Ba ngày sau
Kinh thành hôm nay so với thường ngày càng thêm nhộn nhịp. Dân chúng mọi nhà đều giăng đèn kết hoa chuẩn bị chào đón thái tử điện hạ khải hoàng trở về.
Kinh thành dân chúng trong những ngày vừa qua đều bàn tán xôn xao về chuyện thái tử mất tích, có người nói thái tử đã hy sinh ngoài xa trường, cũng có người nói thái tử vì cứu binh lính mà bỏ mạng...tuy có rất nhiều giả thuyết nhưng mọi người đều đối với thái tử điện hạ càng thêm kính trọng.
Tử Huyền trở về, chứng kiến cảnh mọi người vui mừng, tát hoa chào đón mình, trong lòng cảm động, hơi gật đầu cảm tạ mọi người.
Dân chúng thấy thái tử tri thư đạt lễ, lại không hống hách kiêu căng. Trong lòng càng yêu quí vị thái tử này thêm một phần.
Bên trong xe ngựa, Vân Anh ôm Nguyệt Như trong lòng, hai người thì thầm to nhỏ bên tai nhau, lâu lâu lại cười rộ lên, trên mặt cả hai đều thể hiện hạnh phúc ngập tràn.
Trái với không khí hạnh phúc của hai người, cách đó không xa, một bóng hình xinh đẹp lẳng lặng dõi theo bóng lưng của Tử Huyền. Gương mặt mang đôi chút an tâm lẫn mờ mịt.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Trái tim ta tại sao vì ngươi mà loạn nhịp? Giấc mơ kia là có thật hay chỉ giấc mộng hoang đường. Ta không rõ, cũng không hiểu nổi tâm của chính mình. Ngươi có thể hay không cho ta biết đáp án?" Dạ Y Tình nép vào bức tường mê mang nhìn theo bóng lưng khuất dần của Tử Huyền.
Ở tửu lâu gần nơi đó, đại hoàng tử tay nắm chặt ly rượu đến nổi gân xanh, khuôn mặt âm trầm, ánh mắt độc ác nhìn Tử Huyền đang tươi cười phía dưới, sát khí như ẩn như hiện.
" Diệt Sát"
" Điện hạ" Diệt Sát không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Tử Phong, quỳ gối đợi lệnh.
"Kế hoạch tất cả đã chuẩn bị xong?"
"Hồi điện hạ, tất cả đều ổn thoả. Chỉ còn đợi Lý quân sư từ Thiên châu trở về."
Tử Phong nghe vậy khoé môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, phất tay cho Diệt Sát lui ra. Một mình hắn ngồi trong tửu lâu uống rượu, nhãn thần vẫn tập trung vào cách đó không xa Tử Huyền "hoàng đệ của ta, lần này ngươi may mắn thoát chết. Nhưng mà lần sau chỉ sợ không may mắn như vậy."
Tử Huyền vừa vào cung, liền đến Thừa Càn cung thỉnh an phụ hoàng. Tử Thiên hoàng đế biết nữ nhi không sao lòng vui mừng khôn xiết, hạ lệnh mở tiệc chào đón thái tử trở về.
Tử Huyền biết phụ hoàng cao hứng, cũng không ngăn cản hắn. Trong lòng nàng cũng có chút chờ mong tối nay được gặp lại Y Tình.
Cha con hai người vui vẻ trò chuyện đến tận trưa, Tử Huyền dùng xong bữa rồi với Tử Thiên hoàng đế mới rời khỏi.
Tử Huyền rời khỏi Thừa Càn cung liền về Đông cung hội hợp cùng hai huynh đệ Lôi gia.
Từ xa, Tử Huyền đã thấy bóng dáng Lôi Bình đứng ngoài cửa cung chờ nàng, trong lòng ấm áp. Nàng biết, lúc nàng mất tích hai người bọn họ chỉ sợ ăn không ít khổ.
"Chủ tử, người đã trở về" Lôi Bình vốn không nói nhiều, chỉ nói vỏn vẹn một câu nhưng bao hàm rất nhiều ý nghĩ, bao gồm của hắn quan tâm, lo lắng, của hắn vui vẻ, thân thiết.
"Ừ, a Vũ đâu?" Tử Huyền mỉm cười gật nhẹ đầu.
"A Vũ đang ở trong bếp, hắn nói phải làm vài món sở trường mừng ngài trở về."
"Xem ra ta có lộc ăn rồi. Trù nghệ của tiểu Vũ là không chê vào đâu được." Tử Huyền song song cùng Lôi Bình vào trong.
Bởi vì bình thường Tử Huyền thích yên tĩnh cho nên bên trong Đông cung chỉ có vài người.
Thanh nhi trên tay bê thức ăn từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tử Huyền liền sững người, không lâu sau, đôi mắt Thanh nhi bắt đầu ngấn lệ, nghẹn ngào kêu lên "thái tử..."
Tử Huyền vội vàng đến bên người Thanh nhi, lấy hai đĩa đồ ăn đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Thanh nhi, vuốt tóc nàng trấn an "Thanh nhi đừng khóc, khóc không đẹp đâu. Ta không phải đã bình an trở về rồi sao."
"Thái tử, người đáng ghét, người không giữ lời. Trước khi đi người rõ ràng hứa sẽ không để mình bị thương. Rồi thì sao? Người cư nhiên mất tích? Người có biết ta có bao nhiêu lo lắng không?" Thanh nhi phẫn nộ đấm thùn thụt vào người Tử Huyền.
"Khục...khục..Thanh nhi ta biết sai rồi, đừng đánh" Tử Huyền ho khan khiến Thanh nhi hoảng sợ dừng tay vội vàng hỏi Tử Huyền có sao không? Tử Huyền chỉ mỉm cười lắc đầu nói không có chuyện gì.
Lôi Vũ đang nấu ăn bên trong, nghe bên ngoài ồn ào, phỏng đoán thái tử đã trở về. Bỏ hết mọi chuyện đang làm, chạy ào ra ngoài.
Tử Huyền bình an trở về, mọi người vui, cùng nhau uống rượu trò chuyện không phân chủ tớ.
Tử Huyền trong lòng một mảnh ấm áp, bọn họ sớm đã không phải quan hệ chủ tớ thông thường. Mà là một loại tình cảm khác bao trùm trong lòng của mỗi người bọn họ, loại tình cảm mang tên tình thân.