Lưu Manh Thỏ

Chương 37: Tình yêu 10 đời 10 kiếp



Chương 37: Tình yêu 10 đời 10 kiếp

Mặt trời ngã về tây, màu vàng chanh chói lọi rơi lên người Lãnh Y và Hồng Nhi, ta cứ như vậy ngơ ngác nhìn một người một hồ, ánh mắt vô hình có chút chua.

Lãnh Y theo cái nhìn khổ sở của ta, khẽ mỉm cười, cúi đầu sờ Tiểu Hồng Hồ trong ngực.

"Nhược Nhược, ngươi khổ sở cái gì?"

Ta hít mũi lắc đầu, cắn môi dưới không nói gì. Ta khổ sở cái gì? Lãnh Y, không lẽ còn có người so với ngươi càng có thể hiểu được tâm tình ta sao? chúng ta là người, các nàng là yêu, yêu có sinh mệnh vạn năm, người thì rất ngắn ngủi, tình yêu trong cuộc đời các nàng như hoa nở rộ, chỉ để lại nháy mắt xinh đẹp, sau đó ngàn năm, các nàng làm sao vượt qua?

Lãnh Y ngẩng đầu nhìn ta, trên gương mặt từ đầu đến cuối treo nụ cười nhàn nhạt.

"Nhược Nhược, năm đó ta cũng rối bời như ngươi vậy, cũng rất khó chịu, không phải sợ Hồng Nhi có mới nới cũ, càng không sợ nàng rời xa ta, ta chỉ sợ khi ta rời nàng đi, nàng sẽ không có ai chiếu cố, với tính tình lười biếng của nàng, ta thể làm gì được??

Nước mắt theo mặt Lãnh Y rơi xuống một giọt lớn, ta cắn chặt môi dưới, cố gắng không để mình khóc thành tiếng, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt nhỏ nhắn Thỏ Thỏ giương lên nói với ta những lời đó.

Nhược Nhược, Nhược Nhược, dậy đi, ta đói.

Nhược Nhược, hôm nay làm món cà rốt xào thứ mấy?

Nhược Nhược, ta phải làm vợ ngươi.

....

Vào lúc này, trong lòng rối bời đã sáng tỏ, cho đến giờ ngươi bất quá chỉ là người hèn nhát mà thôi, ngươi sợ chỉ là cái lược chải đầu của người yêu thôi sao? ngươi sợ bất quá bất quá là khiến cho tình cảm Thỏ Thỏ sau vạn thế chỉ có cô độc mà thôi.

Lãnh Y nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai ta, giống như một trưởng giả cho ta ấm áp và năng lượng, ta cắn môi dưới cố gắng chịu đựng, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Y. Lãnh Y trong con ngươi mang đậm nụ cười thản nhiên, Tiểu Hồng Hồ trong ngực vẫn ngủ say sưa như cũ.

"Đừng khóc nữa, ngươi còn trẻ như vậy, con đường cuộc sống vừa mới bắt đầu, nơi đó thì ta đã già rồi."

"Nơi đó sao?"

Ta lắc đầu nhìn Lãnh Y, tuổi tác thực sự có thể mang đi dung mạo của một người xinh đẹp, nhưng khí chất tản mát trên người Lãnh Y khiến cho người mê mệt.

"Lãnh Y."

"Hả?"

Lãnh Y nhìn ta, ôn nhu an tĩnh, ta hít mũi một cái, nhìn Hồng Nhi trong ngực nàng, hỏi

"Ngươi có sợ không?"

Không cần nhiều giải thích, Lãnh Y biết ta hỏi gì, khẽ mỉm cười, gật đầu.

"Dĩ nhiên, nhưng thực ra là sợ, đã từng có một lần rất kinh hoảng, thậm chí muốn bỏ Hồng Nhi, đem nàng đẩy ra khỏi cái ôm trong ngực ta, để nàng có thể tìm một cái yêu ngàn năm hay thần cùng nàng yêu thương, mà không phải người như ta chỉ có thể bồi nàng chưa đến trăm năm."

Nói đến đây, Lãnh Y một mực cúi đầu nhìn Hồng Nhi trong ngực, ánh mắt đó thâm tình nhìn không ra.

