Lên xe đi tình trạng cũng như lúc mới đến, người ta tấp nập không thể nói hết, nhưng cõng một người sống lên xe, không cần bú sữa mẹ thì không thể có sức được.
Dì nhân viên bán vé vẫn lương thiện như cũ, khi ta chủ động tìm đến nói với bà ấy ta đang cõng phụ nữ mang thai, thì bà liền trợn to hai mắt nhìn gã đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ghế nghe MP3 thoải mái.
"Ê, thằng nhóc, nhường chỗ cho phụ nữ có thai ngồi đi."
Thằng nhóc không tình nguyện đứng dậy, liếc ta một cái liền bỏ ra đằng sau, ta nhìn vẻ mặt Thỏ Thỏ nghi ngờ cười bị nói là người xấu, trên eo đột nhiên bị đau, lại bị mẹ nhéo nữa.
"Lâm Uyển Nhược, dám nói tiểu cô nương nhà người có là phụ nữ có thai, thiệt thòi như vậy cô cũng nghĩ ra —— "
Ta hít sâu một cái, nhìn mẹ trách móc, ánh mắt bùng lửa, lão thái thái à,người mở to hai mắt ra mà xem dùm cái, ai mới là con gái ruột của người vậy!
Nói tới nói lui vẫn là ta phát huy tinh thần dẫn đầu, đưa Thỏ Thỏ ngồi lên ghế, hiển nhiên Thỏ Thỏ có chút không quen, nghiêng đầu nhìn mọi người chen chúc xung quanh, nhăn mày.
Ta nhìn một cái, trong lòng có chút không thoải mái, bức xúc thấy có một đại tiểu thư liền mở miệng châm chọc nói. ''Đại tiểu thư, xin lỗi, làm phiền ngài đang ngồi xe buýt, ai kêu tôi là một người dân bình thường làm gì, cô có thể ngồi xích qua một chút được không.''
Sắc mặt Thỏ Thỏ trắng bệch, ánh mắt cũng không sáng rực như hồi nãy, cúi đầu, âm thanh không quá lớn nói. ''Chỉ là có chút không thoải mái, xung quanh có mùi khó ngửi.''
Khí thế bất thình lình xẹp xuống thành nhu nhược nàng khiến ta không kịp thích ứng, cúi đầu cẩn thận nhìn nàng, khuôn mặt yêu kiều tái nhợt mắt dính lệ quang khiến ta không đành lòng thở dài, đưa tay xuống vòng ra sau người nàng ôm Thỏ Thỏ vào hông.
''Như vậy đỡ hơn không?''
Thỏ Thỏ ngẩng đầu nhìn ta, có chút kinh ngạc, trong mắt toàn là ưu tư ta không nhìn thấu được, cắn môi dưới, gật đầu một cái.
Ta nhìn thấy nàng như vậy quả thật cũng thấy khó chịu, không có ý khi dễ nữa, tháo tai nghe đeo trên tai xuống, cúi đầu cẩn thận nhét vào lỗ tai trong suốt của Thỏ Thỏ. ''À, nếu thấy khó chịu vậy nghe chút nhạc đi.''
''!!!''
Có thể nghe được tiếng nhạc, cả người Thỏ Thỏ cũng linh động hẳn, ngẩng đầu kinh ngạc, chỉ vào tai mình ''Có người đang hát.''
#¥%... ¥#... ¥#%...#
Ta choáng váng! Đại tỷ, cô đừng coi như vậy chứ, ta mới vừa khen cô con nhà có tiền xong, lập tức giả ngu với ta, còn chưa từng nhìn thấy MP3? Ta liếc Thỏ Thỏ một cái, lười phản ứng với nàng, tự mình nghe nhạc. Thỏ Thỏ nhìn ta chằm chằm hồi lâu, phát hiện ta không có phản ứng với sự tò mò của nàng, mím môi một cái ủy khuất cúi đầu.
Bởi vì nghỉ hai ngày, nên bị kẹt xe, con đường cũng không quá ngắn lại khiến ta thấy dài vô hạn, ta nghiêng đầu thấy mẹ đã sớm tìm được chỗ ngồi, cúi đầu nhìn một chút Thỏ Thỏ vẫn còn đang nhìn chằm chằm cái MP3 vẻ mặt đầy tò mò, trong lòng có chút mất mát. Ta đây không có chuyện làm, nên đi gây sự hay sao, tự lấy đá đập chân mình? Nếu không phải giúp nàng che đi cái mùi ''khó ngửi'' kia, ta đã sớm có được chỗ ngồi, ai yo... Cái chân này hiện tại a, đứng đau muốn chết.
Dường như có thể đoán được suy nghĩ trong lòng ta, Thỏ Thỏ ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn ta. ''Cô thấy mệt?''
''Nói nhảm!''
Ta tức giận hừ hừ, Thỏ Thỏ cười một tiếng, vịn ghế muốn đứng dậy, ta liền nhanh tay lẹ mắt, đè nàng ngồi xuống. ''Ai yo, bà cô ơi, cô lại muốn làm gì vậy?''
''Không phải cô đang mệt sao?''
