Rạng sáng ngày thứ hai, Thỏ Thỏ ngay cả làm nũng cũng đem ta kéo ra khỏi cái chăn ấm áp, ta xoa con mắt buồn ngủ nhìn mắt nàng lóe sáng, trong lòng thở dài gật đầu
"Ngày hôm nay muốn cà rốt xào đệ nhất sao?"
"Đệ ngũ xào, thịt kho tàu, không phải cô thích ăn thịt kho tàu nhất sao?"
Thỏ Thỏ rất giỏi đoán ý người nhìn ta, ta liếc nàng một cái không rảnh để ý, xoay người đi mặc quần áo.
Ta thích ăn nhất là thịt kho tàu? Thỏ Thỏ cô thật còn lương thiện, thịt kho tàu cùng thịt bò có thể đánh đồng cùng cà rốt sao? làm đồ ăn cho cô mà cô còn nghĩ cách tính toán ta, ta thực sự phục cô luôn!
Mở máy hút khói, ta chịu khổ sắc cà rốt, Thỏ Thỏ thì mặc bộ đồ ở nhà của ta một cái áo thun lớn cùng quần đùi ngắn, đứng trước cửa cười nhìn ta, có thể là do vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, thi thoảng Thỏ Thỏ lại đưa tay vuốt vuốt hai cái, mang theo từng đợt mùi hương dầu gội đầu thơm mát, ta hít sâu một hơi buông dao xuống, phất tay
"Cô -- nếu muốn ăn cà rốt, thì ra sofa phòng khách ngồi đi."
"Vì sao?"
Thỏ Thỏ chớp mắt nhìn ta, vẻ mặt nghi hoặc.
"Không có vì sao cái gì hết! tôi nói thì cô phải đi!"
Ta rống cổ gân xanh cũng nổi lên, Thỏ Thỏ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mắt ta, chỉ là nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, liền đỏ mặt nàng xấu hổ cúi đầu ngượng ngùng đi ra phòng khách nói
"Nhược Nhược, kỳ thực cô cũng thật lợi hại, tôi rõ ràng là mặc y phục mà trong mắt cô lại không có gì, muốn nhìn xuyên thấu như vậy thì tôi còn phải tu luyện thêm một trăm năm nữa."
Ta nghe vậy liền đỏ mặt, giơ tay chém xuống, hướng đến cà rốt trên thớt từng trận phát tiết.
"Rầm rầm rầm!"
Con thỏ chết tiệt! ta háo sắc thì sao! có người vòng vo khi dễ người cô sao!?
Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng xong món cà rốt thịt kho tàu cho bà cô Thỏ Thỏ, bưng lên bàn, Thỏ Thỏ cầm đũa ăn mắt cười thành hình nguyệt nha (trăng khuyết)
Ta một bên lén nhìn nàng cười khẽ
"Cô ăn từ từ thôi đừng vội."
"Ăn rất ngon --"
"Đó là cô còn không nhìn ra là ai ở đây làm sao, còn không mau khen tôi một cái!"
Ta giẫm lên mặt mũi thầm nghĩ phải hung hăng chiếm tiện nghi Thỏ Thỏ. Ngược lại Thỏ Thỏ cũng nghe lời, trong miệng còn chứa cà rốt, nhìn ta, tay phải giơ ngón cái lên.
"Nhược, cô thật lợi hại, không chỉ có mắt nhìn xuyên tường, công phu trên tay còn là hạng nhì!"
"..."
Công phu trên tay... ta cầm chén cơm lùa cơm vào miệng, đỏ mặt nhìn Thỏ Thỏ ăn bất diệc nhạc hồ, tỉ mỉ cân nhắc ý tứ trong lời nói của nàng, bất thình lình ánh mắt chạm nhau, ta vội đem mặt chôn trong chén không dám liếc nhìn nàng nữa. Qua hồi lâu, mới dám từ từ hạ chén xuống, lén nhìn Thỏ Thỏ một chút, lập tức nhìn thấy đôi mắt cười nhẹ nhàng của nàng, nàng thở dài buông đũa xuống vươn tay lấy hạt gạo dính trên mặt ta lắc đầu
"Nhìn cô kìa, ăn nhanh như vậy làm gì? nếu không biết còn tưởng là tôi ngược đãi cô."
Nói xong, bạch y người ta lay động như tiên nhân bay đi. Ta đỏ mặt phiền muộn nửa ngày, lại bị đùa giỡn! thở dài tự nhận mình kỹ năng không đủ, ta cầm đũa tiếp tục ăn, cúi đầu gắp cà rốt, không ngờ... lại để ta nhìn thấy một cái dĩa trống không.
Ta ngậm lệ nhìn chén cơm trắng, hận hận nhìn Thỏ Thỏ bỏ đi, lắc đầu
"Cô không có ngược đãi tôi, tuyệt đối không có!"
Ăn cơm chiều đơn giản dọn dẹp một hồi, ta quay đầu lại nhìn Thỏ Thỏ ngồi trên sofa coi hoạt hình, suy nghĩ một chút, nói
"Cô ở nhà ngoan ngoãn đợi đi, tôi tan tầm sẽ quay về, tối nay làm món xào đệ thất cho."
Thỏ Thỏ nhìn ta, nhẹ nhàng cười
"Có lẽ chúng ta sẽ cùng về."
"Cô muốn đi đâu?"
Ta rất nhanh đáp lời, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thỏ Thỏ
"Cô không được lộn xộn, đến lúc đó sẽ không tìm được đường về nhà."
