Thời gian trôi qua nửa tháng, tin tức thái tử mất tích truyền đến kinh thành. Hoàng đế long nhan phẫn nộ hạ lệnh Lăng tướng quân nhất định phải tìm được thái tử, nếu không tru di cửu tộc.
Binh sĩ Tử Tinh quốc trong nửa tháng này thế như trẻ tre, thề chết cũng phải trả thù cho thái tử điện hạ, khiến Thương Lan binh bại như núi đổ.
Lăng tướng quân không ngừng cho người tìm kiếm Tử Huyền nhưng vẫn chưa tung tích.
Đoàn người đại hoàng tử trên đường đến Yên Châu cũng nhận được tin tức. Tử Phong ngoại trừ kinh ngạc, chính là vui mừng nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ lo lắng.
Như Yên trong thời gian vừa qua đã từ từ chiếm được lòng tin của Tử Phong, nàng cũng từ Lôi Bình nhận được tin chủ tử mất tích. Trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn phải làm như bình thường để tránh bại lộ thân phận.
Mà Dạ Y Tình sau khi nghe tin, một cảm giác đau đớn không tả xiết trong lòng ngực tràn ra, sau đó đã ngất xỉu đương trường. Nàng khi đó đã nằm mơ, một giấc mơ dài đầy đau thương, nó chân thật đến mức khiến nàng cảm giác dường như mình đã từng trải qua những chuyện ấy. Hai hàng thanh lệ phút chốc lặng lẽ rơi xuống đất.
"Tiểu thư...tiểu thư..người mau tỉnh. Đừng làm Liên nhi sợ" Thúy Liên nức nở gọi Y Tình.
"Đại phu, Y Tình làm sao?" Tử Phong nhíu mi nhìn về phía Dạ Y Tình còn đang hôn mê. Hai canh giờ trước, lúc đang trên đường đến Yên Châu, Thúy Liên nô tỳ của Dạ Y Tình đột nhiên hoảng hốt nói tiểu thư nhà nàng ngất xỉu, khiến mọi người lo lắng. Nơi này rừng núi hoang vu, hẻo lánh không thấy một bóng người huống chi là y quán. Tử Phong đành hạ lệnh liên tục lên đường đến thôn xóm gần nhất. Cũng may có một thôn nhỏ gần đây, Y Tình cấp tốc được đến chỗ đại phu trong thôn.
"Các vị yên tâm, vị tiểu thư này chỉ là tinh thần chấn động cộng thêm thân thể suy nhược mới dẫn đến ngất xỉu. Ta bốc thang thuốc bổ cho nàng, sau khi nàng tỉnh lại thì cho nàng uống."
"Đạ tạ đại phu, tiểu Thuận theo đại phu đi bốc thuốc" Tử Phong ra lệnh tên lính cùng vị đại phu rơi đi.
"Thúy Liên, ngươi ở lại chăm sóc tiểu thư. Ta ra ngoài, khi nào tiểu thư ngươi tỉnh, thông tri ta một tiếng" Tử Phong rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn Thúy Liên thần tình lo lắng cùng Dạ Y Tình gương mặt tái nhợt nằm trên giường.
Tại một nơi khác trong một khách điếm ở Vinh Châu thành, một nữ nhân mặc hoàng y ngồi bên cửa sổ đôi mắt đẹp ẩn ẩn đau thương cùng mê man nhìn về phía thiên không rộng lớn đang rơi từng hạt mưa tính tách xuống mặt đất lạnh lẽo, đôi môi nàng khẽ nhấp nháy.
"Vũ điệu phồn hoa rơi vào trong mộng
Ngỡ rằng trăng sáng phảng phất màn sương
Đơn chiếc lắng nghe tiếng mưa rơi
Chẳng một ai đến cùng hưởng
Chuyện bao đợt người đến lại đi
Nhưng không ai hiểu rõ đơn độc ra sao
Tri kỷ nơi xa chẳng còn ai nữa
Cùng nhau trải qua một hồi khói lửa
Lại một hồi phồn hoa hiu quạnh
Kẻ muốn an nhàn liệu được mấy
Người đời ai chẳng mong công thành danh toại
Nhưng lại quên mất hẹn ước ngày xưa
Phất tay từ bỏ phồn hoa hiu quạnh
Kẻ muốn an nhàn chỉ còn ta và người
Chỉ cầu cùng nhau đối ẩm bàn chuyện xuân thu
Đứng trên đỉnh đồi cùng ngắm hoàng hôn xuống"
*Phồn hoa lạc mịch*
"Cốc..cốc..tiểu thư, là ta"
"Vào đi"
Một vị thiếu nữ gương mặt thanh tú bước vào trong, nàng thần sắc có chút âm trầm.
"Chuyện gì" hoàng y nữ tử không có nhìn vị kia chỉ nhàn nhạt hỏi.
"Lăng tiểu thư xảy ra chuyện"
Hoàng y nữ tử khuôn mặt tối sầm lại, lập tức xoay người thẳng tắp nhìn người kia như muốn chứng thực nàng có nói dối hay không.
Nàng kia chỉ trầm mặc nhưng thần sắc vô cùng nghiêm túc.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì" Tiêu Nguyệt Như hơi thở có chút phập phòng chứng minh cảm xúc không ổn định của nàng.
"Lăng tiểu thư giả nam trang nhập quân doanh, nửa tháng trước rơi xuống núi, mất tích cùng thái tử." Lời nói ngắn gọn nhưng lại giống như sấm chớp giữa trời quang, Tiêu Nguyệt Như gương mặt trắng bệch.
"Tại sao hiện tại mới báo cho ta"
"Hồi tiểu thư, bởi vì Lăng tướng quân giấu chuyện này rất kỹ nên thuộc hạ khó lòng điều tra, đến hôm nay mới nhận được tin tức."
"Ngươi lập tức phái người tìm kiếm nàng, nhất định phải đem nàng trở về" Tiêu Nguyệt Như cắn răng nói.
"Tuân mệnh" thiếu nữ nhận được mệnh lệnh liền ly khai.
Nàng kia vừa đi khỏi, Tiêu Nguyệt Như liền ngồi bệch xuống đất. Nàng hiện tại đã không còn quan tâm đến hình tượng gì nữa chỉ muốn lẳng lặng ngồi ở đây, mượn cái lạnh lẽo của mặt đất để làm mình thanh tỉnh một chút.
Tiêu Nguyệt Như lẳng lặng ôm gối, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy mặt, giọt lệ tựa như viên pha lê trong suốt rơi xuống mặt đất vỡ tan.
"Tiểu Anh, ta xin lỗi... thật xin lỗi, đáng lẽ ta không nên rời đi ngươi...không nên a.." Nàng liên tục lắc đầu nghẹn ngào nói. Tiếng khóc mang theo đau thương cùng tự trách khiến người nghe đau lòng.