Chương 31: Làm sao chịu nổi a.
Vì Thỏ Thỏ dùng việc công để báo thù việc riêng, từ trước đến giờ lòng dạ nhỏ mọn càng khiến ta khó chịu, lần này phải dứt khoát nó đã rách thì cho rách luôn, cổ nghiêng đi, lắc đầu một cái, căn bản không nhìn nàng. Hừ, ta không thèm quản ngươi là Boss hay không phải Boss, con thỏ thiết tiệt!
Vì Thỏ Thỏ dậy từ sớm đến giờ vẫn không hành động, khiến tâm tình ta không tốt, khiến bầu không khí trên xe cũng thấp xuống, lão thiên dường như muốn phối hợp để ta xù lông, vô hình lòng ta trầm xuống, liếc mắt nhìn Thỏ Thỏ một cái, nàng đang kinh ngạc nhìn ta hình như đang suy nghĩ gì đó, lần này ta phiền hơn, đảo tay lái tăng nhanh tốc độ xe, đến trụ sở chính của Hồ thị.
Mở cửa xe, ta đội mưa chạy nhanh xuống, cầm một cái dù ra cửa xe sau, bung lên, đứng trong mưa do dự hồi lâu, cuối cùng ta thở dài, cắn răng đến chỗ người ngồi cạnh ghế lái mời Thỏ đại Boss.
Mới vừa mở cửa xe đã nhìn thấy Thỏ Thỏ chớp đôi mắt to tròn nhìn mưa ngoài xa, đôi tròng đen trắng lộ ra ngây thơ khả ái mà ta luôn quen thuộc, khóe miệng hơi giơ lên, mang theo mùi vị câu người mị hoặc, vô hình nháy mắt ánh mắt ta lại ẩm ướt, trong lòng im lặng nhớ đến, Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ...
Chậm rãi bước trên giày cao gót, Thỏ Thỏ khôi phục lại lạnh lùng ban đầu, nhàn nhạt nhìn ta một cái, đứng dậy đi ra ngoài, ta bĩu mọi một cái, trong lòng có chút khó chịu, tình cảm của thỏ cũng chia ra như vừa nói sao? sao lại thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết vậy? nghĩ vậy, có một ý xấu dâng lên trong lòng, ta mím môi, nhẹ nhàng cười một tiếng, điểm lên mũi giày ưu nhã, đi đến chỗ Thỏ Thỏ mang giày cao gót nhẹ nhàng khều một cái, không ngoài dự liệu Thỏ Thỏ hét lên một tiếng kinh hãi, người tà tà nghiêng đi.
Ánh mắt cười híp lại thành một kẽ hở, ta đưa tay tiếp lấy Thỏ Thỏ, bộ mặt đầy kinh ngạc nhìn nàng.
"Ai nha ~ Boss, ngài sao vậy? uống nhiều cà phê sao?"
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng khi cánh tay ta tiếp xúc với thân thể mềm mại, ta vẫn không nhịn được mà run một cái, hô hấp cùng mùi thơm quen thuộc, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Thỏ Thỏ híp nửa mắt lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, ánh mắt long lanh, biểu tình quyến rũ, câu dẫn ta nháy mắt tim ta như ngừng đập.
"Khụ khụ..."
Ta che giấu cố ho khan vài tiếng, đỏ mặt lui về sau vài bước, tay ôm chặt Thỏ Thỏ như bị lửa đốt vội rụt lại. Thỏ Thỏ vẫn là bộ dạng không sợ hãi, ánh mắt quét qua ta một cái, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhăn lại, ba quang lưu thải trong mắt không nói ra được, mị hoặc lòng người, yêu nghiệt! nhất định là yêu nghiệt! ta dùng sức hô khí một cái, xoa xoa đầu, xoay người nhìn cửa Hồ thị, một thoại hoa thoại
" Oa, của thật đẹp!"
"Tên nhà quê."
...
Ta cắn chặt răng, nghiêng đầu nhìn Thỏ Thỏ, kết quả người ta nhẹ nhàng liếc ta một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, cuối cùng còn không quên nói một câu.
"Cũng tốt, không nên để cho tôi dầm mưa."
...
Một bụng khí không thể nào thả ra, ta chỉ có thể im miệng cắn nghiến nha lợi, âm thầm đi theo Thỏ Thỏ, trong lòng đem 18 đời tổ tông nhà nàng ra mắng một lần.
Hồ thị rất khí phái, chỉ là cái cửa phong cách có chút kỳ quái, kiến trúc Châu Âu, nhưng mơ hồ có hình dáng CuBa, ta nhìn xung quanh một lần, trong mắt ta thì nó chẳng khác gì hamburger phối cùng bánh tiêu trong túi, không nhịn được trong lòng gật đầu một cái, thẩm mỹ của yêu tinh quả nhiên khác con người! bất thình lình, đôi mắt Thỏ Thỏ phóng đao đến, ta ho khan một tiếng, bộ dạng đứng ngay ngắn, không dám nghĩ bậy nữa.
"Xích... ah, Hồ tổng."
