Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 47

Trong phòng, Bạc Dã Cảnh Hành cuốn chăn ngồi dậy: "Nàng dâu nhỏ, gọi đám Khổ Liên Tử, Lan San Khách nhanh sang gặp ta."

Đan Vãn Thiền không mấy đồng tình: "Mới sáng sớm, cô phải ăn chút gì đã chứ."

Bạc Dã Cảnh Hành xoa xoa đầu nàng: "Được được, ăn gì đó đã."

Một lát sau, đám người Khổ Liên Tử kéo sang, Bạc Dã Cảnh Hành thay đổi dáng bộ lười nhác thường nhật: "Thủy Quỷ Tiêu, ngươi mang nàng dâu nhỏ và khuê nữ Kim gia rời khỏi nơi này, an trí ở chỗ khác. Khổ Liên Tử, ngươi lập tức bày độc trận, Lan San Khách, công phu quyền cước của ngươi không tốt lắm, vừa lúc lão phu lại cử động bất tiện, đem một thân khinh công để lão phu mượn dùng chút."

Mọi người đều thấy bỡ ngỡ, Thủy Quỷ Tiêu là người đầu tiên giận dữ lớn giọng: "Ý Cốc chủ là lần này Giang Thanh Lưu mượn cớ rời đi, kỳ thật là để dẫn người đến vây gϊếŧ chúng ta phải không? Tên khốn kiếp!"

Hắn còn chưa dứt, Đan Vãn Thiền đã cắt ngang: "Huynh ấy không phải người như vậy, huynh đừng nói thế."

Bạc Dã Cảnh Hành phất tay, ý bảo mọi người lập tức làm theo: "Việc này không quan hệ gì với hắn nhưng Giang Ẩn Thiên là một kẻ xảo quyệt, không thể không đề phòng."

Khổ Liên Tử lập tức đi chuẩn bị, lão mang theo rất nhiều dược liệu, bày độc trận không hề khó. Xuyên Hoa Điệp cũng giục Đan Vãn Thiền và Kim Nguyên Thu sửa soạn, tức khắc rời đi.

Trước khi đi, Đan Vãn Thiền vẫn không khỏi lo lắng. Bạc Dã Cảnh Hành còn trấn an nàng: "Giang Ẩn Thiên thì nhằm nhò gì, bé dâu nhỏ đừng lo lắng."

Suy cho cùng mối quan hệ của Đan Vãn Thiền và Giang gia vô cùng khó xử, cũng không nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn cùng Kim Nguyên Thu và Xuyên Hoa Điệp rời đi. Đợi mọi người đi hết, Lan San Khách mới hỏi: "Cốc chủ, từ khi chúng ta rời khỏi Trầm Bích sơn trang, tuy bên ngoài truy lùng gao gắt nhưng mọi chuyện vẫn an ổn. Sao giờ lại phải đề phòng như vậy?"

Bạc Dã Cảnh Hành khẽ vuốt ve bụng: "Giang Ẩn Thiên vẫn luôn coi lão phu là cái đinh trong mắt, nếu không phải lão thèm nhỏ dãi Ngũ Diệu tâm kinh thì đã sớm băm vằm lão phu thành trăm mảnh. Lúc này lão phu hành động bất tiện, cơ hội tốt trời ban, lão ta há lại để vuột?"

Khổ Liên Tử gật đầu, rồi lại thở dài: "Nhưng sau chuyện này, Cốc chủ và Giang Thanh Lưu.. chỉ sợ là vạn kiếp bất phục."

"Vạn kiếp bất phục.." Bạc Dã Cảnh Hành chầm chậm duỗi người: "Chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, không lẽ còn trông đợi vào thiên trường địa cửu sao?"

Hai ngày sau, tảng sáng.

Lan San Khách đang ở trong phòng của Bạc Dã Cảnh Hành, dựa vào góc nhà ngủ. Đột nhiên bên ngoài nhà có một hồi tiếng động, nhất thời chỉ thấy ánh lửa nghi ngút, bao vây quanh căn tiểu viện.

Ngọn lửa bên ngoài chỉ cao hơn một trượng, nhưng Giang Ẩn Thiên còn mang theo bốn, năm chục người mặc giáp phục, giương cung đầy cảnh giác.