"Ta nhớ rất rõ, khi đuổi Hồng Nhi ra khỏi nhà là ngày thứ năm, bên ngoài mưa rất lớn, ta một mình lẳng lặng đứng trước cửa sổ nhìn cảnh mưa, nhớ lại biểu tình Hồng Nhi bị ta đẩy ra khỏi cửa thương tâm muốn chết, đau lòng không thôi. Nhớ đến mẹ từng nói, tình yêu vĩ đại ở chỗ chính là vô tư dâng hiến, mà không phải ích kỷ chiếm lấy, vì vậy ta dựa theo đó mà làm, mới biết, đây đối với người yêu nhau mà nói là thống khổ biết bao."

Ta gật đầu, nhìn Lãnh Y, nhìn Hồng Nhi, trong lòng khổ sở không nói ra được, loại chuyện này, ta cũng đã làm, nhưng mà cuối cùng không kiên trì nổi, có thể nói chỉ Thỏ Thỏ là kiên trì được.

Ngón tay trắng mịn thi thoảng vuốt lên lớp lông đỏ, Lãnh Y nhẹ nhàng vuốt ve Hồng Nhi, phảng phất như nàng đang kể lể áy náy của mình.

"Trận mưa đó rất lớn, kéo dài đến 2 giờ sáng, trong lòng ta cũng không yên tĩnh được, luôn cảm giác thiếu gì đó, quỷ xui thần khiến, ta muốn cầm dù ra ngoài đi dạo một chút, nhưng vừa mở cửa, đã nhìn thấy Tiểu Hồng co người nằm trong nước bùn, nháy mắt, nước mắt như mưa rơi."

Nói đến đây, Lãnh Y có chút nghẹn ngào âm thanh cũng bắt đầu khàn khàn, ta biết nàng đau lòng, đưa tay nắm tay Lãnh Y nhìn ta gật đầu.

"Ta vứt dù, vọt vào trong mưa, ôm lấy Hồng Nhi, thật chặt vào ngực, Hồng Nhi không dùng chân khí hộ thể, cứ vậy co thành một cục nhăn nhúm tựa vào ngực ta, khí tức yếu ớt, ta ôm nó, quỳ xuống trong mưa khóc tỉ tê, nhưng mà... nhưng mà lệ ta chảy vào miệng nói, Hồng Nhi lại chật vật mở mắt, nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy đau thương cùng ủy khuất, lại không có chút hận ý như ta nghĩ. Nó nhìn ta chằm chằm rất lâu, vừa nói được một câu, liền hôn mê bất tỉnh. Ta đem nó ôm vào phòng, lâu khô người ôm nó thật chặt, thật chặt, khi đó cũng đã sớm hối hận không thôi."

Cuối cùng Lãnh Y vẫn chảy lệ, bộ lông đỏ còn đang ôm đảo mắt liền biến mất.

"Nhược Nhược, ngươi biết không? ta vĩnh viễn không quên được khi Hồng Nhi tỉnh lại biến thành hình người nói câu đó với ta, nàng tựa vào ngực ta, khuôn mặt tái nhợt dán vào ngực ta, âm thanh thê lương không nói ra được, "Y Y, đừng bỏ ta, Hồng Nhi không muốn chỉ tình một đời, ta muốn là đời đời kiếp kiếp."

Nói đến đây, Lãnh Y ngẩng đầu nhìn ta, trên mặt còn có lệ, chỉ là trên khuôn mặt thon gầy kia lại có thêm nụ cười ấm áp.

"Nhược Nhược, thấy qua ngươi, ta càng tin chắc lời Hồng Nhi nói, ngươi có biết không, Thỏ Thỏ cũng đã bồi ngươi qua 10 đời 10 kiếp, ngươi đời trước, căn bản không phải yêu tình gì, ngươi là người, giống như ta là một người có máu có thịt!"

Nháy mắt trong lòng biết rõ, ta mở to mắt, khϊếp sợ nhìn Lãnh Y, người không tự chủ lui về vài bước, lắc đầu, dùng sức lắc đầu.

"Không, không phải vậy, Thỏ Thỏ nói qua ta là..."

"Nàng chỉ là gạt ngươi thôi, mỗi một đời cũng đều nói như vậy, heo Hà Lan, có đúng không?"

