"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện thỉnh cầu." Dùng xong ngọ thiện, Tử Huyền lập tức cất lời.
"Hoàng nhi, cứ nói." Tử Thiên hoàng đế mỉm cười hài lòng nhìn Tử Huyền.
"Khải bẩm phụ hoàng, thần nhi nghe nói Thương Lan đã bắt đầu khởi binh xâm lược quốc thổ. Mong phụ hoàng cho phép thần nhi lãnh binh tiêu diệt." Tử Huyền quỳ trước mặt Tử Thiên hoàng đế hùng hồn nói.
Tử Phong trợn mắt, ý đồ hôm nay của hắn cũng là lãnh binh xuất chinh. Hắn hiện tại muốn nắm binh quyền trước Tử Huyền không nghĩ đến Tử Huyền cư nhiên nắm bắt thiên cơ trước.
Hắn lập tức quỳ xuống nói "phụ hoàng, nhi thần cũng có cùng ý với hoàng đệ. Hy vọng phụ hoàng có thể cho nhi thần lãnh binh diệt trừ xâm lược."
Tử Thiên hoàng đế nhíu mày, lão đương nhiên biết ý tứ bên trong của hai đứa con hắn. Ánh mắt di chuyển từ Tử Phong sang Tử Huyền thầm than "xem ra đứa nhỏ này đã biết tranh quyền đoạt lợi rồi."
"Hai ngươi trước hết đứng lên đi." Tử Thiên hoàng đế xoa xoa cái trán mệt mỏi nói.
Tử Phong đứng dậy hướng Tử Huyền mở lời trước "hoàng đệ a, ngươi vừa mới bị thương còn chưa lành hẳn như thế nào lại lãnh binh xuất chinh? Hoàng huynh biết đệ yêu dân yêu nước nhưng là sức khoẻ vẫn quan trọng hơn a."
Tử Huyền trong lòng cười lạnh, nàng đã sớm biết hôm nay hoàng huynh nàng đến là để làm gì. Kiếp trước bởi vì ngày đó không giành với hắn cho nên trong tay thiếu đi một phần binh quyền khiến mình vạn kiếp bất phục. Hôm nay lại như thế nào lặp lại lịch sử? Ván này, nàng nhất định phải thắng.
Tử Huyền lập tức mở lời đánh trả Tử Phong "đại hoàng huynh, huynh nói sai rồi. Hoàng đệ thân là thái tử bị một vết thương cỏn con thì có xá gì so với giang sơn xã tắc. Đã là thái tử, hoàng đệ thiết nghĩ phải bảo vệ an nguy nước nhà. Cho nên phụ hoàng, mong người thành toàn cho hoàng nhi."
"Phụ hoàng, mong người cho hoàng nhi cơ hội." Tử Phong nôn nóng nói.
"Hai ngươi trước lui ra đi. Trẫm sẽ cùng cái đại thần bàn bạc việc này." Tử Thiên hoàng đế phất tay cho hai người Phong, Huyền lui ra.
"Nhi thần cáo lui" hai người trăm miệng nói sau đó cùng rời khỏi Càn Khôn cung.
"Hoàng đệ, thật làm hoàng huynh kinh ngạc." Tử Phong vừa đi vừa nhìn sang Tử Huyền nói.
"Hoàng huynh sao lại nói vậy? Hoàng đệ đây chỉ là đáp trả thịnh tình mà trước đây hoàng huynh dành cho đệ." Tử Huyền cười nhạt, khí thế sắc bén không chút thua kém Tử Phong.
"Xem ra, trước giờ hoàng đệ giấu tài. Hôm nay thật khiến hoàng huynh mở rộng tầm mắt"
"Hoàng huynh lại nói sai rồi, Tử Huyền nào có tài năng gì. Chỉ là...Tử Huyền hiện giờ là thái tử cho nên dù biết bất tài nhưng cũng không thể để phụ hoàng thất vọng." Tử Huyền có ý nhấn mạnh hai từ "thái tử" khiến Tử Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi chỉ đành hừ lạnh phất tay áo rời đi.
Tử Huyền nhìn theo bóng Tử Phong nhãn thần cuồn cuộn sát khí "Tử Phong, giờ chỉ là bắt đầu. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đông cung (cung thái tử)
Trong mật thất
" Thái tử, thuộc hạ đã tìm thấy Dạ tiểu thư." Lôi Bình,đệ đệ song sinh của Lôi Vũ quỳ trước mặt Tử Huyền báo cáo.
Tử Huyền đang chơi cờ lập tức dừng lại, tay nắm chặt con cờ cố gắng để giữ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng Lôi Bình "nàng hiện tại đang ở đâu?"
"Bẩm thái tử, Dạ tiểu thư hiện đang ở Quý Châu." Lôi Bình không dám chậm trễ nói.
"Quý Châu? Nàng đến đó để làm gì?"
"Bẩm điện hạ, Dạ tiểu cùng với Dạ đại nhân đến đó cứu tế dân bị nạn."
"Cứu tế?" Tử Huyền tiếu ý mỉm cười "nàng vẫn như trước đây, thiện lương như vậy."
Lòng lại chợt chùng xuống nhìn bàn cờ trước mặt thở dài "mà ta, chỉ sợ sau này hai tay dính đầy máu tanh, không còn xứng với nàng nữa."
Tử Huyền hít thật sâu áp chế bi thương trong lòng, tiếp tục cầm cờ đen hạ xuống bàn cờ "Còn về Triệu Như Yên?"
"Bẩm điện hạ, đã đưa cô ta đến. Thuộc hạ đã sắp xếp cho cô ta ở khách điếm trong thành."
"Có bao nhiêu người biết thân phận cô ta?"
"Bẩm, hết thảy sáu mươi người, bao gồm tất cả gia quyến nhà phú hộ mà cô ta ký giấy bán thân và thân nhân của cô ta." Lôi Bình rành mạch nói.
Tử Huyền im lặng nhìn bàn cờ, sau lại cầm quân trắng lên, lạnh lùng ra lệnh "ngươi dẫn theo những ám vệ đáng tin cậy, gϊếŧ hết tất cả, không để bất kỳ ai sống sót. Kể cả...hài tử."
"Dạ thái tử" Lôi Bình im lặng rời khỏi mật thất. Hắn không hỏi vì sao Tử Huyền lại làm vậy? Đối với huynh đệ hắn, những thứ Tử Huyền muốn, dù là hy sinh tính mạng cũng phải đoạt cho bằng được.
Tử Huyền một mình trong mật thất ngẩn người. Nàng biết những gì mình đang làm là tội lỗi, là sai trái nhưng nàng cứng rắn bắt mình phải làm. Bởi lẽ, hết thảy những thứ nàng đang làm là để duy hộ một người.
"Tình nhi, nếu nàng biết những gì ta làm. Liệu nàng có tha thứ cho ta?" Tử Huyền nhắm mắt, thều thào.