Lưu Manh Thỏ

Chương 11: Cùng đi làm a...



Suy đi nghĩ lại vì giữ mạng, ta lần nữa khuất phục dưới da^ʍ uy của lưu manh thỏ, lén thở một hơi, tùy tiện tìm một cái túi giấy, bỏ nó vào bên trong, để ở giỏ xe, cưỡi xe đạp điện vội vã chạy khỏi nhà.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ta cau mày nhìn con đường đông đúc chen nhau đi, lại thở dài, xong, coi như tiền thưởng chuyên cần không còn rồi, đủ mua bao nhiêu con thỏ a!

Trong lúc ta đang phiền muộn tính toán, thì cái giỏ trước xe xoạt một tiếng, chốc lát hai cái lớn lông trắng thò ra, thỏ nhỏ trước tiên mịt mờ nhìn bốn phía, dường như đang nỗ lực xác định đây là chỗ nào, một lát sau nó rốt cuộc cũng xoay người, nhìn về phía ta, kinh ngạc mở to đôi mắt hồng hồng.

"Cô làm sao vậy, Nhược Nhược?"

Ta hừ một tiếng, tức giận đáp lại, lập tức hoảng sợ nhìn đám người chung quanh.

Con thỏ chết tiệt này, điên rồi sao? ngay trước mặt nhiều người như vậy dám nói chuyện với ta, không phải ai cũng có tâm địa hiền lành tiếp nhận một yêu tinh như vậy đâu!

"Cô yêu tâm, tôi dùng tâm ngữ mà."

Thỏ nhỏ biết ta đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói.

"Tâm ngữ? vậy khi nãy có mẹ sao cô không dùng?"

"Tâm ngữ chỉ có thể dùng với người từng có tiếp xúc tứ chi thân mật."

Thỏ nhỏ hai mắt giảo hoạt liếc qua lại, mím môi ba cánh hoa trên miệng nhìn ta.

Mặt ta đen lại, vội khua tay

"Dừng! không nên nhắc lại mấy chuyện kinh dị đó! đều do cô hết, tôi bây giờ cũng không còn tiền thưởng nữa. Cô có biết chừng đó đủ mua bao nhiêu cà rốt cho cô không hả?"

Vừa nghe đến cà rốt thì hai mắt thỏ nhỏ tỏa sáng, đôi mắt hồng hồng nhìn ta chằm chằm không chớp một cái, một lát sau, thấy ta bực bội liền nhìn đến cái đèn giao thông sau lưng. Muốn cho cảnh sát đứng bên cạnh đi khỏi, nhất thời cảm thấy chán nản không thôi.

"Thì ra là như vậy nên không đi được? cho nên mới không có cà rốt?"

Ta vô cùng thành khẩn gật đầu.

Thỏ nhỏ nhìn chằm chằm vào mắt ta hồi lâu, ta biết nó đang đọc suy nghĩ, vội vàng ngồi thẳng người, trong lòng vô số lần biểu đạt tình yêu thương điên cuồng với sự chuyên cần này, nửa ngày thỏ nhỏ như đang nghĩ gì đó chớp mắt mấy cái, ta liền nhìn thấy nó nhấp nhấp ba cánh môi trên miệng hơi cong lên, đúng là đang chọc cười?

Không ngờ ta lại nghĩ quá nhiều, thỏ nhỏ từ từ xoay người sang chỗ khác, chân trước đạp lên giỏ xe, nhìn chằm chằm cột đèn đối diện, cái miệng nhỏ lại nhép nhép, trong lúc ta đang muốn hỏi nó dùng phép thuật gì để biến đèn đỏ thành đèn xanh thì hai cái tai thỏ chợt dựng thẳng lên, một trận gió thổi qua, chỉ cái nón của chú cảnh sát đang đứng im bị gió thổi bay đi.

