Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 51: Diên nhi

"Nguyệt Như tỷ, đến đây được rồi. Muội sẽ tự đi tìm sư phụ, tỷ đừg lo lắng, muội sẽ bảo vệ tốt bản thân, sẽ không để mình bị gì đâu. Tỷ an tâm." Y Tình mỉm cười trấn an Nguyệt Như.

Nguyệt Như tuy biết hiện tại nói thế nào cũng đều là vô ích, nhưng

dù vậy nàng vẫn rất lo lắng, Y Tình tuy hiện tại đã cải nam trang nhưng bộ dạng của một thư sinh tuấn mỹ như vậy chỉ sợ sẽ khiến nhiều người chú ý.

Y Tình biết Nguyệt Như lo lắng cho mình, kiên nhẫn tiếp tục trấn an nàng ấy "không sao đâu, Nguyệt Như tỷ, người phải tin muội a. Vả lại sư phụ sẽ không để muội có chuyện gì"

Nguyệt Như thở dài, đành gật đầu lấy túi hương trong người ra "được rồi, cái này là túi hương của tỷ, trong đây có một loại hương rất đặc biệt, khi nào muội gặp nguy hiểm hay muốn trở về thì mở túi thơm ra, bồ câu của tỷ sẽ bay đến, muội viết thư để nó mang về cho tỷ."

Y Tình nhận lấy túi hương, tạm biệt Nguyệt Như "hảo, muội đã biết, muội đi đây."

"Đi đường cẩn thận." Nguyệt Như vẫy tay chào Y Tình, Y Tình cũng tạm biệt nàng, sau đó xoay gót đi thẳng về phía trước.

Y Tình đi khoảng hai canh giờ theo bản đồ mà sư phụ nàng chỉ dẫn thì đến một thị trấn nhỏ.

Không khí nơi này không quá nhộn nhịp như kinh thành phồn vinh, cũng không phải mang vẻ đẹp thơ mộng của Giang Nam hữu tình, khi đặt chân tới nơi này Y Tình cảm nhận được một mảnh bình yên trong tâm hồn, một "bức tranh" về cuộc sống của dân chúng bình thường, tiếng nói đùa chuyện trò trong các quán nước, tiếng nô đùa, nghịch ngợm của trẻ con, tiếng chào mời của những người bán hàng...tất cả những âm thanh cùng dung hoà vào nhau, tạo nên nhạc khúc thanh bình.

Y Tình mỉm cười nhàn nhạt, cất bước và trong quán ven đường. Những thiếu nữ, thiếu phụ đi ngang qua nhìn thấy nàng mặt đều đỏ ửng, bọn họ lần đầu tiên thấy được một nam tử tuấn mỹ như vậy.

Y Tình không để ý đến ánh mắt của nhưng cô gái đang hồi xuân nhìn mình, chỉ im lặng ngồi xuống kêu một bình trà và vài cái màn thầu.

Nhưng mà sự yên tĩnh này không được bao lâu thì bị đánh vỡ. Một tiểu cô nương tầm 7,8 tuổi, mặt hoa da phấn vô cùng đáng yêu chạy đế chỗ Y Tình đang ngồi ôm chân lấy nàng, giương đôi mắt to tròn, đen láy ngập nước nhìn Y Tình nói "ca ca xinh đẹp, Diên nhi đi lạc rồi, ca ca giúp muội tìm mẫu thân nha."

Y Tình thấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy cầu xin mình tự nhiên sẽ không từ chối, ôn nhu bế cô bé để trên đùi mình, sau đó lấy cái màn thầu đưa cho nàng, vui vẻ nói "tiểu cô nương, muội chắc cũng đói rồi. Ăn cái này đi, ăn xong chúng đi tìm mẫu thân."

Vị tiểu cô nương kia nghe Y Tình đồng ý cùng mình đi kím mẫu thân thì cười vui vẻ, cầm màn thầu ăn lấy ăn để.

Y Tình nhìn cô bé đáng yêu như vậy, mẫu tính nổi lên, ôn nhu nói "muội ăn từ từ thôi, không cần gấp, uống chút nước đi."

"Mà muội kêu Diên nhi phải không? Muội gọi ta là Dạ ca ca nha."

Diên nhi sau khi ăn no, ôm cổ Y Tình ngọt ngào kêu "Dạ ca ca". Y Tình mỉm cười, để tiền lên bàn sau đó bế Diên nhi đi.

Mấy cô gái nhìn nàng rời đi trong lòng không khỏi tiếc nuối, thậm chí có người còn oán hận tại sao mình không phải tiểu hài tử để được vị mỹ nam tử kia săn sóc.

" Diên nhi, muội diễn tả chút mẫu thân muội như thế nào? Còn nữa, muội biết đường về nhà không? Nếu biết chỉ cho ca ca, ca đưa muội về." Y Tình vừa bế Diên nhi vừa nhìn xung quanh hỏi.

"Umm...mẫu thân muội...người đẹp lắm lắm...đẹp giống ca ca vậy đó, người còn có một nốt ruồi đỏ giữa mi tâm. Nhưng Diên nhi không nhớ nhà mình ở đâu nữa."

