Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 3

Cả một đêm, Diệp Lâm Tây ngủ không ngon giấc.

Bởi vì trong giấc ngủ, cô mơ thấy trên người mình thắt một chiếc nơ rất to, sau đó hết lần này đến lần khác bị lật qua lật lại để người ta bóc chiếc nơ đó. Cứ thế lặp đi lặp lại mà không thể nào thoát ra được.

Thế nên khi cô mở mắt ra, sự mệt mỏi lập tức truyền đến đại não cô một cách cực kỳ rõ ràng, tức là tuy cả người đã tỉnh nhưng bản thân mệt đến mức không thèm nhúc nhích thậm chí là một đầu ngón tay. Cô định quay người, nhưng người đàn ông bên cạnh lại di chuyển trước.

Diệp Lâm Tây lúc ngủ không được hiền lành cho lắm, bình thường khi ngủ cả chiếc giường rộng đều là của cô, lúc này hai người đều nằm trên cùng một chiếc giường, nửa đêm khi cô lật người lại bị Phó Cẩm Hành nằm bên cạnh kiên nhẫn ôm cô trong lòng. Cuối cùng, chưa ngủ được bao lâu thì trời đã sáng. Vì vậy, ngay khi cô mở mắt ra, đã nhìn thấy ngay khuôn mặt của người đàn ông cận kề ngay sát.

Có lẽ là do ngủ cả một đêm, nên mái tóc đen óng bình thường lúc nào cũng được chải chuốt cẩn thận hất ra phía sau, lúc này lại tùy ý vương trên trán, mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt này cho dù có nhìn bằng con mắt phê phán thì cũng vẫn thấy rất ưa nhìn.

Hừm. Đúng là mặt người dạ thú.

Diệp Lâm Tây vừa nhìn vừa âm thầm phỉ báng anh. Cho đến khi chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường phát ra tiếng kêu bíp bíp bíp… Diệp Lâm Tây hít một hơi thật sâu, coi như chấp nhận số phận của mình, rồi vươn tay lấy điện thoại trên đầu giường, sau khi cầm lên, cô liếc nhìn một cái, đều là tin nhắn wechat. Cùng với độ rung, những con số màu đỏ tươi vẫn không ngừng tăng lên. Toàn bộ là tin nhắn của Khương Lập Hạ gửi tới.

Cô liếc nhìn thời gian, bảy giờ sáng, bởi vì Khương Lập Hạ có thói quen tiệc tùng đến khuya, rất hiếm khi cô ấy thức dậy sớm như vậy. Diệp Lâm Tây nhấn mở đoạn tin nhắn, cô trượt màn hình vuốt lên trên, đọc từ tin nhắn đầu tiên.

Khương Lập Hạ: [Tớ biết chắc rằng cái loại bạch liên hoa* như Liên Vận Di không sớm thì muộn sẽ có ngày ngã ngựa mà.】

*Bạch Liên Hoa: là cụm từ dân cư mạng ngay nay hay dùng để chỉ một người bề ngoài có vẻ trong sáng, nhưng thực chất lòng dạ đen tối, dã tâm đồϊ ҍạϊ , giả vờ thanh cao, cao thượng. Nó cũng tương tự với cụm từ Trà xanh.

Khương Lập Hạ: [Tớ chỉ không ngờ quả báo lại đến nhanh như vậy. 】

Khương Lập Hạ: [Tớ cảm thấy xấu hổ thay cho cô ta.】

……

Khương Lập Hạ: [Tớ muốn xem xem lần này đám fans của tiểu trà xanh sẽ dùng cách nào để tẩy trắng cho cô ta. Nếu như không phải vì quy định cấm khói trong khu đô thị thì tớ sẽ mua mười nghìn quả pháo để đốt luôn rồi.】

Liên tiếp mười mấy tin nhắn, toàn bộ đều thể hiện sự hả hê không cần che đậy. Diệp Lâm Tây cũng trở nên thích thú khi nhìn thấy tên của Khương Lập Hạ, cô ngồi dậy dựa nửa người vào thành giường.

