Thành Tây
Dạ Y Tình mang theo Thúy Liên đến trước một trong tứ đại khách điếm nổi tiếng kinh thành, Bạch Hổ khách điếm. Bởi vì nơi này phục vụ rất tốt, đa phần là thượng hạng cho nên những kẻ ra vào nơi này đều là quý tộc, quan lại.
Dạ Y Tình bước vào nhìn xunh quanh, trong lòng không khỏi bội phục chủ nhân của nơi này. Bên trong so với bên ngoài hoàn toàn khác nhau, lúc nãy nhìn bên ngoài khách điếm, Y Tình cảm thấy khách điếm đồ sộ cùng khí thế, đến bên trong lại là một phen phong cảnh khác. Bên trong khách điếm được bày trí hết sức trang nhã nhưng lại không mất đi vẻ khí khái, hoàn cảnh chung quanh dễ dàng khiến người khác thả lỏng, đặc biệt là sự yên tĩnh mà không phải khách điếm nào cũng có được.
Vị chưởng quầy thấy Dạ Y Tình bước vào lập tức nghênh đón, cung kính hỏi "ngài có phải là Dạ tiểu thư?"
Sau khi nhận được cái gật đầu của Dạ Y Tình, chưởng quỹ vui vẻ nói "Dạ tiểu thư, a Huyền công tử đã ở Đông phòng chờ ngài. Mời ngài đi theo tiểu nhân."
Dạ Y Tình cũng không nói gì chỉ cùng Thúy Liên và chưởng quỹ đi vào Đông phòng. Bên trong, Tử Huyền mặc tử y thêu chỉ vàng, đầu đội kim quan nạm ngọc, tay phải cầm bạch kỳ (cờ trắng) hạ xuống bàn cờ bạch ngọc, tay trái phe phẩy chiết phiến (quạt). Gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân hoàn toàn chăm chú vào bàn cờ trước mặt, không hề để ý xunh quanh.
"Công tử, Dạ tiểu thư đã đến" Tử Huyền nghe vậy liền bật người chạy đến trước mặt Dạ Y Tình
"Dạ tiểu thư, mời ngươi ngồi" Tử Huyền ân cần mời Dạ Y Tình ngồi xuống.
"Đây là thiết quan âm thượng hạng, ngươi uống thử xem." Tử Huyền rót trà vào ly cho Dạ Y Tình, nàng không do dự cầm chung trà uống một hớp. Trà mang hương vị thơm ngát của thiên nhiên sạch sẽ mà thánh khiết, lúc mới uống vào có chút vị đắng nơi đầu lưỡi, nhưng không lâu sau đó là một vị ngọt thanh tràn ra từ cuốn họng giúp tinh thần cảm thấy thoải mái. Dạ Y Tình đôi mắt sáng lên không ngừng nhìn vào chung trà nói "không hổ là thiết quan âm thượng hạng, quả nhiên không lẫn tạp chất, còn nữa, thiết quan âm đặc biệt nhất khi uống với nước sương, xem ra thái tử điện hạ tốn không ít tâm tư"
"Để Dạ tiểu thư chê cười, bởi vì trước kia một vị bằng hữu của ta rất thích trà. Cho nơi đối với trà ta tương đối am hiểu." Tử Huyền không nhanh không chậm giải thích, đáy mắt xẹt qua nhu tình, sủng nịch nhìn người đối diện. Nàng từ trong lấy ra mấy cân trà đưa đến cho Dạ Y Tình. Nàng biết Tình nhi của nàng rất thích trà, cho nên nàng mới đặc biệt kêu người đi lấy sương sớm pha với thiết quan âm mà Tình nhi thích nhất, quả nhiên Tình nhi rất hài lòng.
"Dạ tiểu thư, ngươi muốn dùng cơm trước không? Ta gọi người chuẩn bị." Tử Huyền quan tâm, sợ bảo bối bị đói, nhìn bảo bối so với kiếp trước gầy hơn rất nhiều, sớm đã đau lòng không thôi, trong lòng âm thầm quyết định phải vỗ béo bảo bối có da có thịt như trước mới được.
Dạ Y Tình cảm nhận được Tử Huyền yêu thương cùng thân thiết, nàng trong lòng vô cùng ấm áp. Đã bao lâu rồi có người quan tâm nàng đã ăn cơm chưa, thích uống cái gì? Phụ thân từ nhỏ đối với nàng tuy quan ái nhưng vẫn luôn bận rộn công tác, không thể lúc nào cũng bên cạnh nàng. Mà mẫu thân năm nàng 8 tuổi đã bỏ chạy theo nhân tình. Bởi thế nên từ nhỏ nàng đã vô cùng tịch mịch, ngoại trừ Thúy Liên cùng Nguyệt Như bên người làm bạn, tất cả mọi người đều đối với nàng đều là cung kính lấy lòng, nhượng nàng cảm thấy mình cô đơn biết bao.
Hôm nay Tử Huyền đối với nàng quan tâm chăm sóc, nhượng nàng xúc động. Đôi mắt Dạ Y Tình một mảnh đỏ hoe, nàng thút thít khóc, lần này đến phiên Tử Huyền luống cuống tay chân, nhìn Tình nhi khóc, tim nàng giống như bị ai hung hăng đâm một đao.
Tử Huyền theo phản xạ ôm lấy Y Tình như lúc trước dỗ dành nàng "bảo bối ngoan, không khóc, ngươi khóc như vậy ta sẽ đau lòng."
Dạ Y Tình ngây người, hương thơm ngát của bạc hà trên người Tử Huyền khiến nàng cảm thấy an tâm, trong lòng thật muốn vĩnh viễn ở bên trong vòng tay ấm áp này.
Cũng may lúc này Thúy Liên đang đứng ngoài cửa, nếu nàng nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ há hốc mồm.
Hồi lâu, Dạ Y Tình mới nhận ra này nãy giờ cư nhiên nằm trong lòng một nam tử, vội vàng đẩy Tử Huyền ra, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn Tử Huyền.
Tử Huyền nhìn gương mặt đỏ bừng như muốn xung huyết của Y Tình, tâm nổi lên ý trêu đùa. Nàng nâng càm Dạ Y Tình lên, cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nhẹ nhàng đưa mặt gần sát gương mặt nàng, mặt hai nàng cách nhau chỉ còn vài cm. Hai người tim đập như hươu chạy, bọn họ thậm chí nghe được cả tiếng hít thở của nhau.
Tử Huyền kiềm lòng không đậu, đặt môi mình hôn lên môi nàng, vô tư nhắm nháp mĩ vị, hoàn toàn không ý thức được Y Tình trừng mắt nhìn mình.