Lưu Manh Thỏ

Chương 18: Đấu một trận



Thỏ Thỏ là yêu tinh trong thế kỷ mới nói đến khiến lòng ta lạnh từ trong ra ngoài, ta liếʍ liếʍ môi, cẩn thận nhìn nàng, muốn chắc chắn lời này là thật hay giả, nhưng lại bị cánh tay hơi lạnh của nàng che mắt, âm thanh Thỏ Thỏ hoạt bát nhẹ nhàng bên tai

"Không che phép cô đọc suy nghĩ của tôi, tôi cũng không cho cô nhìn."

"..."

Thỏ dài, ta bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, lúc này Thỏ Thỏ mới lấy tay ra khỏi tầm mắt của ta, đứng một bên, cười vui vẻ nhìn ta.

Ta nhìn Thỏ Thỏ cười ngây ngô, chưa từng nghĩ đến con thỏ ngu nhà ta chưng diện cũng có thể xinh đẹp cao quý như vậy, Thỏ Thỏ không chớp mắt nhìn ta chằm chằm một cái, khí tức nghịch ngợm đầy mắt, một lát sau ta hoàn hồn cảm giác không ổn, lắc đầu một cái nghi hoặc nhìn Thỏ Thỏ.

"Thỏ Thỏ!"

"Hử?"

Thỏ Thỏ đáp lại, cười hi hi nhìn ta.

Ta cau mày, nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm

"Thỏ Thỏ, tôi biết cô vì tôi cầu Mỗ Mỗ thu mua công ty này, tuy nói là công ty nhỏ, nhân viên ít, nhưng nói thế nào cũng là một công ty có vốn đàng hoàng, cô nói... cô tiếp nhận công ty, nghiệp vụ kiến thức lỹ năng tôi không nói, chỉ là người bình thường ra vô cô cũng không thể đối phó được."

"Đúng vậy."

Thỏ Thỏ gật đầu

Ta nhìn nàng bộ dạng không thèm để ý giận không chỗ phát tiết

"Cô sao lại có dã tâm lớn như vậy? sau này phải làm thế nào?"

Thỏ Thỏ nắm lấy tay ta, lắc đầu

"Cô đừng vội a, Nhược Nhược, trước khi đến ta cũng đã lãnh giáo Hồng Nhi rồi."

'Lại là cái con hồ ly đó...."

Ta thương tâm nói, liếc mắt nhìn con mèo mập trên bàn, đừng nói với ta ngươi thực sự là mèo yêu, chảy cả một bàn nước miếng, so với người còn nhiều hơn...

Thỏ Thỏ chớp mắt, vẻ mặt tươi cười nhìn ta

"Dĩ nhiên là tôi hỏi Hồng Nhi, năm đó nàng gặp chuyện giống như tôi, vì một người xuống núi, đột nhiên tiếp nhận công ty lớn như vậy, mình lại không có chân tài thực học gì, không học nàng thì học ai."

Ta bất đắc dĩ gật đầu

"Được rồi, nói không lại cô, vậy cô nói đi, Hồng Nhi dạy cô cái gì?"

Thỏ Thỏ ngoan ngoãn trả lời

"Ba câu liền, tự mình tốt, tự mình đúng, tự mình nói thế nào?"

"Cái gì?!"

Ta nổi khùng nhìn Thỏ Thỏ, thầy cái kiểu gì vậy, hồ ly ngu ngốc, tuyệt đối là hồ ly ngu ngốc, ta cùng không có làm nhục nàng!

"Cô không tin?"

Thỏ Thỏ cầm ly nước trên bàn đưa cho ta, nụ cười không giảm, tư thái kia, phong vận kia, nào còn cái cảm giác con thỏ nhỏ nương nhờ ta cắn loạn đùi người khác, cả người đầy khí chất mỹ nữ.

"Hừ, đây là thầy kiểu gì vậy, oai môn tà đạo."