Liên Vận Di là tiểu hoa đán đang rất nối tiếng, sau khi quay liên tiếp hai bộ phim, lượng fans của cô ta ngày một đông lên. Lý do khiến Khương Lập Hạ phẫn nộ với cô ta như vậy là vì trước đây cô ấy có một cuốn tiểu thuyết được chuyển thể thành phim truyền hình. Vào thời điểm đó, Liên Vận Di đã ký hợp đồng dự định đóng vai nữ chính. Ai ngờ, sau khi tài khoản marketing đưa tin, fans hâm mộ của Liên Vận Di lại làm loạn lên một trận. Họ không chỉ cùng nhau thống nhất đổi avatar để tẩy chay Liên Vận Di xuất hiện trong bộ phim này, mà có cả một số đông người hâm mộ cũng đã tự đăng bài viết dài chất vấn studio. Chê bai nữ chính trong tiểu thuyết không tốt, nhân vật không đủ ngầu, tác phẩm không có tên tuổi.

Vốn dĩ, Khương Lập Hạ không quan tâm, cho rằng đó chỉ là những người hâm mộ xúc phạm hãng phim mỗi ngày mà thôi. Không ngờ, sau đó Liên Vân Di quả thật lại phá vỡ hợp đồng. Cô ta không chỉ từ chối diễn tiểu thuyết của Khương Lập Hạ, mà bất ngờ là ngay sau đó lại chọn luôn một tác phẩm chuyển thể tương tự để hợp tác và ngay cả tác giả của bản tiểu thuyết được chuyển thể đó cũng đang là đối thủ của Khương Lập Hạ.

Lúc đó Diệp Lâm Tây không ở trong nước, điều đó cũng chẳng ngăn cản được Khương Lập Hạ gọi điện ra nước ngoài hai tiếng đồng hồ để phàn nàn với cô về hành vi của đối phương. Đặc biệt là vở kịch của người đại diện cho Liên Vận Di.

Đối phương nói: “Do người hâm mộ phản đối quá kịch liệt, họ nói vai diễn này hơi lặp lại so với các vai diễn trước đây của Vận Di, không nên nhận lời diễn nữa. Hơn nữa, Vận Di lại rất cưng chiều fans của mình. Sau khi xem xét lại toàn diện, chúng tôi chỉ có thể từ chối vai diễn này.”

Từ khi Khương Lập Hạ bước chân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình đều thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ phải chịu cảnh bất bình như vậy. Sau khi bị fans hâm mộ của cô ta bôi nhọ, Liên Vận Di đã hủy hợp đồng và quay sang hợp tác đóng bộ phim mới của đối thủ của cô ấy. Ngay cả khi đó là một kẻ tiểu nhân, cũng không đủ để trút bỏ nỗi sỉ nhục đó của Khương Lập Hạ.

Diệp Lâm Tây ấn vào nút tin nhắn thoại, lười biếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Khương Lập Hạ nhìn thấy tin nhắn trả lời của cô thì lập tức gửi một tin nhắn thoại khác đến.

Khương Lập Hạ: “Hai ngày trước phòng làm viêc của Liên Vận Di công khai tuyên bố năm nay cô ta là sao nữ duy nhất được hãng C tại Pháp mời đến tham dự tuần lễ thời trang Paris. Tài khoản marketing lập tức đưa tin nóng nói cô ta chuẩn bị được mời làm đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng C.”

Khương Lập Hạ: “Nhưng cậu biết không? Tối hôm qua có người tung tin hãng thời trang C có một vị giám đốc xảy ra chuyện, trước đó rất nhiều người bị cô ta lừa tiền và Liên Vận Di là một trong số đó. Thư mời đến Pháp tham dự tuần lễ thời trang là giả, vị trí đại sứ thương hiệu cũng là do cô ta bỏ tiền ra mua.”

Hóa ra còn có việc như vậy. Diệp Lâm Tây sau khi nghe xong vẫn có cảm giác khó tin. Mặc dù bản thân Diệp Lâm Tây cũng là bậc thầy diễn xuất, nhưng không ngăn cản được cô ghét bỏ loại tiểu trà xanh, trước mặt nói một đằng, sau lưng làm một nẻo. Mà lại còn là loại trà xanh đã hãm hại chị em tốt của cô nữa chứ.

Sau đó, Khương Lập Hạ gửi đến một tin nhắn thoại khác.

Diệp Lâm Tây bấm mở.

Khương Lập Hạ: “Hahahahahahahahahaha, sau khi nghe tin, tớ đã nhảy Disco trên giường luôn đó.”

