn tu luyện xong, nói không chừng có thể đem bộ võ học của mình phát dương quang đại sớm cả trăm năm, đến đời sau nhất định cùng mấy loại Thái Quyền, Không Thủ Đạo, Thái Cực Đạo, Triệt Quyền Đạo, trở thành quyền đạo nổi tiếng thế giới.
Lại nghe Hoắc Đình Giác nói: "Tuyệt đối không thể, chưa đồng ý đã học tập võ phái của người khác, đó là tối kỵ trong giới võ thuật, quyển sách kia tuy là ngươi nhặt được, nhưng không thuộc về của ngươi, hơn nữa ngươi đã là đệ tử Tinh Võ Môn, sao có thể học tập võ công môn phái khác?"
Vương Chí Đạo nghe thế sợ run, hỏi: "Đệ tử Tinh Võ Môn hình như không phải chỉ học tập riêng quyền pháp của sư phụ mà?"
"Điều này không giống, các quyền sư kia đều là sư phụ mời đến, bọn họ truyền thụ tuyệt nghệ cho chúng ta đều đã được sư môn bọn họ đồng ý. Nhưng người chủ nhân quyển sách kia không có đồng ý đem nó công khai truyền thụ. Vạn nhất ngày sau môn phái võ công bí mật kia tìm đến cửa, chúng ta phiền toái vô cùng, có lý cũng không nói rõ được."
"Nhưng mà, quyển sách đó do ta nhặt được, như vậy nên thuộc về ta..."
Hoắc Đình Giác ngắt lời hắn, nói: "Ngươi sao có thể nói như vậy, nhặt được vật gì sao có thể biến thành đồ của ngươi, ngươi đã quên sư phụ dạy ta làm người phải quang minh lỗi lạc, không nhặt của rơi sao? Nhặt được vật gì nên nghĩ biện pháp trả cho lại chủ nhân mới đúng. Bất quá nếu ngươi đã đem sách kia hủy mất thì thôi. Nhưng mà nội dung bên trong ngươi tuyệt không thể làm của riêng, nếu không đến lúc chủ nhân quyển sách phát hiện, nhất định không bỏ qua cho ngươi. Giới võ thuật rất nhiều cấm kỵ, ngươi không thể không tuân thủ."
Vương Chí Đạo sờ sờ cằm, hỏi: "Nhưng mà vấn đề là, nội dung trong quyển sách ta đã luyện, bây giờ nên làm sao? Nhị sư huynh, người không phải muốn phế võ công của ta đi chứ?"
Hoắc Đình Giác suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi còn nhỏ, không biết điều cấm kỵ này, xem như chỉ là vô tâm, phế võ công không cần. Nhưng mà nội dung trong sách kia ngươi không nên luyện nữa, sau này cũng không nên sử dụng mấy chiêu thức đó. Chiêu thức ác độc như thế, phỏng chừng không phải là võ công của môn phái chính tông, chúng ta tốt nhất không nên gặp phải loại phiền phức này. Ngươi nếu muốn luyện võ công, nên đi theo đại sư huynh hoặc là theo ta tập võ công Tinh Võ Môn đi!"
Nông Kính Tôn nói: "Vương Nhị à, lời Nhị sư huynh ngươi nói, ngươi không thể không nghe, hắn cũng là muốn tốt cho ngươi thôi. Nhìn ngươi hôm nay đánh nhau với người Nhật Bản, vừa ra tay đã bẻ gãy một chân một tay người ta, chỉ sợ việc này không tốt. Ngày sau ngươi nếu lại dùng loại võ công đó vô tình lại đem chân tay người khác bẻ gãy, chúng ta đây Tinh Võ Môn sẽ rất phiền tóai."
Lưu Chấn Đông cũng nói: "Đúng vậy, Vương Nhị, sư phụ luôn luôn dạy chúng ta, ra tay nhất định phải có lưu tình, không thể quá ác độc, nếu không sẽ kết thành thù sâu không thể hóa giải. Loại chiêu thức này của ngươi đúng là để lấy mạng, tốt nhất không nên dùng nữa, sau này để ta dạy ngươi võ công chính tông Tinh Võ Môn!"
Vương Chí Đạo bị những người này nóng xong, hoàn toàn hết chỗ nói lại. Vì hắn xem ra, võ công vốn chính là dùng để đả thương gϊếŧ người, chỉ nói hữu hiệu hay là vô hiệu, không nói đến ngoan độc hay không. Cũng không phải là nói chuyện nhân nghĩa. Người khác muốn đả thương gϊếŧ mình, mình lại còn hạ thủ lưu tình hay sao? Trừ khi võ công của mình đã tới cảnh giới cực cao, nếu không thì nhất định là chết. Nếu không muốn đả thương người, thì đừng luyện võ. Trong giới võ thuật xưa từng lưu hành lý thuyết Tám đánh Tám không đánh, Vương Chí Đạo xem qua, thấy thực là buồn cười.