"Tộc trưởng, đám lửa này chắc đủ để thiêu rụi ma đầu Bạc Dã thành tro chứ?" Có một tên nhìn tuổi chỉ tầm đôi mươi lớn tiếng hỏi. Những người khác cũng nhao nhao phụ họa: "Lão tặc này đã mang thai chín tháng, đi còn chẳng được nữa là thoát khỏi đám lửa này? ha ha"

Sắc mặt Giang Ẩn Thiên vẫn nghiêm túc: "Người này có thể ở trên giang hồ tung hoành vô kị, cũng không phải hạng người vô năng. Không thể coi thường."

Lửa cháy lên những thanh gỗ bị tẩm dầu, cột khói cao ngút trời. Trong căn phòng, Bạc Dã Cảnh Hành đang khoác thêm áo, Lan San Khách và Khổ Liên Tử đứng bột bên canh giữ, nàng mặc xong xuôi mới chậm rãi lên tiếng: "Đi thôi, ra ngoài gặp khách."

Khổ Liên Tử nhíu mày, dù gì lão cũng kinh qua vô số giam hiểm, không đến nỗi lúc này luống cuống tay chân: "Cốc chủ, Giang Ẩn Thiên làm người xảo quyệt ngoan độc, chắc chắn không đơn giản chỉ phóng hỏa. Lúc này ra ngoài, chỉ sợ trúng gian kế."

Bạc Dã Cảnh Hành bảo Lan San Khách khuỵu người xuống, tự mình trèo lên cưỡi: "Tránh đằng sau ta."

Giang Ẩn Thiên đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tiểu viện giữa biển lửa, ngực bỗng có chút đau nhói, ông ta cố gắng nhẫn nhịn: "Dù người ra là ai đều lập tức bắn tên!"

Vừa nói xong, chỉ thấy trong màn lửa có hai cái bóng phi ra. Giống như đạp lửa mà bay lên. Nàng ta lại dám xuất diện không kiêng kị gì!

Giang Ẩn Thiên khó mà kiềm được giọng mình: "Bắn tên! Bắn chết Bạc Dã thất phu cho ta!"

Tên như mưa!

Ngay tại lúc ngập trời mưa tên và biển lửa, mũi tên như chạm phải một tường chắn vô hình, chốc lát rơi rụng hết.

Lửa càng cháy dữ dội, cái bóng dần tiến lại, nhẹ nhàng nhảy lên vượt qua biển lửa, hạ xuống trước mặt đám người. Lúc này Giang Ẩn Thiên mới nhìn rõ, Bạc Dã Cảnh Hành mặc một bộ trường y trắng, chân đạp trên bả vai một nam tử cao lớn, còn một nam tử khác bên cạnh cõng theo một lão giả chột mắt.

Ánh mắt ông ta chững lại, khi trước Khổ Liên Tử còn ở Trầm Bích sơn trang, ông ta chưa từng để ý, dù sao nơi đó cũng tới lui quá nhiều võ lâm nhân sĩ. Giang Thanh Lưu xưa nay lại giao du rộng rãi, ông ta thực sự không để tâm nhiều. Lúc này nghĩ tới thân phận của Bạc Dã Cảnh Hành, bất chợt nhận ra thân phận của lão giả chột mắt trước mặt: "Khổ Liên Tử!"

Khổ Liên Tử hừ lạnh: "Giang lão cẩu, Giang gia các ngươi đúng là phường khốn nạn."

Nét mặt Giang Ẩn Thiên hung tợn: "Bắn tên!"

Khoảng cách gần như vậy, mũi tên sáng như tuyết dưới màn lửa ánh lên tia hàn quang âm lạnh. Tơ đao trong tay Bạc Dã Cảnh Hành kết lại như tấm lưới, Lan San Khách dưới chân nàng lạnh lùng áp sát. Hai người nhất thể, như một con quái vật làm người ta nhìn phát sợ.

Giang Ẩn Thiên cuống quít lùi lại phía sau, dù sao để bắn tên bằng cung cũng cần một thời gian nhất định. Thừa dịp mưa tên ngừng lại, Bạc Dã Cảnh Hành đột ngột phi người lên, tay phải nắm lại thành quyền trảo, một đệ tử Giang gia ở phía trước chỉ cảm thấy cổ thít chặt, bị một vật gì đó tròng lấy. Nháy mắt cả người bay bổng lên, búi tóc đã bị người nắm trong tay.

Hắn ta muốn la lên, nhưng còn chưa mở miệng, nháy mắt hơn mười nhánh tên như gió vụt đến, hắn ta há hốc miệng, đôi chân cố đạp vùng vẫy, sau đó ngừng thở. Bạc Dã Cảnh Hành lấy đó làm khiên chắn, lại tiến gần vài bước.

