Những chương sau này tác giả đều dành tặng cho lão bà. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ^.^
"Tam vương gia, ngài cuối cùng cũng đến, tiểu nhân là Lý Hằng, thay mặt đại hoàng tử đến đón tiếp ngài."
"Ừm" tam vương gia Tử Vân không nói gì chỉ gật đầu đáp ứng một tiếng. Hắn năm nay tuy đã ngoài 40 nhưng bề ngoài phong thần tuấn lãng so với năm xưa cũng không khác mấy.
"Vương gia, từ đây đến kinh thành đường vẫn còn xa, tiểu nhân kiến nghị chúng ta nên tìm nhà trọ nghỉ ngơi trước." Tử Vân chỉ im lặng gật đầu không nói, trên gương mặt tuần mỹ của tựa hồ nhàn nhạt nỗi sầu lo.
Lý Hằng nhận được sự đồng ý của Tử Vân. Trong lòng mừng rỡ, hạ lệnh tìm quán trọ tốt nhất trong trấn.
Tử Vân yên lặng đứng một bên nhìn, cái gì cũng không nói, tầm mắt hắn quét qua cảnh vật xung quanh, chợt dừng lại ở chỗ vị đạo sĩ râu ria xồm xoàng ngồi trên bàn, sau lưng hắn là bốn chữ "thần cơ diệu toán."
Tử Vân đi đến chỗ vị đạo sĩ đó ngồi xuống. Vị đạo sĩ mỉm cười ra hiệu Tử Vân không cần nói. Hắn lấy bút ghi lên giấy hai chữ "nữ nhi." Ánh mắt Tử Vân đột nhiên sáng quắc "xin hỏi đạo trưởng ghi hai từ này là có ý gì?"
"Thiên cơ bất khả lộ, thí chủ, bần đạo chỉ có thể nói với ngài, đi hướng Tây sẽ có cơ may" đạo sĩ ánh mắt có chút thần bí chỉ về phía Tây, sau đó hắn đứng dậy, không để Tử Vân phản ứng đã rời đi.
Tử Vân nhíu mày nhìn vị đạo trưởng đã đi xa, quay đầu, ánh mắt hy vọng nhìn về phía Tây.
"Vương gia thì ra ngài ở đây, tiểu nhân đã sắp xếp phòng trọ, chúng ta..."
Không đợi Lý Hằng nói xong, Tử Vân đã cắt lời hắn "đi phía Tây."
Lý Hằng kinh ngạc hỏi "vương gia nhưng mà chúg ta đã..."
"Không cần nhiều lời, đi phía Tây." Tử Vân dứt khoát cắt lời Lý Hằng. Hắn đi về phía Tây cũng không để ý đến phản ứng của Lý Hằng lúc này.
Tử Vân vừa đi vừa nhìn xunh quanh tìm kiếm. Bỗng hắn tầm mắt hắn dừng lại ở chỗ một bạch y công tử tuấn tú đang ngồi chung với một vị cô nương xinh đẹp cỡ 16, 17 tuổi.
Tử Vân nhìn chằm chằm cô gái không chớp mắt. Mà vị cô nương kia cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, nàng nhìn khắp nơi xem tầm mắt đó là của người nào. Ánh mắt hai người giao nhau tại một chỗ, Tử Vân nhìn vị cô nương kia không rời mắt, mà cô gái kia cũng dò xét Tử Vân thật kỹ.
Vân Anh nhìn hai cha con nhà này nhìn nhau không chớp mắt như thế, trong lòng có chút buồn cười. Nàng giả vờ ho khan một tiếng nhắc nhở hai người. Lam Y Mộng nghe tiếng ho của Vân Anh, lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác. Mà Tử Vân cũng cười cười xấu hổ đi đến chỗ hai người.
"Hai vị, tại hạ là Tử Vân, xin hỏi cao danh quý tánh của hai vị."
Vân Anh tinh nghịch mỉm cười, giả bộ xoa xoa cầm, đè giọng trầm xuống nói "Vương gia, ngài đã quên bần đạo?"
"A..thì ra ngươi là vị đạo trưởng lúc nãy." Tử Vân kinh ngạc nhìn vị công tử tuấn tú lịch sự trước mặt, ngẫm đến vị đạo trưởng tóc tai bù xù khi nãy, thật sự là một người sao?
"Ha...ha..vương gia, ngài không cần hoài nghi, ta thật sự là đạo trưởng khi nãy. Ta họ Lăng tên Vân Anh, nàng tên Lam Y Mộng, chúng ta đến chỗ này để đón ngài." Vân Anh không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.
Tử Vân đối với thái độ của Vân Anh rất hài lòng, gật đầu sau lại nhìn qua Y Mộng lẩm bẩm "Lam Minh Tuệ , Lam Y Mộng..."
Tử Vân nói tuy nhỏ nhưng Vân Anh bởi vì từ nhỏ học võ nên nghe rất rõ ràng. Nàng khẽ nhếch mép thầm than Tử Huyền liệu sự như thần. Vân Anh kéo kéo góc áo của Tử Vân nói "vương gia có thể nói chuyện riêng chút chứ."
Tử Vân nhìn đằng xa thấy đoàn người Lý Hằng sắp đến đây, gật đầu với Vân Anh ra hiệu nàng chờ một chút, nhìn Lam Y Mộng thật sâu, sau đó bước đến chỗ Lý Hằng nói nhỏ với bọn họ.
Vân Anh nhỏ giọng nói Y Mộng ngồi ở đây chờ một chút, có gì nguy hiểm lập tức la lên, thấy Y Mộng gật đầu, nàng mới yên lòng quan sát Lý Hằng cùng Tử Vân đang nói chuyện bên kia.
Tử Vân bàn bạc xong với Lý Hằng thì đi đến chỗ Vân Anh. Hai người đi đến chỗ vắng trong một quán trọ gần đó ngồi xuống.
"Ngươi là người của Huyền nhi đi." Tử Vân vừa rót trà vừa nói.
"Ân, ta và a Huyền là bằng hữu." Lăng Vân Anh cũng an tĩnh ngồi uống chén trà mà Tử Vân rót cho mình.
"Đã lâu rồi không gặp người trẻ tuổi can đảm giống ngươi. Huyền nhi, đứa trẻ này xem ra đã trưởng thành. Rất biết chọn bằng hữu."
"Tam vương gia quá khen, ta chỉ là thiếu niên cuồng ngạo, vương gia không trách tội đã là vạn hạnh."
"Ha..ha..người trẻ tuổi, ta càng ngày càng thích ngươi rồi. Ngươi tên Lăng Vân Anh phải không? Ta gọi ngươi là Vân Anh đi."
"Vân Anh đa tạ vương gia khen tặng, Vân Anh hôm nay được thái tử phó thác gặp vương gia. Một là đón ngài đến kinh thành, hai là muốn nói về chuyện của Y Mộng."
"Ngươi...Y Mộng có phải là..." Tử Vân có chút ngập ngừng hỏi.
"Vâng, đúng như ngài đoán. Y Mộng chính là nữ nhi của ngài."