Lưu Manh Thỏ

Chương 7: Hồ ly thỏ...



Bởi vì một câu nói của lưu manh thỏ đáng chết kia, ta ở bên ngoài trong lòng run sợ chờ đợi, chột dạ mở tivi, không yên lòng mà xem. Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, hương thơm nồng nặc nháy mắt lan tràn đến phòng khách, ta nhún nhún cánh mũi ngửi ngửi, chậm rãi quay đầu nhìn...

OMG...

"Cô mau mặc quần áo vào!"

Ta như bị điện giật liền quay đầu lại, khuôn mặt cùng cổ hồng một mảng, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng.

Thỏ Thỏ người không mặc gì đi đến trước mặt ta, cầm lấy Cola ta đã uống được một nửa uống một hơi hết sạch, ợ một cái, kinh ngạc nói

"Tôi còn tưởng cô uống dấm, đây là cái gì, rất ngọt!"

¥#%¥#¥... %#¥... %¥#... %¥#... #

Ta cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút, nha đầu kia không hiểu Cola là cái gì thì có thể cho qua, lại còn dùng cách này để hôn môi dán tiếp với ta! Đối với định lực của mình ta biết rõ lắm, ta dùng tay che mắt, cầm lấy áo tắm chuẩn bị từ trước ném tới

"Cô mặc vô đi!"

"Không muốn, khó chịu --"

Thỏ Thỏ dường như oán hận nói, có lẽ do nguyên nhân vứa mới tắm xong, âm thanh cũng có chút mềm dính, càng thêm câu người.

Ta duỗi cổ một cái, liền rống lên

"Cô không mặc tôi không thèm để ý đến cô, tối này đừng mơ ngủ chung phòng với tôi."

...

Xung quanh im lặng, mặt ta chốc lát đỏ lên, Thỏ Thỏ khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm lỗ tai ta

"Nhược, cô nói, cô đang nghĩ gì vậy?"

Ta nhắm mắt giả chết, mặc cho nàng nắm, thế nào cũng không đáp lời. Qua một hồi lâu, Thỏ Thr rốt cuộc cũng thả lỏng, bên tai truyền đến âm thanh vải vóc ma sát, ta chợt mở mắt, Thỏ Thỏ hét lên một tiếng, áo còn chưa kịp mặc liền rơi xuống đất.

"Cô -- nhắm lại, nhắm mắt lại!"

Ta đã sớm ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn thân thể nàng, quả nhiên so với mẹ còn tốt hơn gấp trăm lần. Làn da nhìn gần trắng nõn trong suốt, hông bụng săn chắc, hai ngọn núi vừa đủ, bên trên còn hai điểm hồng nộn vì chấn kinh mà trở nên mềm mại...

"Nhắm mắt lại!"

Âm thanh Thỏ Thỏ mang theo tiếng khóc nức nở, ta cả kinh, vội vàng nhắm hai mắt lại, nhanh chóng xoay người đi chỗ khác

"Thỏ Thỏ, xin lỗi, tôi không biết cô chưa mặc, không biết --"

Tự mình cứ thao thao nhận lỗi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nàng -- biết xấu hổ? không phải hồi nãy còn nói muốn ngủ khỏa thân sao? không phải còn trống không đi ra sao? lúc này sao lại xấu hổ như vậy? lẽ nào là cố ý?

Cho đến sau đó không còn âm thanh, ta mới chậm rãi xoay người lại, nghi hoặc nhìn Thỏ Thỏ. Trên mặt Thỏ Thỏ ửng đỏ vẫn chưa hạ, ánh mắt nhìn ta có chút tránh né. Ta thở ra một tiếng cắt bước đi tới sofa, ngồi xuống.

"Thỏ Thỏ."

"Hửm?"

Thỏ Thỏ nhìn sắc mặt ta khó chịu, cẩn thận hỏi.

"Cô có phải còn có việc nói với ra?"

Mặt ta không đổi nhìn nàng, trong lòng rất khó chịu, không biết là thế nào, ta luôn cảm giác nàng có thể đọc được suy nghĩ của ta, giống như là Edward trong Twilight vậy, trong lúc ta đang đoán mò, Thỏ Thỏ ngồi bên cạnh ta, nghiêng người tựa vào vai ta

"Nhược Nhược, cô nghĩ không sai, tôi biết đọc suy nghĩ của người khác."