Giang Ẩn Thiên tiếp tục lui lại rồi bất chợt vung tay: "Hạ lưới!"

Một cái lưới to từ trên không trùm xuống, Bạc Dã Cảnh Hành quát nhẹ một tiếng, một chưởng đánh mạnh xuống mặt đất. Những binh sĩ Giang gia đứng xung quanh nháy mắt ngã quỵ. Còn chiếc lưới tưởng bền chắc, dưới ngọn gió thổi trở nên rời rã, bung ra từng mảnh.

Sắc mặt Giang Ẩn Thiên tái lại, tơ đao trong tay Bạc Dã Cảnh Hành như tơ nhện, nháy mắt chém rụng ba bốn đầu người. Biến cố chỉ trong nháy mắt nàng xuất hiện. Mắt thấy nàng đi mệt mỏi, Lan San Khách nhẹ nhàng tung người nhảy tới. Mũi chân của Bạc Dã Cảnh Hành đặt trên lòng bàn tay hắn, sức nặng dựa trên vai hắn, vạt áo phất mở.

Trong tay binh sĩ vẫn cầm chặt cung, nhưng giờ khắc này tất cả đều quên mất cách bắn - động tác của nàng ta quá nhanh.

Giang Ẩn Thiên thét lớn một tiếng, bảo kiếm bên hông tuốt khỏi vỏ. Mũi kiếm nhắm thẳng vào Lan San Khách - ông ta nhận ra Lan San Khách tuy khinh công trác tuyệt nhưng võ nghệ lại không cao. Bạc Dã Cảnh Hành ngồi trên vai Lan San Khách chỉ hơi ngừng lại, đao tơ bên tay như xà độc, nháy mắt quấn lấy thân kiếm của Giang Ẩn Thiên.

Giang Ẩn Thiên thầm nghĩ không ổn, ngón giữa tay trái của Bạc Dã Cảnh Hành khẽ nhích, một sợi tơ đao khác vọt tới. Ông ta bất đắc dĩ phải buông tay, mặc cho binh khí bị tước đi. Nhưng dù phản ứng có nhanh đến đâu, muốn thoát ra đã không còn kịp.

Đúng lúc này, một thiếu niên trẻ tuổi phía sau ông ta lập tức nhào lên. Tơ đao xuyên thấu qua mi tâm thiếu niên, chỉ lưu lại một lỗ nhỏ.

Giang Ẩn Thiên ngay cả chòm râu cũng run run, thiếu niên kia dường như còn chưa ý thức được điều gì đã xảy ra. Trong lúc hắn còn đang loay hoay, tơ đao Bạc Dã Cảnh Hành đã lướt qua cổ hai người khác, đầu người văng ra hơn mười thước, máu tóe tận trời.

Thiếu niên lúc này mới cảm nhận mi tâm đau đớn, hắn với tay sờ ra sau đầu, chạm phải một thứ dinh dính màu đỏ trắng. Hắn mềm oặt ngã xuống đất, trường kiếm văng khỏi tay.

Bạc Dã Cảnh Hành như con sói giữa bầy cừu, đứng giữa làn người liều chết gϊếŧ nàng. Tơ đao lướt qua, tiếng gào thét lại ngừng lại. Nàng một thân tắm máu như A Tu La từ địa ngục. Khổ Liên Tử đứng một bên lo lắng không nguôi - bao giờ mới phát động độc trận đây?

Bạc Dã Cảnh Hành giống như hoàn toàn không nhớ nổi chuyện độc trận này, Giang Ẩn Thiên mang theo sáu chục người, đảo mắt đã ngã xuống bốn mươi thi thể. Những người khác còn sống, tứ chi cũng đã không lành lặn.

Ngay cả gót giày Bạc Dã Cảnh Hành cũng nhuốm máu, nàng thản nhiên đối diện Giang Ẩn Thiên: "Sao phải vậy chứ?"

Tay phải Giang Ẩn Thiên siết chặt quơ sau người, rút lấy thanh kiếm của một thủ hạ đã chết, mũi kiếm vung lên, lại tiếp tục áp sát. Bạc Dã Cảnh Hành đột ngột đứng lại, Lan San Khách muốn theo cùng nàng, nàng phẩy tay, ý bảo hắn lui ra sau. Xuyên Hoa Điệp bảo vệ Khổ Liên Tử cũng chạy tới: "Cốc chủ?"