Mọi người đứng đợi đèn xanh thất kinh, chú cảnh sát mắc cở mặt đỏ bừng, vội xoay người đuổi theo, trong lúc ta đang há to miệng ngây người, thỏ nhỏ quay đầu lo lắng nhìn ta

"Nhan a, không phải cô muốn vượt đèn đỏ sao, không có cảnh sát."

"..."

Ta đạp xe phóng thật nhanh, đằng sau mọi người vẫn còn đang nhìn chú cảnh sát đuổi theo cái mũ, nhẹ nhàng thở dài một cái.

Chú à, đừng trách ta trong lòng xấu xa, là thỏ.... là con thỏ đó nó hiểu lầm tâm ý hiền lành của ta.

Cứ như vậy các bác gái đứng xem chú cảnh sát đi nhặt mũ, ta thành công vượt đèn đỏ, vượt đèn không phải sở trường của ta, cuối cùng cũng đến công ty, nhìn đồng hồ, 7:15 am, thở dài một cái nhẹ nhõm, may quá chạy tới kịp lúc. Đem xe đi khóa lại, ta đưa tay cầm cái túi có thỏ nhỏ bên trong lên, suy nghĩ vọt vào công ty, nhanh chóng cà thẻ.

Thỏ Thỏ hiển nhiên cũng rất hưng phấn, moi cái túi, vui vẻ nhìn ta

"Nhược Nhược, còn cà rốt không?"

Ta cầm thẻ vui vẻ gõ lên cái đầu lông của nó, gật đầu

"Yên tâm, bao cô hết!"

Thỏ Thỏ nghe xong, cái miệng không ngừng run run, cực kỳ vui vẻ, bị tâm tình của nó cảm hóa, ta cũng hưng phấn theo, ôm túi khẽ hát, đi đến bộ phận kỹ thuật.

Đẩy cửa ra, ta nhón chân lặng lẽ đi đến bàn làm việc của mình, đem Thỏ Thỏ để trên đất, nhỏ giọng dặn

"Cô ngoan ngoãn, chờ đến trưa nghỉ ngơi, tôi đưa cô xuống lầu ăn măng cà rốt."

Thỏ Thỏ dùng sức gật đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn ta không rời, nghe lời đem đầu rụt lại

Ngày thường công tác khô khan dường như vì có Thỏ Thỏ làm bạn nên cũng thú vị hơn, ta kiểm tra hệ thống đo lường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thỏ Thỏ núp trong túi giấy, mỗi lúc như vậy Thỏ Thỏ như cảm ứng được ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn ta, khiến cho ta luôn ghét đôi mắt hồng hồng lại cảm thấy ôn nhu dị thường, như một cái đầm nước thu, chậm rãi chảy vào lòng.

Ta đi pha một ly cà phê uống một ngụm, ngửa đầu thở dài!

Quả nhiên là ta tịch mịch quá lâu, đến nỗi chỉ cần một thứ giống cái cũng đủ!

Rất nhanh liền đến thời gian nghỉ trưa, ta thay đổi thói quen đi ăn chực ngày xưa, từ chối các đồng nghiệp có ý tốt, ôm túi giấy, như tên trộm nhìn xung quanh một chút, lấy tốc độ 100m chạy nước rút ra khỏi cửa.

Vào nhà hàng tìm một chỗ không người, mở túi ra, cẩn thận đem thỏ nhỏ ôm ra, đặt trên đùi.

"Cô ngoan ngoãn ah~"

"Được ~"

Thỏ Thỏ vui vẻ gật cái đầu nhỏ, ta vuốt bộ lông tơ mềm mại của nó, nhẹ nhàng cười.

Thật ra thì vẫn rất dễ dụ.

Cơm nước cũng nhanh đưa lên, toàn bộ đều là rau xanh, đối với ta mặc dù có chút không quen, nhưng vì bao thỏ nhỏ dùng công lực thổi bay mũ nên đành nhịn lại.

Ta cầm đũa lên, bỏ thật nhiều cà rốt vào cái chén nhỏ bên cạnh, để một bên, cười ha ha nhìn Thỏ Thỏ.