Ta nghe xong lập tức đỏ mặt, thực sự biết sao, vừa rồi ta nghĩ gì không phải đều bị nàng đọc hết rồi sao?

Ta quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt nghi hoặc. Lại lịch của nàng thật ra là gì? Thỏ Tinh, không phải có hang a, sao lại bị sói đánh chứ? còn có, nàng biết ta, lẽ nào kiếp trước ta cũng là yêu tinh sao?

Mái tóc đen dài che đi đôi mắt Thỏ Thỏ, đồ ngủ rộng thùng thình để lộ một mảng xuân sắc rộng lớn, ta ho nhẹ một tiếng, dời đi tầm nhìn

"Nhược Nhược, tôi biết cô có nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại, tôi không thể nói cho cô biết hết được. Yêu có quy tắc của yêu, cô hiện tại dù sao cũng là người, có vài việc tôi cũng không nên nói ra nếu không sẽ nguy hiểm đến cô, tôi cũng sẽ không hại cô..."

Ta dùng sức gật đầu, nghĩ thầm cũng phải, phải giữ mạng trước, mặc dù có nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn nên im miệng, bảo mạng quan trọng hơn.

Thỏ Thỏ xoay người lại, nhìn ta chằm chằm

"Nhược Nhược, cô nên biết rằng, tôi sẽ không làm tổn thương cô cũng sẽ không để cô tổn thương, giữa cô và tôi, đã định từ trước đời đời kiếp kiếp dây dưa, vô luận là không gian, thân phận hay giới tính."

Nhìn hai mắt nàng nghiêm túc, ta cũng thay đổi đi bướng bỉnh mấy ngày qua, theo bản năng gật đầu, nhưng vẫn hiếu kỳ

"Cô thật ra bao nhiêu tuổi?"

Thỏ Thỏ ngẩn ra, nói

"Mỗ mỗ nói cũng hơn 300 rồi."

Người ta run run một cái, kinh ngạc nhìn nàng. Thỏ Thỏ cười, tay ôm mặt ta nhẹ nhàng cọ cọ vuốt ve, có chút nhột, ta nghiêng đầu muốn tránh, lại bị nàng dùng sức giữ lại.

"Nhược Nhược, cô đối với tôi rất hiếu kỳ?"

Ta dùng sức gật đầu, nói nhảm, ta đối với cô không thể không hiếu kỳ sao? mạng nhỏ đều nằm trong tay cô, đương nhiên cũng phải biết cho được thật ra cô là yêu tinh ở đâu a.

"Tôi ở động Hồ Liên núi Nga Mi, đây là lần đâu tôi đến nhân gian, cho nên rất nhiều thứ vẫn chưa biết."

"Ah."

Ta gật đầu, đột nhiên đối với Thỏ Thỏ có khả năng đọc suy nghĩ cũng vô cùng thâm ác thống tật*, nói chuyện cũng tốt, tiết kiệm lời ta nói, không đúng, ta trợn to mắt nhìn Thỏ Thỏ, lặp lại

*Thâm ác thống tật (深恶痛疾) vô chán ghét người nào đó

"Động Hồ Liên?"

Thỏ Thỏ nhìn ta mỉm cười, gật đầu

"Phải, là Hồ ly."

"Cô, cô không phải là thỏ sao?"

Âm thanh ta kích động run run, hồ ly tốt a, cho dù chết cũng đáng giá, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

"Đau!"

Khí tức ấm áp trên mặt liền mất đi, lỗ tai bị nắm chặt, không giống như vừa rồi, cái này đúng là muốn bóp chết mà, ta hít sâu một hơi, nhìn Thỏ Thỏ

"Buông tay, tôi chỉ nghĩ vậy thôi, còn cô thì sao?"

"Cô nghĩ cái gì?"

Thỏ Thỏ không giận mà còn cười, vô cùng nhu mì nhìn ta, âm thanh kia, ánh mắt kia, thật đúng là như hồ ly tinh

Mặt ta đỏ lên, cắn môi không nói. Thỏ Thỏ mỉm cười, bỏ qua cho ta, âm thanh ôn nhu giải thích

"Tôi không phải là hồ ly, chỉ là theo mỗ mỗ từ nhỏ mà lớn lên, là mỗ mỗ cứu ta."