Đối mặt thế công hung hiểm của Giang Ẩn Thiên, Bạc Dã Cảnh Hành lại đột nhiên thu lại tơ đao. Mũi chân nàng khẽ nhón, cầm lên một thanh kiếm của thi hài bên cạnh: "Xuyên Hoa Điệp, mở to mắt ngươi ra, trận chiến này, cả đời ngươi chỉ thấy được một lần."

Xuyên Hoa Điệp còn chưa hiểu chuyện gì, lập tức ngưng mắt nhìn sang, chỉ thấy Giang Ẩn Thiên kiếm lao như gió, khí thế uy vũ. Ông ta đã sớm gần đất xa trời, nhưng cầm kiếm trong tay, cả người bỗng chốc như Côn Bằng giang cánh, chiêu thức tinh diệu thuần thục, như họa tranh đề thơ, tự nhiên mà thành, không có kẽ hở. Bạc Dã Cảnh Hành tay phải cầm kiếm tương nghênh.

Chỉ là thanh kiếm thông thường nhưng dưới tay hai người này, toát ra khí thế cao ngất. Thân thể Giang Ẩn Thiên đã bệnh tình nguy kịch, lại giống như được rót vào nguồn sức mạnh không tên, ngay cả ánh mắt ông ta cũng trở nên trong trong trẻo. Đó là một kiếm khách chân chính, thần hồn của ông ta đã hòa hợp cùng kiếm pháp.

Bạc Dã Cảnh Hành đã mang thai gần chín tháng, nhưng trường kiếm trong tay, chiêu thức vẫn uy phong hệt như thời cũ.

"Muốn trên cơ ta, độc tôn thiên hạ, lấy đại nguy vi an." Từng câu từng chữ từ miệng nàng như lời nhắc nhở, dự kiến của đường kiếm tiếp theo. Không phải thứ bí tịch gì trân hiếm, nhưng phải đến hai kẻ nhân sĩ hàng đầu uy đảo võ lâm cùng suy đoán. Nó chẳng thể đúc kết thành bất luận thứ gì, mà cũng không thứ ngôn từ nào có thể diễn tả được sự linh hoạt trong ấy.

Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách chỉ thấy kiếm quang hỗn loạn, hai người họ ra chiêu quá nhanh, mỗi một chiêu thức tung đến ba bốn chưởng.

Trên trán Xuyên Hoa Điệp đẫm mồ hôi, cố gắng tập trung cao độ, sợ không thể quan sát kĩ được nên càng cố phi người lên theo.

"Khống chế lực độ, sợi kim mảnh cũng có thể thành cọc sắt." Trường kiếm dưới ánh dương le lói của ngày mới như nở rộ, quang hoa chói sáng. Kiếm pháp của Giang Ẩn Thiên khi thì đại khai đại hợp, lúc lại thủ thế chặt chẽ. Hai kiếm khách uy đảo giang hồ, giữa ánh bình minh trên ngọn đồi nhỏ hoang vắng lao vào cuộc tuyệt chiến kinh hồn.

Người quan sát yên lặng.

Mưa kiếm như hoa, tổng cộng giao thủ 271 chiêu, trên trán Bạc Dã Cảnh Hành đã thấm rịn mồ hôi, hô hấp của Giang Ẩn Thiên cũng càng lúc trầm trọng. Thân thể đã mục nát, không còn tùy ý ông ta xuất lực nữa. Chiêu thức của ông ta dần chậm lại, Bạc Dã Cảnh Hành cũng cảm thấy bụng hơi đau nhói.

"Giang Ẩn Thiên, tuy ông nhân phẩm bại hoại, may lắm võ công vẫn đem ra gặp người được. Tiếc là lão phu thân thể không khỏe, không tiện tiếp lâu. Ta kết thúc cuộc chiến tại đây thôi, ông còn di ngôn gì muốn để lại không?"

Giang Ẩn Thiên ngay cả chòm râu cũng không giữ được bình tĩnh: "Giang mỗ liều mạng gϊếŧ tặc tử, sợ gì sinh tử!"

Tay phải Bạc Dã Cảnh Hành lia sang, trường kiếm bất chợt từ một góc dộ cổ quái đâm ra, Giang Ẩn Thiên chỉ cảm thấy cánh tay phải đau đớn, kiếm kia đâm từ giữa bụng ông ta đi lên, lục phủ ngũ tạng cảm nhận sự lạnh lẽo của mũi kiếm.

