Tiêu phủ
"A Huyền chúc mừng ngươi" Lăng Vân Anh khoác vai Tử Huyền nói.
Tử Huyền mỉm cười nhẹ nhàng lấy cái tay đang đặt trên vai mình xuống. Thấy hành động của nàng, Vân Anh nhãn thần ai oán nhìn Tử Huyền.
"Ngươi không cảm thấy không thấy lạnh sao?" Tử Huyền bâng quơ hỏi nhưng nhãn thần vô tình cố ý lướt qua hai người đang ngồi trong lương đình nói chuyện.
"Lạnh? Có sao? Ta thấy bình thường mà" Vân Anh dùng vẻ mặt rất ư là ngây thơ nhìn Tử Huyền.
Tử Huyền đỡ trán, nàng không thể nào hiểu được một người thông minh như Tiêu Nguyệt Như làm sao lại thích cái loại mặt hàng này. Thật sự là...ai...trong lúc Tử Huyền còn đang thở dài cảm thán thì Vân Anh đã vội vàng chạy vào lương đình vì nhận được chỉ thị từ người nào đó.
Nhìn Lăng Vân Anh ngoan ngoãn chạy đến chỗ mình, lại dùng biểu tình như chó nhỏ quẫy đuôi chờ chủ nhân, Tiêu Nguyệt Như trong lòng có chút hài lòng, chỉ là hành động khi nãy của Lăng Vân Anh vẫn khiến nàng tức giận. Nàng cư nhiên dám trước mặt nàng đυ.ng chạm thân thiết với nam nhân khác, mặc dù người đó là Tử Huyền cũng không được.
(Tính chiếm hữu cao ngất trời của Tiêu nữ vương đang dần bộc lộ. Tiểu Anh Anh còn khổ dài dài ×.×)
"Lăng Vân Anh, bữa trưa hôm nay ngươi phụ trách" Tiêu nữ vương vừa ra lệnh, bạn nhỏ Vân Anh của chúng ta liền hoá đá tại chỗ. Tại sao ư ? Có trời mới biết nàng sợ xuống bếp đến mức nào, bình thường bắt nàng cầm kiếm gϊếŧ người nàng không sợ nhưng bắt nàng cầm dao gϊếŧ gà, làm cá, chi bằng một kiếm gϊếŧ nàng cho rồi. Vân Anh khóc không ra nước mắt, lão bà tuyệt đối là đang ghi hận nàng, nhưng mà nàng đâu có làm gì sai đâu, mấy ngày qua nàng rất ngoan mà.
Tử Huyền nhìn vẻ bi tráng của bạn thân, trong lòng thầm an ủi "cũng may Tình nhi của nàng ôn nhu hiền thục, thiện giải ý người." Sau đó nhanh chóng làm ra quyết định tuyệt đối không thể để bảo bối qua lại quá nhiều với phúc hắc Tiêu Nguyệt Như kia mới được.
"Y Tình, ta thấy thái tử cũng rảnh rỗi hay là muội để cho ngài ấy vào bếp phụ giúp Anh Anh đi" Tiêu Nguyệt Như tựa tiếu phi tiếu thâm ý nhìn Tử Huyền nói.
"A, Nguyệt Như tỷ nói đúng, Huyền, huynh cùng Vân Anh ca làm đồ ăn cho Tình nhi ăn nha." Dạ Y Tình ôm cánh tay Tử Huyền làm nũng, biểu tình gây sát thương nghiêm trọng đến Tử Huyền, khiến nàng không chút do dự gật đầu. Một khắc sau đó, thái tử điện hạ anh minh thần võ của chúng ta trở thành tượng đá thứ hai trong Tiêu phủ.
(Lại một tên dại gái hại mình ~.~)
Lưu ý:
1: Bởi vì bây giờ Vân Anh giả nam trang nên Y Tình nghĩ Vân Anh là nam nhân.
2: Bởi vì Vân Anh năm 6 tuổi giả nam trang cùng cha ra chiến trường cho nên rất ít người biết nàng là nữ nhân.
3: Tiêu Nguyệt Như chưa biết thân phận thật sự của Tử Huyền, nên luôn nghĩ Tử Huyền là nam nhân.
Thế là, hai nữ nhân vui vẻ ngồi trong đình viện uống trà đánh cờ, hai vị đại nhân, một người lặt rau, chẻ củi, một người thổi lửa nấu cơm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"A Huyền...mau lên...từ từ...nhẹ chút...đúng rồi...ở đó đó..."
"Phập..." con cá đã anh dũng hy sinh dưới lưỡi dao của thái tử điện hạ. Vân Anh thở phào nhẹ nhõm cầm con cá đã chết đặt lên thớt.
Tử Huyền lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm thề tuyệt đối, tuyệt đối không để Tình nhi tiếp tục tiếp xúc với Tiêu Nguyệt Như nữ nhân kia. Tránh cho nàng ta dạy hư Tình nhi của nàng. Sau một phen sau nghĩ, Tử Huyền không ngớt khinh bỉ nhìn kẻ còn đang loay hoay không biết làm thế nào với con cá trên thớt.
"Vân Anh chết tiệt, ngươi có thể hay không thông minh một chút. Con cá này còn chưa cạo vẩy ngươi đã muốn chặt nó."
"Cạo vẩy? Làm như thế nào? Ta không biết a" Vân Anh dùng nhãn thần mờ mịt nhìn con cá rồi lại nhìn thái tử đại nhân.
"Ngươi..." Tử Huyền khí không có chỗ đánh, tức giận đùng đùng đẩy Vân Anh sang một bên, sắn tay áo cầm dao chuẩn bị cạo vẩy cá. Nhưng mà....vẩy chưa kịp cạo ngón tay đã bị cắt một đường.
"A Huyền, ngươi sao rồi." Vân Anh thấy Tử Huyền bị đứt tay lập tức lo lắng, kêu lên "người đâu, mau lấy kim sang dược đến đây."
Hạ nhân nghe thấy không dám chậm trễ chạy đi lấy thuốc. Hai người Nguyệt Như trong lương đình nghe thấy động tĩnh liền lo lắng chạy đến phòng bếp xem ngươi yêu xảy ra chuyện gì.
Dạ Y Tình vừa vào cửa đã thấy màu đỏ chói từ tay Tử Huyền chảy ra, lòng đau như cắt vội vã chạy lại nắm tay Tử Huyền sót ruột đến sắp khóc hỏi "Huyền, huynh sao rồi, đừng làm muội sợ."
Tử Huyền thấy bảo bối viền mắt ửng đỏ, thương tiếc ôm nàng vào lòng an ủi "Tình nhi ngoan, ta không sao, đừng khóc"
Hai người Vân Anh thấy cảnh tượng này chỉ im lặng đứng một bên quan sát, hai người nắm chặt tay nhau sau lại nhìn nhau mỉm cười đi ra ngoài.
Qua sự kiện đó, hai người Tử Huyền được giải thoát, trong lòng không ngừng reo hò nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ đáng thương
để được lão bà dỗ dành, sẵn tiện thừa cơ ăn đậu hũ (chiếm tiện nghi) của lão bà nhà mình.