Ta nhận lấy ly nước uống một hớp, nén lòng mình lại, không vui nhìn Thỏ Thỏ. Nếu không phải Thỏ Thỏ nói qua với ta Hồng Nhi còn có vợ, ta thật sự hoài nghi quan hệ mập mờ của các nàng, mở miệng ngậm miệng toàn là Hồng Nhi, nàng nhìn thấy chỉ có mỗi cái tên này, chỉ cần nhắc đến hai chữ Hồng Nhi, trong đầu ta lại hiện lên một người ngăm đen ở trên cao nguyên xanh, đeo cái khăn trùm đầu màu đỏ, trên mặt hiện lên vết nhăn rằn đỏ của nữ nhân trung niên!

"Cô không tin, chúng ta liền thử một chút a ~"

Thỏ Thỏ khẽ cười nhìn ta, đoán được suy nghĩ của ta, còn có ánh mắt ưu việt kia, khiến cả người ta trên cưới cũng không thoải mái được.

Ta nhe răng dùng sức gật đầu

"Thử thì thử, tôi cũng không chỉ với hai chữ cô cũng có thể giải quyết tất cả!"

Nói xong, ta liếc mắt bắt đầu lên tiếng

"Boss Thỏ Thỏ, xin hỏi cô đối với công ty mới có ý kiến gì không?"

"Được."

"Cô đối với nhân viên công ty có ý kiến gì không?"

"Được."

"... xin hỏi, cô đối với thư ký như tôi có hài lòng không?"

"Cô nói đi?"

"Cô đang đùa tôi sao?"

Ta nổi giận đùng đùng nhìn nàng

"Phải."

"..."

Phiền muộn không tả được ta phiền muộn không thể tả nổi, Thỏ Thỏ lại vui vẻ đứng một bên, cười đắc ý, trong ánh mắt đắc ý khơi dậy lòng háo thắng của ta, ta nhẹ rên một tiếng, chuẩn bị khôi phục bản tính ngu ngốc ngây thơ của mình, coi như không thắng được nàng, ta cũng phải chiếm hết tiện nghi của nàng! khụ khụ, ta lên tiếng

"Thỏ Thỏ, quay lại! cô có thích tôi ôm cô không?"

Mặt Thỏ Thỏ đỏ lên, cắn môi dưới cáu giận nhìn ta, ta rụt cổ lại giả vờ vô lại.

"Cô nói thế nào thì...."

Âm thanh vô cùng không tình nguyện từ trong cánh môi tràn ra, ta nhìn khuôn mặt Thỏ Thỏ đỏ ửng, cười đến khuôn mặt nhỏ nhăn nhó thành một cục

"Tôi nói a, tôi cảm thấy cô đặc biệt thích tôi ôm cô, mỗi ngày luôn nghĩ làm sao được yêu thương nhung nhớ, có đúng không?"

"Phải..."

"Ai yo ~, cô muốn câu dẫn tôi thì nói sớm a, tôi cho cô thêm cửa sau."

"Thật!"

"À --"

Ta chớp mắt, tính nhầm nhìn Thỏ Thỏ, vốn người ta còn đang xấu hổ lại bị nói đến chán ghét, phá hủy quy tắc trò chơi, nhưng ai ngờ nàng... cái này, phiền phức ta kiên trì nhìn ánh mắt lấp lánh coi lời nói vừa nãy thật là của Thỏ Thỏ, nuốt một ngụm nước miếng lắc đầu.

"Thỏ Thỏ, tôi nhận thua được chưa?"

Thỏ Thỏ không cho là đúng, vẫn nhìn ta chằm chằm như cũ

"Cô nói lời phải giữ lấy lời!"

"Tôi --"

Trong lúc ta đang đỏ mặt không biết nên mở miệng nói gì, thì của bị gõ, ta thở dài một hơi, nói thầm

"Có người tới, tôi làm thư ký đi xem trước."

