Tại kinh thành, Tiêu phủ
"Tiểu thư, tin tức truyền về nói mấy ngày nữa Lăng tướng quân sẽ về đến kinh thành." Lan nhi vui mừng xong vào thư phòng hô lên.
Tiêu Nguyệt Như đang đọc sách nghe được lời này gương mặt bình thản hiện lên nhàn nhạt tiếu ý nhưng vẫn trách cứ "Lan nhi, sau này vào phòng nhớ phải gõ cửa, còn nữa, đừng nói to như vậy phải giữ hình tượng một chút."
Lan nhi nghịch ngợm thè lưỡi gật đầu "Ân, tiểu thư em đã biết, chỉ là tại em có chút vui mừng cho tiểu thư thôi. Nàng kia đã trở về, người cũng không cần ngày ngày ngóng trông tin tức của nàng kia."
"Chỉ biết nghịch ngợm" Nguyệt Như cười mắng sau đó làm cho Lan nhi rời khỏi. Mình nàng ngồi trong thư phòng tiếp tục đọc sách nhưng vẫn không thể nào tập trung được. Nghe tin ngốc nữ nhân kia trở về, lòng nàng không khỏi kích động. Đã mười năm rồi, không biết nàng kia hình dáng ra sao, trong lòng có tiểu tiểu chờ mong khoảnh khắc được gặp lại người kia.
Lại nói đến cái người mà Nguyệt Như ngày nhớ đêm mong, hiện giờ đang say bét nhè nằm trên mặt đất ngủ thẳng cẳng, chỉ là trên tay nàng vẫn nắm chặt miếng ngọc bội của người nào đó.
Ba ngày sau, kinh thành
Lăng tướng quân khải hoàng trở về dẫn theo một đoàn binh tiến vào kinh thành. Bên cạnh ngài là một vị công tử, thân hình không tính cường tráng nhưng vẫn để người khác cảm thấy an toàn, nước da chút rám nắng tăng thêm vẻ nghiêm nghị, đặc biệt nhất là gương mặt tuấn tú, ngọc thụ lâm phong khiến bao cô gái chết mê chết mệt. Vị công tử đó không ai khác chính là Lăng Vân Anh giả nam trang. Nàng để tiện ở trong doanh trại nên trước giờ đều giả nam trang cùng phụ thân kề vai chiến đấu. Trong lòng nàng hiện tại khẩn trương rất nhiều bởi vì không lâu nữa nàng sẽ gặp được người kia. Nghe nói người kia bây giờ là đệ nhất tài nữ kinh thành, mà cũng đúng thôi, từ nhỏ nàng đã nói năng lưu loát, tứ thư ngũ kinh đều thuộc nằm lòng, đã vậy còn tinh thông cầm kỳ thi hoạ. Mỗi lần bị nàng châm chọc mình ngu dốt, trong lòng dù tức giận nhưng vẫn không thể nào phản bác được. Hiện tại ngẫm lại, Vân Anh thầm cảm thán mình lúc nhỏ vô tri, khoé miệng không tự chủ nhếch lên, khiến bao cô gái thần hồn điên đảo.
Cách đó không xa, người nào đó mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi "Lãng Vân Anh, cô giỏi lắm. Nhân lúc không có tôi, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Đừng để tôi gặp cô, nếu không cô chết chắc, hừ." Nguyệt Như dậm chân rời đi, trên đời này người có thể để đệ nhất tài nữ tức giận như vậy chỉ sợ chỉ có Vân Anh mà thôi.
Mà người đó lại không hề hay biết mình đã bị ghi hận, chỉ vui vẻ trở về nhà. "Phụ thân, người nói Nguyệt Như nàng ấy lớn lên có đẹp lắm, người nói, nàng có nhớ ta không, người nói..."
Thấy nữ nhi của mình không ngừng lải nhải bên tai, Lăng tướng quân phiền lòng, phiêu ánh mắt xem thường về phía Vân Anh "ta nói, tiểu Anh ngươi như thế nào trở nên dong dài như vậy. Ta còn nhớ lúc trước ngươi nói chán ghét Nguyệt nhi, hiện tại cư nhiên hưng phấn như vậy. Ngươi không cảm thấy mình mâu thuẫn sao."
Lăng Vân Anh trắng mắt liếc phụ thân mình một cái "phụ thân, ta cảm thấy người càng già càng hồ đồ. Người cũng biết nói đó là lúc nhỏ, hiện tại ta đã trưởng thành, tự nhiên suy nghĩ cũng chín chắn hơn."
"Ngươi bất hiếu nữ, cư nhiên nói ta già hồ đồ, ta đánh chết ngươi." Hai phụ nữ, ngươi đánh ta chạy vui vẻ rượt đuổi nhau trong sân. Thình lình một giọng nói ẻo lã vang lên "Anh Anh, ngươi cuối cùng cũng trở về, ô..ô...biểu huynh nhớ ngươi chết mất."
Lời vừa dứt, nam nhân đã ôm chặt lấy Vân Anh khóc rống, khiến nàng toàn thân nổi da gà, chán ghét đẩy nam tử đang ôm mình ra. "Ngươi có thể hay không đừng lúc nào thấy ta cũng ôm như vậy, ta thật chịu không nổi."
"Ô...ô...thúc, Anh Anh chán ghét Lâm nhi. Người cũng đừng, không cần Lâm nhi a." Hắn bị Lăng Vân Anh đẩy ra cũng không lấy làm phiền, ngược lại chạy đến trước mặt, ôm lấy Lăng tướng quân, dụi hết nước mắt, nước mũi vào trong đó.
Lăng Lãng bất đắc dĩ đẩy đầu hắn ra khỏi người mình, thở dài "ta nói Lâm nhi a, ngươi có thể hay không ra dáng nam tử một chút, đừng lúc nào cũng khóc như đàn bà được không?"
"Híc...thúc...ngươi cũng không phải không biết ta, ta đã cố gắng nhưng...ô..ô...." Lăng Lâm lại tiếp tục khóc, Vân Anh kinh thường liếc hắn một cái "ngươi có thể hay không im lặng một chút, thật phiền."
"Ô...ô...Anh Anh hung người ta, người ta sẽ không cho Anh Anh biết Tiêu tiểu thư đó ở đâu." Vân Anh nheo mắt nguy hiểm nhìn về phía Lăng Lâm, người đang đổi chiến thuật từ ăn vạ sang uy hϊếp.
Lăng thiếu gia thấy biểu tình của biểu muội lập tức ngừng khóc ngoan ngoãn thành thật khai báo nơi ở của Nguyệt Như, ai bảo hắn từ nhỏ đến lớn đều sợ vị biểu muội này đâu.
Lăng Vân Anh vừa nghe được tin tức của Tiêu Nguyệt Như liền vội vã rời đi để lại Lăng tướng quân cùng Lăng thiếu gia hai người trố mắt nhìn nhau.