Cô ấy cười giòn như tiếng chuông đồng, cho dù Diệp Lâm Tây đã vặn nhỏ âm lượng của điện thoại, nhưng trong căn phòng yên tĩnh nó vẫn vang lên cực kỳ chói tai.

Diệp Lâm Tây nghe xong, cô lập tức nhìn xuống vị trí bên cạnh mình.

Vừa quay đầu, hạ mắt xuống, bốn mắt đối diện, có lẽ do nhìn thẳng vào nhau quá đột ngột, nên trong ánh mắt của hai người đều lộ ra suy nghĩ thật của mình.

Diệp Lâm Tây: Tên chó chết này đã tỉnh rồi, sao lại không lên tiếng, anh còn định nghe lỏm đến bao giờ nữa?

Phó Cẩm Hành lại có một cái nhìn rất tinh tế, như thể anh đang nói: Để tôi xem hai người phụ nữ này xấu xa đến mức nào mà lại đi miệt thị sau lưng người khác.

Diệp Lâm Tây không khỏi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Khi cô di chuyển, tầm mắt Phó Cẩm Hành liền rời xuống.

Diệp Lâm Tây nhìn xuống bản thân, cô đang mặc chiếc váy hai dây, cổ chữ V khoét sâu, có lẽ do nằm ngủ cả đêm nên đường viền cổ áo hơi lộn xộn, khi nãy vừa cử động thì dây áo liền tuột xuống, lộ ra toàn bộ khuôn ngực trắng nõn tinh tế, lúc này phong cảnh tuyệt vời lại càng hiện ra rõ ràng. Cô lập tức vươn tay túm chặt cổ áo mình, cảnh giác nhìn Phó Cẩm Hành.

Phó Cẩm Hành rõ ràng là thích thú với hành động của cô, ánh mắt anh trầm xuống, nhưng lại không nói gì. Thay vào đó, anh trực tiếp vén chiếc chăn bông mỏng trên người lên rồi đứng dậy ra khỏi giường.

Ánh mắt đó của anh ta là sao?

Mặc dù Phó Cẩm Hành không nói một lời nào, nhưng anh lại có thể dễ dàng kích động cơn giận trong lòng Diệp Lâm Tây.

Diệp Lâm Tây nhìn anh đi vào phòng tắm, nhưng khi đi đến cửa, người đàn ông lại đột nhiên nhìn qua phía cô.

Anh nói: “Đừng che nữa.”

Diệp Lâm Tây cứng ngắc nói: “Liên quan gì đến anh.”

Sau một lúc.

Anh cười như không cười đáp: “Tối qua còn cái gì là không làm nữa sao?”

Diệp Lâm Tây lập tức sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiểu ra.

Điều này có nghĩa là đêm qua tất cả những gì nên nhìn, nên sờ, nên làm đều đã thực hiện hết rồi, vì vậy cô hãy nhanh chóng thu lại hành động đạo đức giả đó đi.

Khi Phó Cẩm Hành đóng cửa nhà tắm lại, Diệp Lâm Tây mới sực nhớ ra, đáng lẽ cô nên từ chối anh ta mới phải.

Tức chết đi được!

Diệp Lâm Tây tức giận đến mức đập tay xuống giường.

Mãi cho đến khi lật điện thoại trên chăn bông lên, mới phát hiện Khương Lập Hạ đã gửi thêm mấy tin nhắn thoại nữa. Cô ấn vào nút tin nhắn thoại, đang định bắt đầu chửi rủa tên đàn ông chó chết kia. Nhưng những gì Khương Lập Hạ nói lại khiến cô choáng váng.

Cô ấy nói: “Tớ cứ tưởng rằng ngành công nghiệp giải trí đang thay đổi nhanh chóng, nhưng thật không ngờ ngành công nghiệp thời trang cũng vậy. Nhắc đến người vừa xảy ra chuyện của nhãn hiệu C mới nhớ trước đây cậu từng giới thiệu người đó cho tớ.”

Diệp Lâm Tây tò mò: “Ai?”

Khương Lập Hạ: “Là Grace thoạt nhìn trông rất có năng lực đó.”

Là cô ấy?

Trong lòng Diệp Lâm Tây thoáng hiện lên sự bàng hoàng, nhưng sau đó cô nhận ra một điều còn đáng sợ hơn.