Y Tình nghe Diên nhi nói mẹ nàng xinh đẹp giống mình,mà . . hơi cười gượng hỏi tiếp "vậy tại sao muội lại đi lạc?"

"Khi nãy muội với mẫu thân đi hái thuốc cho gia gia thì..hức.. có đám người mặc đồ đen tới khi dễ mẹ muội. Sau đó, mẹ muội bồng muội chạy hức... đến đây, người đem muội nấp hức...hức..ở bụi cây rồi đi lại chỗ người xấu đánh nhau với họ. Sau đó..hức...mẹ hức...hức...chạy đi mấy người xấu đuổi theo mẹ híc..híc..Diên nhi đuổi theo nhưng...oa..." nói đến đây, Diên nhi ôm cổ Y Tình khóc rống lên.

Y Tình thương tiếc vỗ lưng Diên nhi dỗ dành "Diên nhi ngoan...nín đi, ca ca giúp Diên nhi tìm mẫu thân, ngoan...nín...ca ca thương."

"Híc...ca ca hứa rồi đó híc...phải đưa Diên nhi về với mẫu thân híc...híc.."

Y Tình yêu thương vuốt tóc Diên nhi, mỉm cười gật đầu nói "ừ, ca ca hứa mà."

Y Tình thầm tính toán trong lòng, nếu nàng đoán khômg lầm thì mẫu thân của Diên nhi có lẽ là người trong giang hồ, mà bọn áo đen mà Diên nhi nhắc đến hẳn là thích khách hoặc là kẻ tới đuổi gϊếŧ mẹ nàng. Nếu như bây giờ cứ đi tìm hoài như vậy cũng không phải là cách, thiên hạ rộng lớn muốn tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy bể. Cho nên nàng nghĩ trước tiên nên đi tìm gia gia của cô bé, sau đó mới tìm mẫu thân của nàng. Hy vọng mẫu thân nàng sẽ không sao, thời gian gấp rút, không nên chậm trễ nữa, nhưng mà...Diên nhi không nhổ nhà ở đâu, nên làm sao mới được đây.

Trong lúc Y Tình còn miên man suy nghĩ thì Diên nhi do quá mệt mỏi đã thϊếp đi. Y Tình không đành lòng để nàng ngủ bên ngoài lạnh lẽo nên đi đến một khách điếm nhỏ đặt phòng, sau đó mua một ít quần áo trẻ con vừa người với Diên nhi. Nàng cẩn thận dặn dò tiểu nhị nấu nước ấm và làm vài món ngon mang lên, sau đó bế Diên nhi vào phòng.

Y Tình nhìn Diên nhi đang ngủ say không nỡ đánh thức cô bé, chỉ dịu dàng sửa sang lại quần áo cho nàng, nhưng Y Tình bất ngờ phát hiện bên trong quần áo của Diên nhi lại có một ít thảo dược trong đó, Y Tình ngẫm lại một chút thì nhớ ra Diên nhi từng nói là cùng mẫu thân đi hái thuốc cho gia gia. Vậy chứng tỏ nhà của Diên nhi không xa nơi hái thuốc. Y Tình tuy không tinh thông y lý, nhưng ngày xưa sư phụ nàng cũng đã từng dạy cho nàng một ít, loại lá này tên "thủy vượt" là một vị thuốc hiếm vì nó chỉ mọc ở các con sông sạch và trong vắt, ngoài ra đất ven bờ sông nhất định phải là đất đỏ, nếu không cây nhất định không mọc được.

Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ thì tiểu nhị đã mang nước ấm vào, Y Tình gọi tiểu nhị lại hỏi hắn có biết sông nào có nước trong và ven sông là đất đỏ không.

Tiểu nhị nghe vị công tử anh tuấn hỏi như vậy cũng hơi nghi hoặc như vẫn cố suy nghĩ một chút. Y Tình sốt ruột chờ đợi tiểu nhị trả lời, tiểu nhị nghĩ hồi lâu thì nhớ ra "a..ta nhớ rồi. Hình như có một nơi như vậy, cách thị trấn chúng ta không quá xa ở phía nam, đi ngựa khoảng nửa ngày đường thì đến một khu rừng, ta từng nghe một người khách nhắc là trong khu rừng đó có một con sông, nước trong đó sạch đến mức, ngươi có thể nhìn thấy cá lội bên dưới. Nhưng lạ nhất là đất xung quanh con sông đó đều là màu đỏ."

Y Tình mừng rỡ nói cảm ơn tiểu nhị rồi hắn ít bạc. Tiểu nhị được cho tiền tự nhiên rất vui vẻ rời khỏi.

Y Tình sau khi tắm xong thì xuống lầu nói tiểu nhị mang thức ăn lên rồi ôn nhu gọi Diên nhi tỉnh lại. Hai người ăn cơm xong, Y Tình mới nói Diên nhi ngày mai sẽ đi kím gia gia trước rồi mới tìm mẫu thân sau. Diên nhi tuy có hơi thắc mắc nhưng vẫn nhu thuận nghe lời Dạ Y Tình.

Sáng hôm sau, hai người rời khỏi khách điếm, Y Tình mua một con ngựa tốt rồi theo lời tiểu nhị nói đi về hướng nam.