Chương 76: Hào đổ
Không khí trong đại sảnh phi thường quỷ dị, đám nhân viên làm việc trong đổ trường đều đứng ở xa xa quan sát, trận chiến này sẽ quyết định tương lai của tất cả: bọn họ có bị thất nghiệp hoặc tiếp tục được làm việc ở đây hay không. Nếu Trương Dương bị đánh bại, đổ trường này rất có thể không có cách nào mở lại, mỗi người đều có loại dự cảm này.Lúc này, Tiêu Viễn Hành đi tới phòng điều khiển từ xa, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, thanh niên kia mỗi khi tới đổ trường hắn đều đích thân giám thị kỹ càng, cuối cùng rút ra một kết luận, đó chính là thanh niên này không hề giở thủ đoạn gian lận.
Điểm này có chút không hợp với lẽ thường, cao thủ giống như thanh niên này hẳn là không thèm thần bí trà trộn vào địa phương nhỏ bé như thành phố C. này làm gì, dựa vào thân thủ của hắn thì cho dù ở Las Vegas hay Macao đều có thể mặc sức tung hoàng ngang dọc, thừa sức thống trị giới cờ bạc, thế vì sao hắn lại mạo hiểm tới đổ trường ngầm của thành phố C. này?
Một người lạ tuyệt đối sẽ không bất chấp mối nguy hiểm lớn như vậy để tới một đổ trường ngầm có bối cảnh xã hội đen mà kiếm tiền, kể cả kẻ ngốc trên đường cơ hồ cũng thừa biết cái đạo lý này.
Nguyên nhân duy nhất chính là người thanh niên này có bối cảnh vững chắc sau lưng ủng hộ thì hắn mới dám tới đổ trường ngầm thành phố C càn quét, chỉ cần hắn bỏ chút công sức ra động thủ,vậy thì danh dự của đổ trường hơn mười năm vất vả thành lập ở thành phố C này sẽ phải tan thành tro bụi.
"Là ai đây nhỉ?"
Tiêu Viễn Hành châm một điếu thuốc, mạnh mẽ rít một hơi dài, mí mắt giật lên một cái, trên mặt nổi lên một cỗ sát khí nồng đậm, hắn đã quyết định hôm nay cho dù Trương Dương thắng hay thua, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho thanh niên này. Nơi đây là địa bàn của Tiêu Viễn Hành hắn, không phải ai cũng có thể tới vơ vét tiền!
Ngay lúc Tiêu Viễn Hành còn đang buồn bực, đột nhiên thấy trong màn hình giám sát, Trương Dương bất chợt đứng lên, hung hăng vỗ một chưởng lên trên mặt bàn, đống bài mạt chược đều bị vỗ đến nhảy bật lên.
"Ta nói cho hai vị đại ca biết, các ngươi có thể đứng xa một chút có được hay không, các ngươi cứ nhìn chằm chằm kiểu như vậy làm ta cảm thấy áp lực rất lớn!" Trương Dương quay về phía hai tên vệ sĩ phía sau thanh niên hùng hùng hổ hổ nói.
Trong đại sảnh nhất thời im lặng, cả đám nhân viên làm việc ở đổ trường đều trợn rách mắt há hốc mồm, bọn họ không hiểu Trương Dương vì sao bộc phát tức giận, phải biết rằng hai tên vệ sĩ kia mặc dù đứng ở phía sau thanh niên, nhưng vị trí thì vẫn giữ một đoạn khoảng cách, căn bản sẽ không ảnh hưởng tới ván mạt chược của bọn họ.
Thanh niên cũng ngẩn cả người, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm một cách gay gắt vào Trương Dương.
"Đại ca, ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ muốn để bọn họ rời xa một chút!" Trương Dương tỏ ra một dáng vẻ đáng thương miễn cưỡng nài nỉ.
Chứng kiến vẻ mặt của Trương Dương, người trong đại sảnh đều cùng là một vẻ mặt ngẩn ngơ, vừa rồi còn ngông cuồng quát tháo đột nhiên lại trở thành hèn mọn bỉ ổi, ngay cả người thanh niên vẻ mặt cũng mờ mịt chẳng hiểu gì.
Loại biến hóa này của Trương Dương khiến cho mỗi một người đều khó chịu.