Sợ Thỏ Thỏ nắm chân ta nói, ta vội vàng tiến lên chào hỏi, Hồng Nhi nhìn bộ dạng của ta, có chút kinh ngạc, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn Thỏ Thỏ, nào ngờ lần này ngược lại tốt, Thỏ Thỏ người ta không nói hai lời đứng đó, hơi nước ngưng trên mắt đẹp, bộ dạng đúng kiểu nàng dâu nhỏ bị ức hϊếp về nhà mẹ tố cáo. Đúng như dự đoán, còn chưa chờ tay chạy, lỗ tai đã lạnh, Hồng Nhi kéo ta qua, tức giận nhìn ta.
"Lâm Uyển Như, nói, ngươi làm gì Thỏ Thỏ nhà ta?"
Tai bị nhéo đau, ta trách móc, cố nặn nụ cười kinh người.
"Sao có thể ah, Hồng Nhi, Hồng Nhi tỷ, ta chiếu cố nàng còn chưa kịp ah."
"Ngươi chiếu cố thế nào?"
"Ah ah.... đừng kéo, chuyện không liên quan đến ta ah, Thỏ Thỏ như vậy là vì nàng quyết tâm thay đổi từ Loli thành ngự tỷ quan trọng, cụ thể biểu hiện là khi gặp người sẽ khóc... ah..."
"Ta để cho ngươi nói bậy!"
"Hồng Nhi, ngươi thả nàng đi."
Ngay lúc Hồng Nhi điên cuồng nhéo, Quan Âm tỷ tỷ một bên đứng xem trò vui cuối cùng cũng mở miệng, nhưng cái giọng bi thảm kia nghe vào rất giống oán phụ.
Hồng Nhi tức giận không cần thiết, nhưng cũng thả cái tai ta ra, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn ta, hồi lâu xoay người, đi đến chỗ thư ký bị dọa sợ nói nhỏ.
"Cô ra ngoài trước đi."
Thư ký nhỏ kinh hồn táng đảm đáp 1 tiếng, không để ý ánh mắt cầu cứu của ta, rón rén ra ngoài, còn thuận tiện khép cửa lại, hủy diệt hy vọng cuối cùng trong lòng ta.
"Nói đi, 2 ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hồng Nhi mặt lạnh nhìn ta, kéo ghế ra ngồi xuống. Ta ở bên cạnh sửng sốt nhìn, tuy nói ta là một tên tiểu dân, bình thường chưa thấy qua cảnh lớn gì, nhưng khí tràng này của Hồng Nhi, cảm giác này, sao lại mạnh vậy chứ?! không lẽ nàng trong công ty đều như vậy? nghĩ vậy, ta nghiêng đầu nhìn Thỏ Thỏ một chút, nhìn bộ dạng nàng cau mày, có chút bận tâm.
Thỏ Thỏ sau này, sẽ không phải giống như Hồng Nhi chứ?
3 người trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Hồng Nhi cau mày không nhịn được muốn nổi giận, Thỏ Thỏ đứng một bên cũng rốt cuộc lên tiếng, giọng kia thê lương bi hùng như chưa bao giờ có.
"Hồng Nhi, ngươi nghe ta nói, tất cả những thứ này không liên quan đến Nhược Nhược, không trách nàng tuyệt tình mắng ta là yêu tinh, không trách nàng nói ta học không giỏi, mỗi ngày cùng thứ người như ngươi, yêu không ra yêu người không ra người, nửa nạc nửa mỡ tùm lum, chỉ đổ cho ta sai trái. Nhược Nhược nói đúng, ta xác thực không nên giữ 18 món xào cà rốt ngươi để lại cho ta làm nhục thẩm mỹ của nàng, dù sao hồi đó nàng học đại học cũng đã từng ra nước ngoài tu học mỹ thuật học, thẩm mỹ bất đồng không giống ta và ngươi. Hôm qua, ta nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ một đêm, cuối cùng cũng thông suốt, Nhược Nhược nói đúng, yêu tinh chính là yêu tinh, bất luận ta làm thế nào cũng không thể là người được, huống chi ta ngay cả Nhược Nhược nói thuận miệng phun lửa phá đi công lực cũng không thể, ta còn mặt mũi nào đợi ở nhân gian?"
Thỏ Thỏ nói một phen kinh địa quỷ thần, nước mắt chảy ròng, mà Hồng Nhi đứng bên cạnh nàng khuôn mặt tươi cười đã sớm biến thành màu xanh gắt gao nhìn ta chằm chằm, cả người ta run rẩy nhìn Thỏ Thỏ, chậm rãi nhắm mắt.
Qủa nhiên, đắc tội quân tử không nên đắc tội tiểu nhân, đắc tội tiểu nhân, không nên đắc tội nữ nhân, đắc tội nữ nhân, không nên đắc tội nữ nhân có khuynh hướng phúc hắc, Thỏ Thỏ ah, ngươi muốn ta phải sống sao đây...
"Lâm Uyển Nhược!!!!!!!"
Có câu nói, Hồng Nhi gầm một tiếng, trên người run như nhảy cà tưng.
Tác giả có lời muốn nói: ^_^, không có bao nhiêu, mọi người cũng không cần bá vương liễu.