Búng máu không thể kiềm chế, trào khỏi cổ họng. Chỉ là, so với cảnh tượng thi thể la liệt máu me be bét, còn kém xa mới bì được. Bạc Dã Cảnh Hành lấy kiếm chống trụ, mất một lúc lâu mới ổn định được hơi thở. L*иg ngực Giang Ẩn Thiên như một chiếc cối xay cũ nát, lúc này đang liều mạng thở dốc.

Xuyên Hoa Điệp còn đnag ngẩn người, Lan San Khách đã mang Khổ Liên Tử nhảy tới phía trước Giang Ẩn Thiên. Tuy quân số khác biệt khiến hắn cảm thấy hành vi của con người này quá mức trơ trẽn, nhưng cũng không nhịn được nói: "Lão thất phu này được coi là một trong bốn Kiếm Thánh của võ lâm, coi như cũng không phải hư danh."

Khổ Liên Từ cười hờ, dù không vừa tai nhưng cũng không sửa lại.

Bạc Dã Cảnh Hành chầm chậm tiến lại người Giang Ẩn Thiên, đá văng xác chết trước mặt ông ta, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống: "Giang lão cẩu, hơn ba mươi năm rồi mà kiếm pháp của ông vẫn chưa từng ngưng lại."

Khóe môi Giang Ẩn Thiên đã rơm rớm trào máu, sườn phải của ông ta chảy máu đầm đìa. Ông ta vừa thở dốc vừa nói: "Hơn ba mươi năm, mối thù trong lòng ngươi có nguôi lại sao?"

Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: "Lần này giao thủ, tuy là xuất hết toàn lực nhưng chung quy khó mà tận hứng. Nếu là 30 năm trước, ta ngươi giao thủ, có lẽ đã được sảng khoái một phen."

Trong mắt Giang Ẩn Thiên có một kẻ kiêu ngạo: "Nếu như 30 năm trước, Giang mỗ há lại cần ngươi bỏ vũ khí tùy thân, dùng kiếm ứng chiến?"

Bạc Dã Cảnh Hành đưa tay thấm mồ hôi rịn trên trán, Giang Ẩn Thiên ngước nhìn bầu trời, mây trôi lỡ đãng giúp gột sạch con ngươi của ông ta: "Bạc Dã Cảnh Hành, ta có một điều muốn hỏi, ngươi hãy trả lời thành thật." Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu, giọng Giang Ẩn Thiên trầm xuống: "Ngũ Diệu tâm kinh, thật sự có thể cải lão hoàn đồng, trường sinh bất tử sao?"

Bạc Dã Cảnh Hành cụp mắt, cuối cùng đáp lại sự thực: "Không thể."

Giang Ẩn Thiên cắn răng thống khổ, toàn thân run run: "Năm đó.. quả nhiên là ngươi lừa ta."

Vẻ mặt Bạc Dã Cảnh Hành thản nhiên: "Thiếu Tang hiền đệ là một kẻ thông tuệ đa trí, ta và hắn coi như cùng chung chí hướng. Nhưng nếu nhất định phải chọn giữa ngươi và hắn ai làm địch, đương nhiên lão cẩu ngươi vẫn càng hợp ý ta."

Giang Ẩn Thiên thống khổ lắc đầu: "Bạc Dã Cảnh Hành, ta không tiếp tục được nữa, nhìn lại một hồi quen biết, hãy để ta chết dưới tơ đao của các hạ. Coi như không phụ cái đầu đáng giá này của ta." Khóe môi ông ta tứa máu, Bạc Dã Cảnh Hành vịn Xuyên Hoa Điệp đứng dậy, nhìn lại lần cuối kẻ tuyệt thế kiếm khách một thời này: "Bằng thân kiếm pháp của ông, tự ta ra tay cũng đáng."

Dứt lời, tơ đao như lưỡi rắn, lưu quang nháy mắt lưu lại một vệt máu đỏ rực giữa cổ họng Giang Ẩn Thiên.

Giang Ẩn Thiên ngừng thở dốc, một hơi giữa cổ họng nuốt xuống, hai mắt từ từ khép lại, ẩn đi từng vệt vân máu trong đồng tử.

Tay kiếm khách vang danh giang hồ hơn sáu mươi năm, chấp chưởng Giang gia hơn hai mươi năm, ở nơi sơn cốc tịch liêu này lặng lẽ an nghỉ.