"Ăn đi."

Thỏ Thỏ ngồi trên đùi ta, giờ chân trước lên, nhìn ta

"Không muốn, tôi muốn cô đút tôi ăn."

Ta cứng đơ một cái, không nói chuyện.

"Nhược Nhược, Nhược Nhược tốt, sau này tôi giúp cô một tay được không?"

Thỏ Thỏ cẩn thận nhìn ta, ta thở dài, cầm đũa gắp một cọng cà rốt lên, đút vào cái miệng ba cánh hoa kia.

Thỏ Thỏ há to miệng, vui vẻ nhai sợi cà rốt ta đút cho, quả cầu lông cùng cái đuôi nhỏ run run, ta nhìn có chút buồn cười, thở dài, gắp một miếng măng cho vào miệng.

Thỏ Thỏ ngẩng đầu nhìn ta, bất thình lình nói một câu

"Nhược Nhược, chúng ta như vậy có tính là gián tiếp hôn môi không?"

"Khụ khụ khụ khụ..."

Miếng măng ta vừa ăn suýt chút là phun ra ngoài, ta vỗ lưng cực kỳ im lặng nhìn cái vật từ sớm đã không thèm để ý ta, Thỏ Thỏ chỉ dùng hai cái tai lớn hướng về phía ta, trong lòng thầm than, ai nói cô là động vật có chỉ số IQ cao nhất, ta chỉ là một thiên chi khiêu nữ lại bị cái lưu manh thỏ này nhiều lần gieo họa như vậy!

Từ từ đút cho thỏ nhỏ, tự ta ăn cũng rất vui vẻ, dù sao cũng đã lâu không có ai ăn cùng ta, thầm thở dài, không khỏi có chút nhớ mẹ.

"Nhược Nhược, cô yên tâm, có Thỏ Thỏ, sẽ không để cô tịch mịch nữa."

Âm thanh mềm mại của Thỏ Thỏ bay tới, ta kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cái miệng ba cánh hoa đang nhúc nhích ngậm sợi cà rốt, ta buồn cười lắc đầu, tự tay búng gáy nó một cái

"Cô a, trước đem cái bụng lấp đầy đi a!!"

Trong lúc ta đang nói thì có mùi hương nhàn nhạt lướt qua, lòng chợt giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là quản lí bộ phận tiêu thụ đang rất hứng thú nhìn thỏ nhỏ trong ngực ta, phát hiện ta nhìn chăm chú, nhẹ nhàng cười

"Con thỏ thật đáng yêu, tôi có thể ngồi đây không?"

Ta nuốt một ngụm nước miếng, dùng sức gật đầu

"Đương nhiên."

Ông trời a, hôm nay ngài thực sự là mở mắt a, ngự tỷ ta thầm mến từ lâu rốt cục cũng phát hiện ra ta! Nói đến nguồn gốc quản lí cũng có chút sâu xa, khi ta mới vào công ty lần đầu đều do cô ấy hướng dẫn, vóc người cao gầy 1m7, tóc dài đen nhánh mềm mại, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, đôi mắt hàm tình mạch mạch, thái độ lịch sự ôn tồn, đã sớm khiến ta mê muội không biết làm sao, cẩn thận quan sát cô ấy, cứ như vậy không biết cũng thầm mến hơn một năm, từ chưa từng nghĩ đến cô ấy sẽ chú ý đến ta, nhưng hôm nay, cư nhiên bởi vì.... con thỏ này chủ động nói chuyện với ta, trời cũng giúp ta a!

Trong lúc ta đang hưng phấn quên hết tính toán, ta có thể cảm nhận được con thỏ mềm nhũn trong ngực cũng đã cứng ngắc thành một cục, đôi mắt hồng hồng nhìn ta chăm chú.

Tác giả có lời muốn nói: canh thứ nhất, buổi tối còn một canh nữa, SO, thấy đồng hài không thèm bá vương Diệp Tử, cho chút động lực, ^_^