Diệp Lâm Tây không quan tâm đến việc trả lời tin nhắn của Khương Lập Hạ, cô lập tức mở danh bạ, tìm thấy số của Grace, sau đó ấn vào, dòng tin nhắn cuối cùng giữa hai người dừng lại ở câu Diệp Lâm Tây gửi địa chỉ của khách sạn cô đang ở cho cô ta. Là vì để tiện cho việc cô ta gửi vé xem Concert đến cho cô.

Trước đó, trang cá nhân của Diệp Lâm Tây đừng đăng bài về Tề Tri Dật, tiết lộ rằng cô muốn đến xem Concert của cậu ấy. Vì vậy, Grace đã đề nghị tặng cho cô tấm vé vị trí hàng ghế đầu tiên.

Lần này nhãn hiệu C là một trong những nhà tài trợ cho buổi biểu diễn của Tề Tri Dật, nghe nói trong buổi biểu diễn còn có những bộ trang phục lần đầu tiên được ra mắt công chúng của nhãn hiệu C. Chẳng có gì ngạc nhiên khi các nhà tài trợ có vé hàng ghế đầu trong buổi Concert của cậu ấy.

Tề Tri Dật là tiểu Idol mà Diệp Lâm Tây yêu thích nhất, đồng thời cũng là một mỹ nam hàng đầu trong giới giải trí, dù mới chỉ bước chân vào nghề được một năm, nhưng điều đó không cản trở việc cậu ấy gặt hái được hàng triệu trái tim hâm mộ của các cô gái. Đương nhiên, vé Concert của cậu ấy cũng rất khó giành được.

Song với sự đảm bảo trước đó của Grace nên Diệp Lâm Tây chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện vé tham dự.

Nhưng!

Bây giờ lại đột nhiên nói với cô rằng người tặng vé cho cô xảy ra chuyện?

Vậy thì vé đâu! Vé của cô thì sao.

Không phải Diệp Lâm Tây không thông cảm cho Grace, dù sao thì cũng là do người ta làm việc phạm pháp nên mới xảy ra chuyện.

Vài phút sau đó.

Khương Lập Hạ nghe thấy cái miệng nhỏ của người phía bên kia đang không ngừng than thở.

“Tớ đã gọi cho người của thương hiệu C hỏi rồi, đúng là xảy ra chuyện thật. Mà cậu có biết Grace quá quắt thế nào không? Thật bất ngờ là cô ta đã bán toàn bộ vé Concert của Tri Dật, đầu cơ trục lợi, nhận hối lộ rồi đến cả mấy tấm vé cũng không tha.”

Đây đúng là loại quỷ hút máu mà.

Khương Lập Hạ: “Cô ta đã bán cho người khác, tại sao lại không bán cho cậu?”

Diệp Lâm Tây dừng lại, một lúc lâu sau mới nản lòng: “Cô ta nói bóng nói gió, nhưng tớ không hiểu.”

Nhưng điều này cũng không thể trách Diệp Lâm Tây được, cô là người dựa vào việc mua sắm điên cuồng của mình nên trở thành khách mời danh dự của các nhãn hiệu nổi tiếng, chẳng có lần nào tham dự tuần lễ thời trang là không bị các thương hiệu nổi tiếng đó mời mọc, dù sao thì cũng không có quá nhiều người sẵn sàng bỏ ra số tiền triệu tệ mà không chớp mắt chỉ để mua một chiếc váy nhỏ xinh.

Được người nào hay người đó và họ đều được coi là tổ tiên của các nhãn hiệu xa xỉ.

Vì vậy cô không ngờ rằng một tấm vé cho hàng ghế đầu của buổi Concert, không những không được người phía bên thương hiệu thời trang ngoan ngoãn dâng đến bằng hai tay. mà lại còn bị bom hàng? Ai mà ngờ được rằng, người ta thực sự muốn ám chỉ cô phải bỏ tiền ra để mua nó chứ.

Khương Lập Hạ an ủi: “Đừng lo, đừng lo, nếu không được thì chúng ta mua vé chợ đen, không phải chỉ là vấn đề về tiền thôi sao, dù sao thì cứ có vé cho cậu là được chứ gì.”

Diệp Lâm Tây: “Nhưng Dật Tể đã kêu gọi mọi người không nên mua vé chợ đen.”