Dưới ánh mắt cầu xin của Trương Dương, thanh niên quay đầu lại ý bảo để cho hai vệ sĩ đứng rời xa một chút.
Trong nháy mắt khi người thanh niên quay đầu ra hiệu cho thủ hạ, hai tay Trương Dương ở trên bàn đột nhiên xoa xoa, đống quân bài mạt chược ở trên bàn phát ra thanh âm "chi chi ba ba" va chạm vào nhau.
Nghe được thanh âm va chạm của mạt chược, thanh niên vội vã quay đầu lại, nhưng đáng tiếc, vị trí các quân mạt chược trên bàn sớm đã bị Trương Dương đảo lộn đến nỗi thay đổi hoàn toàn, thanh niên dường như cũng cố nhớ lại sự sắp xếp cũ vài lần, rồi liếc Trương Dương một cái đầy thâm ý….!
"Tới tới, xoay mạt chược,đảo mạt chược...!" Bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Trương Dương khiến cho người bên trong đổ trường nổi lên một trận xấu hổ.
Một ván này, quả nhiên có chút khác biệt!
Đầu tiên, khi người thanh niên bắt đầu cầm mạt chược thì phải dựa vào cảm giác tay để xác định bài gì, suy nghĩ cũng lâu hơn.
Ngược lại chính là, Trương Dương ngay từ đầu đã không cần xem bài của mình.
Trên mặt mỗi một người trong đổ trường đều tràn ngập kinh ngạc lẫn vui mừng, không ai nghĩ tới Trương Dương quả nhiên lợi hại như thế, phải biết rằng hôm qua Trương Dương còn không biết đánh mạt chược, thậm chí còn không biết ráp bài.
Chậm chạp, chầm chậm, mà có vẻ rất quỷ dị nữa, Trương Dương cơ hồ ngay cả bài cũng không biết ráp, cầm lên liền đánh ra luôn, hoặc là đổi quân, phảng phất như biết trước đó là quân bài gì, mà trên trán thanh niên mặc đồ tây màu trắng đã bắt đầu đổ mồ hôi, sự bình tĩnh thờ ơ của Trương Dương đã tạo thành một áp lực to lớn trong lòng hắn…!
Thanh niên mỗi khi thấy quân bài cần thiết của mình bị bài Trương Dương đánh ra phá hỏng thì trái tim liền hoảng sợ khẩn trương, máu lưu thông cũng nhanh hơn.
Hắn hiểu được rằng hắn đã gặp phải cao thủ, hơn nữa, không phải chỉ là cao thủ bình thường, mà thậm chí so với hắn còn lợi hại hơn nhiều!
Ván này, Trương Dương không thắng, thanh niên cũng không thắng, cao thủ đổ bác đối diện Trương Dương đã gặp phải một đối thủ nặng ký.
Sau ván đầu tiên này, hình thức liền thay đổi đột ngột, từ lúc ván thứ hai bắt đầu, Trương Dương không còn quấy nhiễu thanh niên coi bài nữa, đương nhiên là thanh niên đó vẫn nhớ kỹ tất cả các quân bài, thế nhưng cục diện ván bài đã không phải để cho hắn có thể khống chế được nữa, bởi vì, Trương Dương căn bản không cần lo liệu ván bài mà hắn hoàn toàn để cho hai người cùng chơi kia chế tạo cơ hội.
Trí tuệ thanh niên đã hoạt động tới cực hạn, hai người khác kia không phải là điều hắn cần lo lắng, mà là hắn muốn phân tích Trương Dương tiếp theo sẽ xuất ra bài gì, sau khi xuất bài sẽ có những người nào cần, sẽ tạo thành kết quả như thế nào? Đọc Truyện
Không khí càng lúc càng ngưng đọng trầm trọng, tốc độ cũng chậm lại, thanh niên mỗi khi đánh ra một quân bài đều phải suy nghĩ rất nhiều, mà Trương Dương cơ hồ bốc bài rồi lập tức liền vứt ra, từ chỗ này rõ ràng có thể nhìn ra là sự chênh lệch với nhau quá lớn.