Bất quá Vương Chí Đạo biết chính mình không có khả năng thuyết phục những người này thay đổi ý niệm trong đầu, nếu nói ra lý luận của Chí Đạo quyền học này, chỉ sợ sẽ bị bọn họ nói là lý thuyết tà môn ngoại đạo, nói mình chính là đồ đệ tà phái, không chừng còn có thể bị đuổi khỏi Tinh Võ Môn.
Bây giờ Vương Chí Đạo mới thấy hối hận cho lời mình nói dối, nói thế nào không nói, lại hết lần này đến lần khác nói võ công của mình là học từ trong quyển sách nhặt được. Như vậy vừa đúng là làm cho Tinh Võ Môn không cho mình tập võ công này nữa, lại bắt luyện võ công Tinh Võ Môn, thực lực của mình phải chờ tới bao nhiêu năm mới có thể tăng lên bằng mình kiếp trước? Bất luận thế nào, mình cứ len lén tập luyện cho tốt, cho dù bị phát hiện, cùng lắm thì rời khỏi Tinh Võ Môn, dù sao chính mình cũng không phải là đệ tử Tinh Võ Môn, rời đi cũng không có gì. Điều Vương Chí Đạo khó có thể chấp nhận nhất, chính là thực lực yếu kém, đề thăng chậm chạp.
Thật vất vả mới đợi được ba người Nông Kính Tôn rời đi, đã thấy Ô Tâm Lan giương đôi mắt to đen láy nhìn hắn.
Vương Chí Đạo bị ánh mắt thuần khiết trong vắt của Ô Tâm Lan nhìn hắn, trong lòng có chút không tự nhiên, ho khan một tiếng, hỏi: "Ô sư tỷ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Ô Tâm Lan hỏi: "Ngươi vừa rồi là nói thật sao?"
"Đương nhiên là thật, ta tại sao nói láo?"
"Nhưng là, ta lại cảm giác được, ngươi đang nói dối."
"Ha ha, Ô sư tỷ, ngươi cảm giác có vấn đề rồi đó, ta sao có thể nói dối sư huynh cùng Nông đại thúc chứ?"
Trong miệng giải thích, nhưng trong lòng lại chấn động, cô gái nhỏ này cảm giác cũng quá nhạy cảm, ngay cả nói dối cũng có thể cảm giác được!
Ô Tâm Lan vểnh mi nhìn Vương Chí Đạo một lúc, rốt cục buông tha không gặng hỏi nữa, chu miêng nói: "Không thừa nhận thì thôi, ta còn có việc phải làm, ngươi tự mình nghỉ ngơi đi. Lúc này ngươi chính mình tự bị thương, không quan hệ đến ta, đừng nghĩ là ta lại chăm sóc ngươi!"
Vương Chí Đạo cười đểu nói: "Ta đây vết thương nhẹ thôi mà, làm sao có thể không biết xấu hổ mà dám phiền toái Ô sư tỷ chăm sóc, ta tự chăm sóc chính mình được mà! Ô sư tỷ, nếu bận cứ đi lo việc mình đi!"
Ô Tâm Lan đi rồi, Vương Chí Đạo thở dài một hơi, xương sườn đau đớn lại bắt đầu tác động thần kinh. Đáng tiếc thời này thuốc giảm đau còn không có, Vương Chí Đạo không thể làm gì đành nằm thẳng trên giường, dùng "nghịch thức thở bụng sâu" từ từ dẹp cơn đau xương sườn.
Đến lúc xế chiều, cơn đau đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ cần không cử động mạnh vùng bụng, vết thương cơ bản không còn cảm giác gì nữa. Đọc Truyện
Ô Tâm Lan trong miệng tuy nói là không chiếu cố hắn, nhưng đến lúc ăn cơm chiều, lại là tự bưng cơm đến cho hắn, chỉ là không tự mình cho hắn ăn nữa. Mặc dù như thế, Vương Chí Đạo vẫn rất cảm kích, cảm giác được Ô sư tỷ này đối với mình thật tốt.
Ăn cơm tối xong, Vương Chí Đạo lại tập luyện "thở bụng sâu nghịch thức" thêm lần nữa, bởi vì có trí nhớ từ kiếp trước tu luyện khắc khổ, tâm ý dường như cũng được hồi sinh lại, làm cho thân thể mới lại một lần nữa đạt được hiệu quả luyện tập tốt ngoài ý muốn, không bao lâu hắn đã tiến vào cảnh giới "tâm tịnh như nước".