Thỏ Thỏ mặt đầy kinh ngạc nhìn ta, ta thở dài bất đắc dĩ nói. ''Tôi mệt thật, nhưng có mệt đi nữa cũng chỉ có thể nhìn, cô không thấy lão thái thái đang ngồi đằng sau kia trừng tôi chằm chằm sao? Nếu bây giờ cô mà đứng lên, không chừng chút nữa tôi phải bò xuống xe đó.''
''...''
Nghe ta nói, Thỏ Thỏ quay đầu nhìn lại, liền thấy ánh mắt tinh tườm của mẹ liền tránh đi, ngẩn ra, không nói lời nào cái đầu nhỏ lại quay qua, nhìn ta chằm chằm hồi lâu, nhỏ giọng nói. " Nếu không chúng ta ngồi chung đi."
"..."
Vì vậy, ta ôm Thỏ Thỏ, mặt làm bộ như rất bình tĩnh ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tim lại không nghe lời đập dữ dội. Kỳ lạ, nàng dùng nước hoa gì vậy? trên người Thỏ Thỏ có một mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt, dường như còn có chút mùi vị của nước biển, mặc dù hồi nãy cõng nàng ta cũng có ngửi thấy, nhưng hiện tại ôm nàng hô hấp lại thoải mái như vậy, người Thỏ Thỏ rất mềm, giống như tay nàng vậy, cả người có chút lạnh, đúng lúc cả ngày nay cũng quá nóng, ôm cục đá cũng không tệ. Nghĩ như vậy, ta ngây ngốc cười một tiếng, tạm thời bỏ đi sự lúng túng không được tự nhiên, tay ôm Thỏ Thỏ siết chặt hơn, người Thỏ Thỏ cứng đờ, nghiêng đầu nhìn ta một cái, sắc mặt có chút đỏ.
"Cô làm gì vậy?"
"Không làm gì a, ôm cho mát thôi! không lẽ tôi còn chiếm tiện nghi cô sao?"
Ta đáp lại như chuyện đương nhiên, Thỏ Thỏ nhìn ta chằm chằm hồi lâu, không lên tiếng, nghiêng đầu quay đi chỉ là người không còn cứng ngắc nữa, khóe miệng hơi cong lên.
"Tôi biết cô thích mùi này, hương liệu dùng từ lông ngực của tui."
"..."
Nghe câu này thiếu chút nữa là ta đem nàng đẩy ra khỏi ngực, ta bị bức đến lạnh cả người, cùi đầu nhìn bộ ngực trỗ mã tươi tốt kia, nhìn Thỏ Thỏ mặt đầy vô tội mỉm cười, khẽ cắn răng, phun ra mấy chữ.
"Thỏ chết tiệt, tôi nói cô biết, đùa giỡn lưu manh, coi như cô tìm đúng người rồi!"
Dù sao cũng đều là nữ, ta cũng không có gì phải cố kỵ, nàng còn dám nói với ta dùng lông ngực để làm hương liệu còn gì, ta còn cái gì mà không dám làm? Ta tháo cặp sau lưng xuống, đặt trước người ôm, che đi tầm mắt mọi người. Còn không quên quay đầu nhìn mẹ một cái, mẹ nghĩ ta mệt mỏi nên ôm túi cũng không có gì, mặt đầy hưng phấn nhìn tấm quảng cáo bên ngoài có lão soái ca, hoàn toàn không thèm nhìn ta. Ta tìm đúng thời cơ, hai tay từ dưới cặp chậm rãi di tới trước, men theo người Thỏ Thỏ, tìm được cái khối đang nhô ra kia, vỗ một cái, nhanh chóng thu tay về, mặt phồng đến đỏ bừng, tay cũng đổ mồ hôi lạnh, có chút hối hận về hành động của mình. Nói thế nào đi nữa chúng ta cũng coi như chỉ mới quen biết, đây —— có phải lưu manh quá rồi hay không? Qủa nhiên, Thỏ Thỏ ngồi ngắt đùi ta một □ muốn chết, nghiêng đầu đỏ mặt cáu giận nhìn ta, ta lại bịa chuyện trách móc.
"Tôi chỉ muốn nhìn xem trên ngực cô có lông hay không thôi!"
Trong mắt Thỏ Thỏ hiện lên chút nước, nhìn ta đang chột dạ hối hận không ngừng, cúi đầu tính nói mấy câu nhận lỗi. nhưng lại bị nàng giành trước.
"Muốn xem về nhà kiểm tra không được sao? Nhiều người như vậy?! Cô không thể sửa lại cái thói hư tật xấu kia được sao!"
"..."
Ta ngẩng đầu khóc không ra nước mắt nhìn Thỏ Thỏ, ông trời a, rốt cuộc ta gây họa ra họa gì, tỷ tỷ cô cứ nhất định nhắm ta sao?
Trong lúc hai chúng ta mặt mày hung tàn đối nhau, thì cửa mở ra, đến trạm, mẹ lại thúc giục, ta cõng Thỏ Thỏ, bước chân nặng nề lê về nhà, vừa đi vừa bất mãn lầm bầm.
"Người ta là Trư Bát Giới cõng vợ còn được động phòng hoa trúc, tôi cõng cô lâu như vậy thì được cái gì chứ?!"
---///---
Tác giả có lời muốn nói: U oán nhìn đứa nhỏ bá vương, Diệp tử phải để nó sờ hết ngực một lần! ╭(╯^╰)╮