Thỏ Thỏ không nói gì, chỉ mím môi nhìn ta, vẻ mặt không vui

Đi nhanh đến mở cửa, vừa nhìn thì đúng là bộ trưởng bộ nhân sự, hắn thò cái đầu nhỏ vào, giảo hoạt nhìn lướt qua bên trong, nhỏ giọng nói với ta

"Nhược Nhược, cô đi nói với tổng tài, vì để ăn mừng đầu năm của công ty chúng ta, chào đón mỹ nữ tổng tài vẹn toàn tài đức, mọi người nhất trí quyết định đêm nay ra ngoài uống thả ga mấy chén, thuận tiện đi hát một chút, cô nói với tổng tài, có thể nể mặt một chút không?"

Ta tức giận liếc mắt nhìn bộ trưởng, lão sắc lang này toàn bộ ý kiến công ty? ta thấy chắc là hắn cổ võ, vốn định cự tuyệt một tiếng, nhưng ta nói thế nào cũng phải cho hắn mặt mũi, ý bảo để hỏi một chút a, nhớ đến Thỏ Thỏ có tính cách không thích người lạ, ta tự tin đi đến trước mặt Thỏ Thỏ, cung kính hỏi

"Tổng tài, bộ trưởng hỏi ngài có thể nể mặt tham dự gặp mặt tiệc tối nay của công ty."

Thr Thỏ nhíu mày nhìn ta chằm chằm, trong lòng ta lại vui hơn, nhìn hay là giải thích giúp cho Thỏ Thỏ a, người ta đúng là không thích!

"Cô nói tôi cái gì?"

"..."

Ta vô cùng bất đắc dĩ nhìn Thỏ Thỏ, tình cảm cô theo tôi xoắn xuýt không nên chỉ có một vấn đề a, thở dài lắc đầu xoay người liếc nhìn bộ trưởng ngoài cửa vẫn còn đang chờ đợi, hướng về Thỏ Thỏ nhỏ giọng nói

"Đây không phải là ở công ty sao? Tôi cũng không phải Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ nói to lên, lão già kia muốn họp mặt, đi hay không?"

"Cô đi không?"

Thỏ Thỏ không trả lời, hỏi ngược lại

Ta gật đầu, có chút buồn bực, tôi có thể không đi sao? tổng tài cô có thể từ chối người ta, tôi có thể sao?

Ánh mắt Thỏ Thỏ sáng ngay sau đó hỏi

"Vậy có cà rốt không?"

"Có..."

Ta nghĩ là ta có thể đoán được đáp án, một cái Lâm Uyển Nhược thêm một túi cà rốt chính là nhân sinh hoàn mỹ của Thỏ Thỏ. Quả nhiên không ngoài dự đoán, ánh mắt Thỏ Thỏ liền hưng phấn, ta gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của bộ trưởng. Kết quả cả công ty từ trên xuống dưới hoan hô ầm ầm, không ngờ lại khiến con mèo mập ngủ say trên bàn thức tỉnh, mèo mập liếʍ liếʍ nước bọt trên râu mép, ngẩng đầu kêu Thỏ Thỏ vài tiếng, Thỏ Thỏ chăm chú nhìn nàng, thỉnh thoảng gật đầu.

"Nàng nói gì vậy?"

Ta nghe không hiểu, chỉ có thể ở cạnh lo lắng suông

Thỏ Thỏ đến bên cạnh ta, kéo tay ta, cười thật ôn nhu

"Nàng nói có thể uống rượu, nhưng nhất định phải chú ý an toàn, rời xa sắc lang."

Ta nghe vậy nhếch miệng cười lơ đễnh

"Oh, có tôi đây, cô sợ cái gì? yên tâm!"

Thỏ Thỏ lại suy nghĩ liếc mắt nhìn ta, gật đầu

"Phải? nhưng nàng vẫn không quên dặn tôi nhất định phải đề phòng người bên cạnh."

"..."

Tác giả có lời muốn nói: đen đủi, Diệp Tử phát hiện trên kia mình có viết cái thông báo sớm, quả nhiên tui không thích hợp báo cáo trước giờ, lần nữa thật có lỗi với mọi người...

Báo trước tập sau: Thỏ Thỏ bị bọn cầm thú trong công ty kéo đi uống rượu hóng gió, Lâm Uyển Nhược lòng như lửa đốt.