Chương 48: Thay cô ra mặt
Trong nháy mắt Tô Mộc Vũ nhìn thấy hắn, trái tim lạnh băng bỗng nhiên có chút ấm áp, giống như một khối hoá thạch từ từ tan ra lớp băng bên ngoài, chóp mũi mỉm cười yếu ớt.Phong Kính mặc một bộ âu phục trắng thoải mái, lộ ra chiếc áo sơ mi màu đen nhung tơ bên trong, nút áo trước ngực bung ra để lộ xương quai xanh. Hắn thản nhiên đứng đó, nhưng hào quang quanh hắn toát ra lại khiến người ta chói mắt. Hắn mang khí chất vương giả trời sinh, vô luận như thế nào cũng hấp dẫn ánh mắt người ngoài.
Thế nhưng, đôi mắt hắn lúc này chỉ lạnh như băng, khiến cho những ai nhìn vào đôi mắt đó cũng phải bị đông cứng.
Phương Thiệu Hoa bật cười nói: “Chỉ là đùa chút thôi, cậu cũng không cần phải như thật vậy”
“Đùa?” Phong Kính nhíu mày, đi đến vỗ vỗ bờ vai hắn “Đùa với lửa, không phải ai cũng dám đâu. Thiệu Hoa, có chừng có mực một chút”
Câu nói bình thường như lại đầy ngụ ý
Nụ cười ôn hòa của quý công tử Phương Thiệu Hoa từ từ biến mất.
Đề Na chưa từng gặp chuyện như vậy, sợ tới mức cả người run rẩy, cẩn thận kéo tay áo Phương Thiệu Hoa, nói: “Phương thiếu… Chúng ta đi thôi…”
Đôi mắt Phong Kính đột nhiên đảo qua “Tới phiên cô chõ miệng vào sao?”
Thanh âm lạnh lẽo nhắc nhở, sợ tới mức Đề Na mở to hai mắt nhìn, thấy lạnh cả người.
Vẻ mặt lạnh lùng của Phong Kính đột nhiên trở về bình thường, tiêu sái đi đến trước mặt Đề Na, âm thanh trầm thấp nói: “Lúc nãy cô thích chiếc váy này mà. Như vậy đi, bây giờ mặc vào cho tôi xem rốt cuộc khuynh quốc khuynh thành như thế nào”
“Tôi…” Đề Na sợ tới mức không biết phải làm sao, lúc ánh mắt lạnh lẽo của Phong Kính đảo tới thêm một lần nữa, cô ta lập tức run rẩy nhặt chiếc váy dưới đất lên, đi vào phòng thay quần áo.
“Chờ chút, tôi cho cô vào đó thay ra sao? Ở chỗ này, cởi ra cho tôi!” Khóe miệng Phong Kính gợi lên ý cười, giống như một con sư tử to lớn đang muốn bóp chết con chuột nhắt
Đề Na sợ tới mức run lẩy bẩy, vẻ mặt giấu sau lớp phấn trang điểm dày cộm cũng tái nhợt hẳn đi, cô ta khóc rưng rức cầu cứu Phương Thiệu Hoa.
Đôi mắt của Phương Thiệu Hoa thâm trầm, cũng chưa từng nhìn đến cô ta, như đang rơi vào trầm tư.
Cầu cứu không được, Đề Na đành run rẩy cởi bỏ quần áo, vừa cởi vừa khóc. Bên trong cô ta chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ hở hang, bây giờ cởϊ áσ ra nhất định sẽ lộ hoàn toàn. Cô ta liên tục cởi rồi lại mặc, thế nhưng chiếc váy kia lại nhỏ hơn so với thân hình Đề Na, ngay cả khoá áo cũng không kéo được. Cuối cùng chật vật mang theo gương mặt ràn rụa nước quỳ trên mặt đất khóc rấm rức không thành tiếng.
Phong Kính cười lạnh, xoay người kéo Tô Mộc Vũ đang đứng ngây người rời khỏi “Thiệu Hoa, thật không nghĩ đàn bà cậu chọn càng ngày càng thấp”
Phong Kính đi rồi, Đề Na mới dám hướng Phương Thiệu Hoa vươn tay “Phương thiếu… Ô ô ô…”
Phương Thiệu Hoa cũng không nhìn cô ta, xoay người lạnh lùng rời khỏi.
Phong Kính đưa Tô Mộc Vũ đến phòng khác, yêu cầu nhà thiết kế chọn cho cô một chiếc váy màu lam cùng áo choàng.
Đưa Tô Mộc Vũ rời khỏi, kéo vào trong xe, Phong Kính nhìn chằm chằm cô, cảnh cáo: “Sau này cô…” Nói một nửa, nhìn thấy đôi con ngươi trong vắt của cô, hắn đành ngừng lại, thế nhưng lại nhịn không được chốngcằm bật cười, vỗ vỗ ót Tô Mộc Vũ, nói: “Lái xe”
Nhiệt độ từ đôi bàn tay trên ót lại khiến cô nhịn không được giơ tay lên che lấy như muốn duy trì độ ấm đó lâu một chút.
Cô biết Phong Kính và Phương Thiệu Hoa là bạn thân cùng nhau lớn lên, hôm nay lại vì cô mà xung đột lẫn nhau, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô cảm kích cô cùng
“Cám ơn…”
Phong Kính không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tô Mộc Vũ nghĩ rằng hắn sẽ đưa cô đến một bữa tiệc nào đó, thế nhưng khi xe ngừng lại, cô kinh ngạc khi nhìn thấy tấm bảng “Triển lãm gốm sứ”
Trời ạ! Thật sự quá… kinh ngạc!