Lãnh Y nhìn ta cười, mà ta lại không có tâm tư đùa với nàng, trong lòng sớm bị cảm động long trời lở đất bao phủ, Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ nàng vì ta — — rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ? chỉ là này ta lại một lần đem nàng đẩy đi, không biết nàng vì ta chảy bao nhiêu lệ, ta!!! ta dùng sức vò đầu mình, hối hận cùng tự trách khiến ta thống khổ không dứt, Lãnh Y thở dài đi lên trước, đưa tay phải, đem ta ôm vào lòng, sâu kín nói.

"Nhược Nhược, nếu như có thể, hãy đối với Thỏ Thỏ tốt hơn đi, nàng... thực sự rất cực khổ."

Ta ở trong ngực thất thanh khóc lóc, dùng sức lắc đầu, Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi.

Hồng Nhi bị kẹp giữa ta và Lãnh Y cũng bị đánh thức, một cước đem ta đá ra, cảnh giác nhìn ta.

"Này, ngươi khóc cái gì? còn ôm Lãnh Y nhà ta khóc, cút đi, đi tìm Thỏ Thỏ nhà ngươi đi."

Không cùng nàng cãi lại, ta gật đầu một cái, nắm quả đấm thật nhanh chạy vào hồ liên động, vào động, đi nhanh đến cạnh giường Thỏ Thỏ, nhìn Thỏ Thỏ ngủ yên trên giường bạch ngọc, nhìn thân thể gầy yếu kia, nước mắt lại chảy ra. Ta đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại mịn màng của nàng, vuốt ve trán nàng, vuốt ve đôi môi đỏ của nàng, cúi đầu ấn xuống nụ hôn thành kính của ta.

Tựa như cảm nhận được đυ.ng chạm của ta, Thỏ Thỏ từ từ mở mắt, mê man nhìn ta, một lát sau, mỉm cười thật to, đưa cánh tay ra, ôm lại ta.

"Sao vậy, Nhược Nhược?"

"Thỏ Thỏ."

Ta cố gắng đè nén đau khổ của mình, gắt gao, ôm chặt nàng vào ngực.

"Sao vậy?"

Âm thanh Thỏ Thỏ vẫn ôn nhu như cũ, còn lệ ta lại lần nữa tuột xuống, đây rốt cuộc là một cô gái như thế nào ah? nàng vì ta tịch mịch chờ đợi bao lâu, nhưng chưa bao giờ mở miệng nói qua với ta, chỉ là cực khổ truy tìm, truy tìm ta. Cúi đầu xuống, ta ngưng mắt nhìn đôi mắt Thỏ Thỏ, dưới ánh mắt nghi hoặc không hiểu của nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia rồi cùng nhau dây dưa, hướng nàng kể mọi áy náy cùng thống khổ của ta.

Dụng tâm hôn, không mang theo chút mùi vị tìиɧ ɖu͙©, ta đem mọi yêu thương cùng hối hận hòa tan trong nụ hôn này, rơi vào làn da trắng nõn của Thỏ Thỏ, biến thành nhiều điểm đỏ, như tình yêu chúng ta, trải qua nhiều đời ma luyện, vẫn thuần khiết như lúc ban đầu.

"Thỏ Thỏ, ta yêu ngươi, đời đời kiếp kiếp, không bao giờ rời."

Một người gần như cả đời, một cái ngắn ngủi bất quá trăm năm.

Thỏ Thỏ, bất luận ta ở đâu, ngươi cũng sẽ tìm được ta đúng không?

Tác giả có lời muốn nói: yêu nếu có tình yêu không phải là nghiệt, người nếu không có tình sao làm người. /(ㄒ o ㄒ)/~~, Diệp Tử viết lên phần cuối xém chút là khóc.

Ok, câu chuyện về Thỏ Thỏ đến đây là kết thúc, cám ơn mọi người ủng hộ tui cho đến giờ, văn này viết rất vui vẻ, không áp lực, cảm động các bạn đã phụng bồi Diệp Tử đến đây, bất luận là nửa đường chờ đợi hay tình cờ kéo dài, cám ơn mọi người, Diệp Tử cúi người.

--- Hoàn ---