Liên tục xoa mười một vòng, Trương Dương tự mình ráp một cái, mười cái khác đều là của hai người kia, mà thanh niên cư nhiên một ván cũng không thắng, đống Phỉnh trước ngực hắn đã càng ngày càng ít đi, các tấm Phỉnh mạ vàng kia đã sớm chuyển tới trước mặt hai người khác.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thanh niên đã để cho vệ sĩ của hắn đổi Phỉnh hai lần ở quầy Lễ tân, cả đến những tấm Phỉnh mạ vàng trị giá mười vạn đều thua hơn mười cái, hắn tựa hồ rất không cam lòng, nhưng trong ván bài trước sau đều bị Trương Dương khống chế, hắn căn bản không còn sức xoay chuyển cục diện, bởi vì mục đích của Trương Dương chính là ghìm chặt hắn, còn phía hắn bắt buộc phải đối phó cả ba người, không thể lơ là bất cứ một người nào.
Hai người kia vốn chính là cao thủ mạt chược, sau khi có được sự phối hợp của Trương Dương thì như cá gặp nước lấy lại được phong độ, dù cho thỉnh thoảng cũng bị tên thanh niên phá hỏng, nhưng bọn họ vẫn càng chơi càng điêu luyện hơn trước. Ánh mắt hai người nhìn về phía Trương Dương cũng hoàn toàn giống nhau, là tràn ngập niềm kính sợ. Càng là cao thủ lại càng cảm thấy sợ hãi đối với Trương Dương, bởi vì một tay của Trương Dương giống như có lực lượng thần kỳ, từ đầu tới cuối ván bài đều chịu sự khống chế của hắn …!
Năng lực tính toán của Trương Dương ở chỗ này đều được phát huy toàn diện, hắn cùng thanh niên có điểm không giống nhau, hắn thì không cần phải lo lắng mình thắng hay thua, điều hắn cần làm chính là tính mỗi một quân bài của người thanh niên ráp lại.
Đồng thời, Trương Dương còn phát hiện được nhược điểm của người thanh niên, người thanh niên dưới tình huống mạt chược va chạm trên phạm vi lớn, hắn dường như không có cách nào thông qua thanh âm và lực va chạm mà suy đoán ra vị trí quân mạt chược, không cách nào hoàn toàn nhớ kỹ mỗi quân bài, ít nhất sai số cũng đạt tới 5%, mặc dù đây là sai số nhỏ đến nỗi có thể bỏ qua, thế nhưng sai số này lại cũng có thể quyết định đến sự thắng bại. Tiếp sau đó, Trương Dương thậm chí chính mình cũng có thể ráp vài lần, mà thanh niên kia vẫn đành chịu lép vế như cũ.
Sau khi phá rối làm loạn trí nhớ của thanh niên không cho hắn hiểu được quy luật ráp, Trương Dương bắt đầu từng bước khống chế bài của mình. Thế rồi Trương Dương kinh ngạc phát hiện ra năng lực trí nhớ của thanh niên kia do tâm tình khẩn trương đã bắt đầu không ngừng đánh sai, sai số đã đạt tới 50%.
"Được rồi, chúng ta đổi phương thức!"
Sau khi một ván kết thúc, thanh niên đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm như đóng đinh tới Trương Dương, trên trán tất nhiên cũng lộ ra một cỗ uy thế nồng đặc, Trương Dương cảm giác được một áp lực cực lớn, tựa hồ loại áp lực này cùng với áp lực Thất ca đã tạo cho hắn tương tự nhau.
"Ta ta……!" Trương Dương bị khí thế của hắn đè nén, tự dưng nói không ra lời.
"Ngươi muốn đổ thế nào?" Nói ra câu ấy chính là Tiêu Viễn Hành, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng, không biết hắn từ lúc nào đã đứng sau lưng Trương Dương.
"Chúng ta đổ luân bàn Nga (roulet)!"
Người thanh niên đứng dậy, phần lớn mọi người đều đi ra bàn ru-lô Nga, lúc này Trương Dương mới phát hiện, người thanh niên quả nhiên cao hơn so với hắn nửa cái đầu, Trương Dương mặc dù cũng cao, khoảng gần 1m8, nhưng so sánh cùng với thanh niên này thì có vẻ hết sức yếu kém.
"Bàn ru-lô Nga?" Trương Dương không khỏi trợn mắt.