Kinh thành hôm nay đặc biệt náo nhiệt, người người tấp nập chờ đợi để nhìn vị thái tử cao quý, tuấn tú trong truyền thuyết.
Hôm nay là ngày Tử Huyền xuất chinh, nàng khoác trên người chiếc áo giáp màu vàng, tay cầm trường thương, ngồi trên bạch mã, oai phong như một vị chiến thần. Lăng tướng quân cưỡi hắc mã theo sau nàng, tiếp đó là một hàng quân thẳng tấp.
Mọi người đứng hai bên đường chen chúc nhau nhìn mặt thái tử. Mấy cô nương chưa xuất giá nhìn vẻ anh tuấn bất phàm của thái tử điện hạ đều không tránh khỏi lòng hoài xuân.
Trên lầu cao của một khách điếm gần đó, có một đôi mắt mê man nhìn chằm chằm vào Tử Huyền. Nàng nhíu mày rồi lại giản ra rồi lại nhíu mày. Nàng không biết tại sao hôm nay mình lại đến nơi này, là vì hắn sao? Vì hôm nay hắn ra trận nên nàng mới lo lắng chạy đến đây để nhìn hắn? Nhưng hắn với nàng có quan hệ gì đâu? Nàng chỉ gặp hắn một lần, hắn thậm chí còn không biết nàng là ai.
Trong lòng Dạ Y Tình rối như tơ vò, nàng nhìn hắn đứng trước bao người kiêu hùng như thế, oai phong như thế lòng có chút tự hào, lại nghĩ đến hắn sắp ra chiến trường, sinh tử khó đoán, lòng lại một hồi lo lắng không thôi.
Nàng tại sao lại tự hào vì hắn, lại tại sao phải lo lắng cho hắn? Nàng không biết, cũng không ai nói cho nàng biết vì sao.
Nhìn hắn từ từ rời khỏi tầm mắt của nàng, lòng nàng lưu luyến, đau xót cùng không muốn rời xa.
"Dạ Y Tình a, Dạ Y Tình ngươi thật ngốc. Hắn là thái tử cao cao tại thượng sau này là nhất quốc chi quân, hậu cung ba ngàn, giai nhân vô số, ngươi hà cớ chi lại đem lòng vướng bận về hắn. Cuộc sống của ngươi không nên để hắn quấy nhiễu." Dạ Y Tình trong lòng tự cảnh cáo mình.
Về phần Tử Huyền, nàng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, lòng nàng hiện tại đang nhớ một người, chuyến này xuất chinh không rõ hung hiểm, nhưng nàng nhất định phải sống sót trở về để gặp Tình nhi của nàng.
Tử Huyền thống lĩnh mười vạn đại quân cùng Lăng Lãng ngày đêm lên đường đến ngày thứ mười thì đến biên giới hai nước. Hàn phó tướng trực tiếp ra nghênh đón.
"Thần, Hàn Lĩnh tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến Lăng đại tướng quân."
"Hàn phó tướng không cần khách khí, gọi ta nguyên soái, Lăng tướng quân phó soái là được." Tử Huyền đỡ Hàn Lĩnh đứng dậy sau đó ba người vào trong doanh trại bàn kế đánh giặc.
"Hàn Lĩnh, quân ta cùng Thương Lan giằng co bao lâu rồi?" Tử Huyền trầm giọng nói.
"Bẩm nguyên soái, tính tới thời điểm thì đã ba tháng."
"Thắng thua, số người tử trận, số quân còn lại?"
"Đánh khoảng 50 trận, trong đó có ba trận quy mô lớn. Quân ta tử trận khoảng một vạn, còn lại hơn ba vạn."
"Thống lĩnh của giặc là ai?"
" Là Du Tử Kiện"
"Đại tướng quân Du Tử Kiện danh chấn Thương Lan?"
"Ân"
Nhận được sự xác nhận của Hàn Lĩnh, Tử Huyền mày đẹp nhíu lại, Thương Lan cho Du tướng quân xuất trận đồng nghĩa với việc chúng không chỉ dò thám mà là muốn chiến tranh thật sự diễn ra.
Tử Huyền nhìn Lăng tướng quân, Lăng Lãng nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
"Thương Lan rục rịch đã lâu, luôn kiếm cớ xâm lược quốc thổ, nhưng chỉ đánh vài trận nhỏ không đáng kể. Hiện tại làm ra động tác lớn như vậy chỉ sợ có âm mưu, nhưng theo thần Thương Lan chưa chắc đã muốn chiến tranh diễn ra, dù sao vẫn còn Diên quốc như hổ rình mồi phía sau. Thần tin chắc Thương Lan không xuẩn như vậy."
"Lăng phó soái nói đúng nhưng mà...âm mưu thật sự của Thương Lan là gì?" Tử Huyền nghi hoặc, kiếp trước là Tử Phong đánh trận, nàng ở lại trong cung, chiến sự ngoài này diễn ra thế nào nàng thật không biết. Nàng chỉ biết là có người báo tin đại hoàng tử toàn thắng trở về, Thương Lan lui quân khỏi bờ cõi. Nàng còn nhớ khi đó phụ hoàng rất vui mừng mở đại tiệc chiêu đãi cả nước suốt ba ngày. Đại hoàng huynh được phụ hoàng trọng dụng phong làm tướng lãnh binh một vạn.
Câu hỏi của Tử Huyền làm cho cả hai vị Hàn, Lăng đều trầm mặc.
"Ta nghĩ chúng ta nên tự mình tìm câu trả lời thôi." Tử Huyền quyết định dứt khoác.
"Ý nguyên soái là..." Hàn Lĩnh chần chừ không hiểu ý câu nói của Tử Huyền.
"Nguyên soái muốn đánh lớn với Thương Lan." Lăng tướng quân mỉm cười giải thích. Hắn tin tưởng thái tử nhất định sẽ tìm được lời giải đáp cho âm mưu này.