Hành Phong cung (cung đại hoàng tử)
"Điện hạ, thuộc hạ đã hủy diệt tất cả chứng cứ. Thái tử ắt hẳn không tìm được thứ gì."
"Được rồi, ngươi lui ra đi" Tử Phong cho kẻ mặc hắc y lui ra. Trong mật thất chỉ còn hắn và quân sư Lý Hằng.
"Điện hạ, thái tử xem ra đã không còn là cừu non chờ chúng ta làm thịt nữa rồi." Lý Hằng âm trầm nói.
"Tử Huyền đã không còn ngây thơ như trước. Kế hoạch hẳn là phải đẩy nhanh tốc độ. Nếu không phải phụ hoàng già rồi nên lú lẫn thì ngôi vị thái tử...hừ, còn lâu mới rơi vào tay tên nghiệt chủng kia." Tử Phong tức giận nói.
"Điện hạ bớt giận, thuộc hạ thiết nghĩ chúng ta nên thực hiện bước tiếp theo đề phòng có biến."
"Hảo, ta biết rồi ngươi lui ra đi. Chừng nào tên Tử Huyền trở về lập tức cho người thông tri"
"Dạ, điện hạ" Lý Hằng rời đi, nhưng trong ánh mắt hắn lại toát lên quang mang ác độc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngự thư phòng
"Bẩm hoàng thượng, thái tử trở về" Từ công công kính cẩn nói.
Tử Thiên hoàng đế vui mừng, lập tức ra ngoài đón Tử Huyền.
Tử Huyền cùng Lăng tướng quân sóng vai bước nhanh về phía Tử Thiên hoàng đế.
"Vi thần/hoàng nhi tham kiến hoàng thượng/phụ hoàng." Tử Huyền cùng Lăng tướng quân song song quỳ xuống hành lễ.
"Lăng ái khanh, cùng Huyền nhi mau đứng lên đi. Cực khổ các ngươi." Tử Thiên hoàng đế hoà ái nói.
"Tạ ơn hoàng thượng/ phụ hoàng" hai người đứng dậy.
"Đây là trách nhiệm của thần. Vả lại chuyến đi này thành công như vậy đều là công lao của thái tử. Thần chỉ là đến góp vui." Lăng tướng quân nói.
"Lăng ái khanh quá khách khí. Huyền nhi kinh nghiệm còn non kém hẳn là phải nhờ ái khanh chỉ dẫn nhiều." Tử Thiên hoàng đế cao hứng nói.
"Thần, không dám" Lăng tướng quân cúi đầu.
"Được rồi, ái khanh hẳn là mệt nhọc, khanh về nghỉ ngơi đi. Ngày mai đến gặp trẫm."
"Vi thần tuân mệnh" Lăng tướng quân lui ra. Tử Thiên hoàng đế dẫn Tử Huyền vào ngự thư phòng.
"Huyền nhi, cực khổ con rồi."
"Huyền nhi không phụ kỳ vọng của phụ hoàng.
Chuyến đi này rất thuận lợi." Tử Huyền mỉm cười vui vẻ.
"Ai...Huyền nhi, trẫm cảm thật có lỗi với con. Con đáng lý phải là một công chúa vui vẻ, hạnh phúc được mọi người cưng chiều. Đáng lẽ trẫm không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà đẩy con vào vòng xoáy vương quyền này." Tử Thiên hoàng đế buồn bã thở dài.
"Phụ hoàng, người nói đừng như vậy. Nguyện vọng cuối cùng của mẫu phi là muốn Huyền nhi trở thành hoàng đế. Phụ hoàng chỉ là theo di mệnh của mẫu phi mà làm. Vả lại...Huyền nhi hẳn là phải cảm tạ phụ hoàng cho con được làm một cái nhị hoàng tử mà không phải là công chúa."
Tử Huyền tuấn nhan mỉm cười, đáy mắt hiện lên tia cảm kích chân thành.
"Vì sao?" Tử Thiên hoàng đế nhíu mày nghi hoặc hỏi.
"Phụ hoàng, nếu thần nhi là một công chúa được cưng chiều, sủng ái thì như thế nào? Chẳng phải cuối cùng cũng là gả cho một nam nhân, làm một cái nữ nhân hầu chồng dạy con sao? Phụ hoàng, thế giới này nam tôn nữ ti, nữ nhân vĩnh viễn đều thua thiệt dưới tay nam nhân. Huyền nhi hiện tại mong muốn mình là cái hoàng đế đầu tiên coi trọng nữ nhân. Huyền nhi muốn tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều có thể ngẩng cao đầu." Tử Huyền thân mình thẳng tấp, nhãn thần sáng ngời tựa tinh tú nhìn thẳng vào mắt Tử Thiên hoàng đế.
Tử Thiên hoàng đế kinh hãi, hắn không nghĩ tới nữ nhi của hắn cư nhiên lại có chí lớn như vậy. Phải biết rằng, con đường mà nữ nhi hắn chọn còn khó khăn hơn cả việc giành lấy một giang sơn. Từ xưa đến nay, quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bén rễ vào lòng người. Hiện tại, nếu muốn thay đổi thực là khó hơn lên trời.
"Vả lại...phụ hoàng, Huyền nhi cũng không giấu diếm ngài, thật ra...con còn một lý do khác?" Tử Huyền khó khăn nói, nàng cũng không muốn giấu cha nàng chuyện nàng thích Tình nhi.
"Hửm...còn một lý do khác?" Tử Thiên hoàng đế nhướng mày hỏi.
"Ân, chính là..." Tử Huyền gật đầu định nói, không ngờ Từ công công từ bên ngoài vào thông tri là đại hoàng huynh của nàng đến.
"Cho vào" phụ hoàng lập tức nói.
Từ công công vâng mệnh một tiếng sau đó rời đi. Đại hoàng huynh cũng từ xa bước đến.
"Thần nhi tham kiến phụ hoàng." Hoàng huynh mặc một bộ tử y may hình rồng, đầu đội kim quang, quỳ xuống hành lễ với phụ hoàng.
"Phong nhi, con đứng lên đi." Tử Thiên hoàng đế đỡ Tử Phong đứng dậy.
"Tạ phụ hoàng" Tử Phong đứng dậy, khuôn mặt cương nghị, tuấn dật có ba phần tương tự Tử Thiên hoàng đế.
"Hoàng đệ, lần trước bị thương, hoàng huynh bận bịu nhiều việc không có thời gian đến thăm mong hoàng đệ đừng trách." Tử Phong hướng Tử Huyền xin lỗi nhưng vẻ mặt lại không chút hối lỗi.
Tử Huyền trong lòng cười lạnh nhưng bề ngoài lại hoà ái nói "hoàng huynh cũng là một lòng lo dân lo nước. Hoàng đệ nào dám trách."
"Hảo, hai hoàng nhi tài giỏi của trẫm. Dù sao cũng lâu rồi trẫm cùng hai ngươi không có dùng thiện cùng nhau. Hôm nay được dịp, cùng trẫm dùng xong ngọ thiện rồi hẳng về" Tử Thiên hoàng đế cao hứng nói.
"Dạ, phụ hoàng" Tử Phong cùng Tử Huyền đồng thanh đáp.