"Được."
Cái này, Thỏ Thỏ cũng không có phản kháng, ngoan ngoãn đáp ứng, ta dắt xe đạp ra không yên lòng nói với nàng vài câu, vộ vã đẩy cửa ra ngoài, đón gió cưỡi xe trong lòng tràn ngập thỏa mãn.
Thì ra cảm giác có người ở nhà chờ mình tan làm lại tốt như vậy.
Đến cửa công ty, mới dừng xe đạp, thì chiếc BMW màu đen dừng bên cạnh người, ta ngẩng đầu nhìn lên, là Văn Dao.
Chân dài vươn ra, ưu nhã ra cửa, Văn Dao xoay người cười nhìn ta
"Tôi ở đằng xa thấy giống cô, quả nhiên là vậy."
"À, Nhan... Văn Dao."
Ta thấp thỏm nói lại nhớ đến tình cảnh hôm đó Thỏ Thỏ cắn cô ấy, trong lòng có chút sợ hãi, không biết cô ấy tìm ta làm gì ta không được tự nhiên a!
Nụ cười Văn Dao không giảm lắc đầu
"Nhược Nhược, hôm đó là tôi không đúng, có chút nóng nảy nên nói năng lỗ mãng, cô đừng để ý được không?"
"Được..."
Ta ngây ngốc trả lời, sớm đắm chìm trong nụ cười ngọt ngào của cô ấy, Nhan Văn Dao cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài vươn ra, trước mắt ta quơ quơ hai cái
"Sao cô lại ngây người như vậy? đi nhanh lên, hôm nay là ngày quan trọng đó."
"Ngày quan trọng?"
Ta không hiểu nhìn Văn Dao.
Văn Dao nhìn vào mắt ta, một hồi lâu sau nhẹ thở dài thật khẽ một cái
"Nhược Nhược, là một nhân viên trong công ty, công ty bị thu mua chuyện lớn như vậy cô không biết sao?"
"Cái gì? bị thu mua!!!"
Trong lòng ta hoảng hốt nhìn Văn Dao
"Chúng ta đây -- không phải đều bị đuổi chứ?"
Văn Dao nói trong mắt cũng có chút nhàn nhạt thất lạc, lắc đầu
"Không biết, để xem lão bảo mới thế nào."
Không nói thêm nữa, hai người một trước một sau đi vào công ty, có thể lòng đã sớm hoảng sợ thành một khối, bị thu mua, bị thu mua, không phải sẽ giảm biên chế một nhóm lớn chứ? loại không có việc gì không có lí tưởng như ta sao có thể được giữ lại chứ? nếu thật sự bị đuổi, nhất định mẹ sẽ mắng chết, còn có thập bát xào cà rốt của Thỏ Thỏ...
Một đường tâm thần bất định đi đến công ty, quả nhiên cả công ty từ trên xuống bầu không khí vô cùng nặng nề, không còn hương cà phê cùng tiếng cười đùa những ngày qua, mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm phòng tổng tài, có người nói tổng tài mới của chúng ta đang cùng lão tổng cũ trao đổi tiếp nhận công việc.
Đồng nghiệp bên cạnh bu lại, lén lút nhìn cánh cửa, nhỏ giọng thì thầm với ta
"Nghe nói tiếp nhận là xí nghiệp gia tộc, rất có thực lực, hình như là cái gì... cái gì Hồ thị á."
"À."
Ta ậm ờ đáp trả, nhưng trong lòng cũng không quan tâm lời người kia nói, ta đang quan tâm hiện tại có phải sẽ bị đuổi hay là không thôi.
"Nghe nói quản lý phụ trách công ty nhỏ ở đây là cháu ngoại riêng của Hồ tổng gì đó, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp."
Đồng nghiệp thấy ta không vui nói tiếp
Cái này ta ngay cả ứng phó cũng lười ứng phó nữa, mỹ nữ lão bản mà vui vẻ sao? bình thường mỹ nữ lão bản luôn có sở thích BT, điểm ấy có hay không thì không rõ? đặc biệt đối với nữ nhân viên xinh đẹp hơn hoa như ta, nhất định sẽ rất đố kị, sẽ trực tiếp thay đổi người!
Mọi người khe khẽ bàn luận, cửa phòng tổng tài mở ra, lão bảo già bụng phệ không lương tâm bán công ty với giá cao bước ra ngoài trước, trên mặt đầy cảnh xuân, theo sau hắn là một mỹ nữ vóc dáng tỏa sáng, mỉm cười hướng mọi người gật đầu.
Ta há to miệng, dùng sức dụi con mắt tỉ mỉ chăm chú nhìn. Mỹ nữ rất đẹp, quan trọng nhất là rất biết cách ăn mặc, tóc búi lên lộ ra cái cổ thon trắng nõn, quần tây trắng ôm sát lộ ra tư thái cao gầy của nàng, thướt tha tinh tế, giơ tay nhấc chân như là cây dương liễu trước gió, da thịt trắng như tuyết như là tơ lụa bóng loáng, nhìn đồng nghiệp xung quanh như là sắc lang từng đợt hô hấp, đầu ta lại loạn thành một đống, không biết làm sao nhìn người trước mắt.
Boss ở đây... cảm giác sao lại giống Thỏ Thỏ của cô như vậy chứ?
Tác giả có lời muốn nói: ^_^ hôm nay là thứ bảy, Diệp Tử có nên cho chút phúc lợi không, viết a viết, hoa hoa, cho Diệp Tử động lực, (^o^)/~