Trong lòng không có nửa phần tạp niệm, cảm quan lập tức biến thành linh mẫn chưa từng có, Vương Chí Đạo lại đạt được cảm giác tu luyện ở kiếp trước, khi bắt đầu cảm nhận được cảm giác không khí lưu động, da dẻ rất mẫn cảm, ngay cả không khí chuyển hướng rất nhỏ cũng có thể cảm ứng được. Lại tiếp tục tĩnh tâm, thính giác cũng bắt đầu trở nên linh mẫn, các loại âm thanh to nhỏ bắt đầu chậm rãi truyền vào trong lỗ tai, cơ hồ cả động tĩnh trong Tinh Võ Môn cũng đều nghe thấy.
Lúc này Vương Chí Đạo nghe được tiếng "hịch hịch" xé gió, tựa hồ như roi da kịch liệt vụt xuống xé rách không khí sinh ra tiếng vang. Thanh âm ở ngoài sân.
Tò mò, Vương Chí Đạo xuống giường, lặng lẽ đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thật không ngờ, ở ngoài sân chính là Trần Chân, hắn đang luyện công.
Trên ngươi chỉ mặc một tấm áσ ɭóŧ, tay áo bị vén lên, lộ ra một đôi cánh tay nở nang cứng như sắt thép. Trần Chân đang đánh quyền, tiếng hịch hịch xé gió Vương Chí Đạo vừa nghe như tiếng roi da xé không chính là tiếng xé gió khi hắn đánh quyền ra.
Chỉ thấy Trần Chân tung ra Nhất Đính Trực Quyền, tốc độ nhanh đến mức Vương Chí Đạo cũng cơ hồ không nhìn rõ được bóng dáng nắm tay, tiếng xé gió mãnh liệt chính là do Nhất Đính Trực Quyền bạo phát ra. Giống như Trần Chân này dùng Nhất Đính Trực Quyền đánh tan nát không khí vậy.
Vương Chí Đạo trong lòng khϊếp sợ, lấy quyền pháp đánh nát không khí, ở hậu thế chỉ có cao thủ đấu võ đài hàng đầu mới làm được như thế, quyền đầu như vậy, đánh lên trên người, có sức chấn động cùng phá hoại kinh người, loại quyền pháp này so với tính xuyên thấu của quả đấm đơn thuần thì lực sát thương mạnh hơn nhiều. Có thể nói như thế này, nếu đem tính xuyên thấu của quả đấm ví như sức sát thương của viên đạn súng lục, thì loại quyền pháp này tính sát thương chính là đạn pháo, chính thực là nhất kích tất sát. Vương Chí Đạo kiếp trước cũng có thể đánh ra được loại trực quyền phá không này, nhưng không phải là quyền nào cũng được, đánh ra ba quyền mà có một quyền đạt được hiệu quả phá không kinh người cũng đã là rất giỏi rồi. Nhưng mà Trần Chân cơ hồi mỗi đòn trực quyền đều sinh ra hiệu ứng phá không kinh người này.
Chẳng lẽ, Trần Chân này, thực lực so với mình kiếp trước còn mạnh hơn sao?
Vương Chí Đạo nhìn vẻ mặt Trần Chân một chút, trong lòng mới thư thái. Trần Chân vẻ mặt phẫn nộ, toàn thân như bị lửa đốt. Hiển nhiên hắn là đang phát tiết tức giận, trong lòng đang phẫn nộ cùng cực, năng lực có thể phát huy đến mức dị thường. Trần Chân đúng là có biểu hiện như vậy, phỏng chừng là do chuyện tình Hoắc Nguyên Giáp kích động, mới có thể bộc phát ra lực lượng vượt xa người thường. Vương Chí Đạo tin tưởng, nếu như tâm tính mình cũng rơi vào tình huống như vậy, cũng có thể đánh ra nhiều lần quyền pháp phá không hoàn mỹ.
Động tác của Trần Chân dừng lại, ánh mắt hắn tựa hồ bị vật gì trên mặt đất hấp dẫn. Vương Chí Đạo nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện đó là tấm bảng hiệu "Đông Á bệnh phu" người Nhật Bản lúc xế chiều bỏ chạy đã vứt lại ở đây, người Tinh Võ Môn còn chưa ai xử lý nó.
Trần Chân nhìn thấy tấm bảng hiệu kia, ánh mắt lần nửa bốc lửa bừng bừng giận dữ, đột nhiên tiến đến vác tấm bảng hiệu kia lên vai, rồi sau đó bước nhanh ra khỏi Tinh Võ Môn.
Vương Chí Đạo trong lòng vừa động, nghĩ tới kiếp trước đã từng xem bộ phim đặc sắc về Trần Chân nổi giận xông vào Hồng Khẩu đạo tràng, vội vàng đi theo ra ngoài. Loại tình cảnh làm tất cả người Trung Quốc đều nhiệt huyết sôi trào này, chính mình sao có thể bỏ qua.