Thành Gia Bình
Sau 5 ngày lên đường ngày đêm, đoàn người của đại hoàng tử đã đến Gia Bình.
Trong thành hầu như không có bóng người, ngay cả lính canh cũng không thấy. Đáng nói nhất là quan viên tất cả đều dẫn theo gia quyến chạy nạn để mặc bá tánh tự sinh tự diệt.
Nhìn tràng cảnh thê lương trước mặt, Dạ Y Tình không nén nổi thở dài. Nàng nhớ rõ, năm ngoái đến đây, nơi này vẫn còn náo nhiệt, sầm uất, mà hiện tại chỉ còn lại đống đổ nát, tiêu đìu.
"Hiện giờ, ta nghĩ chúng ta nên nghĩ cách giảm thiệt hại đến mức tối thiểu. Vài ngày nữa, lương thực đến hẳn là dễ giải quyết hơn." Tử Phong không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Dạ Y Tình nhỏ giọng thảo luận.
"Ân, đại hoàng tử nói đúng. Theo Y Tình được biết, Gia Bình hiện nay đê bị vỡ hẳn là do lúc trước xây không chắc chắn mới dẫn đến cục diện hiện nay. Theo ý Y Tình đắp lại đê là biện pháp tốt nhất. Không biết ý điện hạ thế nào?" Dạ Y Tình nêu ra ý kiến của mình. Nàng hôm nay mặc bạch y xuất trần, khí chất phiêu dật, lại thêm gương mặt mỹ đến người ta đui mù, dáng người thon thả, băng cơ ngọc cốt. Nàng tựa như nữ thần hoàn mỹ không tỳ vết khiến Tử Phong nhìn đến ngây người.
"Ân, Y Tình nói đúng. Ta lập tức phân phó" qua hồi lâu Tử Phong mới hoàn hồn đáp lại.
Thúy Liên đứng sau Dạ Y Tình cười khẽ "tiểu thư, xem ra đại hoàng tử cũng bị nhan sắc của người làm cho khuynh đảo."
Dạ Y Tình nghe lời này cũng chỉ cười nhẹ lắc đầu. Chợt một suy nghĩ xẹt qua trong đầu nàng, hắn đâu, hắn có hay không cũng bị nhan sắc của ta mê hoặc? Ý thức được suy nghĩ của mình, Dạ Y Tình mặt đỏ lên, tăng thêm một phần diễm lệ, nàng cúi đầu thầm mắng mình suy nghĩ lung tung.
"Y Tình, ta thấy trời đã tối, chúng ta nên tìm quán trọ nghỉ ngơi, ngươi..." Tử Phong đang định nói tiếp lại thấy Dạ Y Tình thất thần, có chút không vui gọi "Y Tình"
"A...đại hoàng tử thứ lỗi, Y Tình thất lễ, khi nãy có chút thất thần mong điện hạ bỏ qua" Dạ Y Tình cúi đầu tạ lỗi.
Tử Phong thân sĩ mỉm cười khoác tay nói không sao.
"Cứu...cứu tôi" một nữ nhân tóc tai bù xù, quần áo có chật vật chạy đến chỗ đoàn người đại hoàng tử kêu cứu. Phía sau nàng là hai nam nhân, một ốm một mập đuổi theo, tên ốm gương mặt có chút thanh tú, tên còn lại khuôn mặt xấu xí, lại bặm trợn khiến người chán ghét.
Nữ nhân bám chặt lấy cánh tay Tử Phong không ngừng kêu cứu mạng. Tử Phong nhíu mày nhìn nữ nhân đó lại nhìn hai tên kia. Hắn đánh mắt cho thuộc hạ, thuộc hạ hiểu ý liền bắt hai nam nhân đó lại.
"Cô nương, cô yên tâm hai tên đó đã bị bắt." Tử Phong mỉm cười khẽ an ủi nàng. Nữ nhân kia ngước mặt lên, gương mặt điềm đạm đáng yêu, đôi mắt ẩn lệ, thanh âm có chút nức nở hỏi "thật sao?"
Tử Phong nhìn đến dáng vẻ yếu ớt như đoá bạch liên tinh khiết của nàng, lòng đại chấn. Hắn có loại xung động muốn bảo vệ nữ nhân này, muốn nàng mãi mãi bên cạnh hắn. Lần đầu tiên trong 20 mươi năm nay hắn có loại cảm giác này với một nữ nhân.
Tên mập sau khi bắt tức giận mắng to "lũ khốn kiếp các ngươi cư nhiên dám bắt chúng ta. Các ngươi có biết chúng ta là ai không? Nếu không muốn chết thì khôn hồn thả bổn đại gia ra. Bổn đại gia sẽ tha mạng chó cho các ngươi."
"Câm miệng" Tử Phong trầm giọng nói, đáy mắt ẩn ẩn sát khí, tên mập không khỏi rùng mình.
"Vị công tử này, chúng ta là người của Bạch Hổ trại, nữ nhân kia là trại chủ phu nhân của chúng ta. Đây là gia sự, mong các vị không nên xen vào" so với tên mập khi nãy, người này lễ phép hơn nhưng vẫn rất kiêu căn, ngạo mạn.
Tử Phong cười lạnh, khinh miệt "Bạch Hổ trại? Trong mắt ta chỉ là một đám ô hợp."
"Công tử, ta khuyên ngươi vẫn là mau thả bọn ta ra. Trại chủ chúng ta là anh em kết nghĩa của thành chủ đại nhân. Nếu bọn ta có mệnh hệ gì, thiết nghĩ các ngươi cũng không dễ dàng qua đâu." tên ốm thái độ vẫn kiêu căng vô cùng.
"Thành chủ đại nhân? Xem ra là có chỗ dựa vững chắc. Gia Bình hiện tại cái dạng này xem ra các ngươi và thành chủ đại nhân vơ vét không ít đâu." Tử Phong cười gằn.
"Liên quan gì đến các ngươi. Các ngươi vừa mới đến đây tốt nhất nên an phận. Nếu không đừng trách ta không báo trước."
Tử Phong mặt ngày càng trầm xuống "xem ra ta hẳn nên gặp một chút vị thành chủ đại nhân kia. Người đâu, mang bọn chúng đi."
Nói xong, Tử Phong ôn hoà nhìn nữ nhân khiến mình động tâm mỉm cười "cô nương, cô yên tâm chuyện này ta sẽ giải quyết. Tại hạ tên Tử Phong, xin hỏi quý danh của cô nương."
"Công tử khách sáo, tiểu nữ tử đạ tạ ơn cứu mạng của công tử. Tiểu nữ gọi Diệp Như Yên, sau này công tử gọi Yên nhi là được." Như Yên e thẹn cúi đầu đáp.
"Ân, Yên nhi ngươi yên tâm cùng Y Tình vào khách điếm trước. Ta xử lý việc này xong sẽ đến tìm hai người."
"Công tử, người hãy cẩn thận, Yên nhi chờ người" Diệp Như Yên thâm tình nói.
Tử Phong gật đầu đáp ứng, trong lòng một mảnh ấm áp. Dạ Y Tình nhìn hai người tình chàng ý thϊếp cũng không nói gì, lặng lẽ vào trong xe. Nàng trong đầu ẩn hiện hình dáng của người kia, cũng không biết ở ngoài xa trường người đó có hay không an bình.
Sáp sáp thu phong sinh
Sầu nhân oán ly biệt
Hàn tình lưỡng tương hướng
Dục ngữ khí tiên yết
Bi lai khước nan thuyết
Biệt hậu duy sở tư
Thiên nhai cộng minh nguyệt
(*Cổ oán biệt*)