"Còn cái tên tổn thương cô? Lang Tôn?"

Tuy lỗ tai ta còn đang bị nắm, nhưng ta vẫn hiếu kỳ muốn biết, ta mở miệng hỏi tiếp. Sắc mặt Thỏ Thỏ có chút cổ quái, giống như đang nghĩ đến chuyện đùa gì, dùng sức nín cười.

"Ah, cô không biết chứ, mỗ mỗ có một cháu gái nhỏ tên Hồng Nhi, là một tiểu hồng hồ. Ngày Qủy Tiết* hôm đó, ta sợ nguyên khí bị hủy, liền hiện nguyên hình ở trong sân cỏ phơi nắng, không ngờ lại bị Hồng Nhi biến thành nguyên hình phát hiện, vì vậy một hồ ly một thỏ chạy quanh sườn núi, Hông Nhi ngốc, cứ đuổi theo, nhất định muốn ăn tôi. Nàng đuổi không kịp, chưa kịp ăn thì đã không còn sức, ngày Qủy Tiết pháp lực của chúng ta vốn không mạnh, cần bổ sung thể lực trong phạm vi lớn, nàng ăn không được cũng không sao, nhưng ta vẫn có cỏ trên đất để ăn, cuối cùng bắt được ta cắn một nhúm lông trên người ta, ta cắn lại nàng một miếng thịt kết thúc."

*Qủy Tiết: ngày ma quỷ

Ta nghe xong hít một hơi khí lạnh, luôn cảm giác thỏ ở đây mạnh mẽ một cách không hề bình thường, tình cảm nàng ăn cỏ không khác nào Popeye ăn rau chân vịt, xem ra sau này lúc nàng ăn cỏ ta nên tránh xa ra một chút.

"Tôi hiện tại đã là người, không có ăn cỏ, nhưng tuyệt không ăn thịt, cho nên cô cũng không được ăn!"

Thỏ Thỏ biết ta suy nghĩ cái gì, biểu tình nghiêm túc nhìn ta, giọng uy hϊếp cảnh cáo ta.

Vẻ mặt ta đau khổ gật đầu, thở dài.

"Cô sao lại không muốn ăn thịt, mặc dù là người, nhưng mà..."

Thỏ Thỏ lầm bầm, ánh mắt chuyển động bên dưới tỉ mỉ quan sát ta, ta bị nàng nhìn có chút chột dạ, vội nói sang chuyện khác

"Cô để cháu gái người ta cắn một miếng thịt, người ta còn thu giữ cô? còn có, cô không hận Hồng Nhi?"

Nghe được lời ta hỏi, Thỏ Thỏ mỉm cười, lắc đầu

"Cô không biết đâu, Hông Nhi rất ngu, bất luận là ai cũng sẽ không giận nàng. Nàng cắn một nhúm lông của tôi, tôi vội biến thân thành người, sợ nàng lại giận dữ ăn tôi, dù sao nàng cũng là hỏa hồ, nếu như đã quyết tâm, tôi cũng không đáng kể. Nàng vừa nhìn thấy tôi biến thành người liền ngây dại, cũng may mỗ mỗ vừa đến mang theo một nữ nhân qua, Hồng Nhi hoảng sợ nhìn nữ nhân kia, ta có thể đọc suy nghĩ, đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì. Nữ nhân đó là con người, hơn nữa còn là người yêu của nàng, vì vậy ta nhân lúc đó khóc lóc thương cảm một phen, thuận tiện đem những điều hung ác Hồng Nhi làm với tôi nói ra hết, vì vậy..."

Ta liếc mắt nhìn Thỏ Thỏ, đưa tay chỉ nàng

"Cô quá hèn hạ! cô mới là hồ ly a!!"

Thỏ Thỏ lắc đầu, tay nắm  lỗ tai ta rốt cuộc cũng buông lỏng, thân thể mềm nhũn dính lên ta, khuôn mặt nộn thịt nhẵn bóng nhẹ cọ lên da thịt ta

"Nói nhiều như vậy, mệt quá, Nhược Nhược, cô bế tôi đi ngủ, sáng mai đi mua cà rốt cho tôi ăn."

"..."

Tác giả có lời muốn nói: sửa lại một cái tên, đổi một cái văn án, ^_^