Khương Lập Hạ: “…”

Tuy nhiên, Khương Lập Hạ chưa bao giờ có bất kỳ lập luận nào với Diệp Lâm Tây, cô xinh đẹp thì nói cái gì cũng đúng.

Khương Lập Hạ đề xuất phương án thứ hai: “Hay là tìm chồng cậu đi? Có một câu nói của Phó tổng, muốn vé vào đâu chẳng được.”

Diệp Lâm Tây đến nghĩ cũng không muốn, phản bác lại: “Tớ không thèm. Anh ta mới là chướng ngại lớn nhất trong cuộc đời tớ, tớ nghi ngờ rằng chiếc vé của tớ là do chính anh ta làm mất.”

“Lâm Tây.”

Một giọng nam không tình cảm cắt ngang khuôn miệng nhỏ nhắn đang huyên thuyên của cô. Diệp Lâm Tây cứng đờ, cô quay đầu lại thì thấy Phó Cẩm Hành đang đứng ở cửa phòng tắm. Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh eo, mái tóc đen của anh xem ra mới được gội sạch, trán còn đang ướt đẫm, bờ vai rộng và kiêu hãnh trần trụi phơi bày. Thêm vào đó là các đường cơ mỏng rõ rệt ở eo và bụng.

Thân hình này …

Diệp Lâm Tây còn chưa lấy lại tinh thần thì tiếng hét chói tai của Khương Lập Hạ đã vang lên.

“Trong phòng cậu tại sao lại có giọng của đàn ông?”

“Không phải là người đàn ông hoang dã nào đó chứ?”

“Mẹ nó, Tây của tớ, cậu chơi lớn quá rồi đó.”

Dây thần kinh của Diệp Lâm Tây không chịu nổi, cô thì thào nói: “Câm miệng.”

Phó Cẩm Hành có lẽ đã đoán được người đối diện là ai, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Tần Chu đem quần áo của tôi tới, anh ta đang ở ngoài cửa, em ra lấy giúp tôi.”

Anh không thích mặc áo choàng tắm của khách sạn và việc quấn khăn tắm là giới hạn của anh. Mặc dù trong lòng Diệp Lâm Tây khinh bỉ anh ta vì chuyện này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy ra mở cửa.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi giường, Phó Cẩm Hành lại nói: “Áo vest của tôi đang để ở sofa, mặc vào đi.”

Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn anh ta, hừ một tiếng: “Đồ cổ hủ.”

Đàn ông có lẽ đều có cái tính chiếm hữu khó giải thích này, vợ người khác muốn ăn mặc lộ liễu thế nào cũng mặc kệ, nhưng vợ mình mặc cái áo hai dây cũng không được.

Diệp Lâm Tây bước ra ngoài cầm áo vest của anh khoác lên người, anh cao hơn một mét tám mươi lăm, áo vest cô mặc vào dài đến tận đầu gối. Thực sự bịt kín mít, không kẽ hở.

Diệp Lâm Tây đi ra mở cửa, Tần Chu không có biểu hiện gì bất ngờ khi nhìn thấy cô, ngược lại còn cung kính gật đầu chào hỏi: “Phu nhân.”

“Quần áo đâu?”

Tần Chu đưa chiếc túi mình đang cầm trong tay, Diệp Lâm Tây đón lấy: “Làm phiền anh rồi.”

“Đó là công việc của tôi.”

Diệp Lâm Tây cũng không khách sáo với Tần Chu, lấy quần áo xong liền trở lại phòng ngủ, ném thắng cái túi lên giường. Sắc mặt cô uể oải, vẫn đang nghĩ về chuyện tấm vé.

Cô có rất nhiều mối quan hệ và tất cả những người cô quen biết của các thương hiệu lớn đều là trợ lý thiết kế hoặc giám đốc điều hành cấp cao. Hơn nữa, cô không thể cúi đầu đi hỏi vé của người khác, việc mất mặt này cô làm không nổi.

Buồn bực một hồi, Diệp Lâm Tây mới cởi bỏ chiếc áo vest đang mặc trên người, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa. Chỉ là khi cô ném chiếc áo vest lên giường thì thấy từ trong túi quần áo ban nãy mình cầm vào rơi ra hai mảnh giấy hình chữ nhật, cô cúi đầu nhìn xuống, liền thấy bên trên có ba chữ Tề Tri Dật.

Vé buổi concert của Tề Tri Dật!!!

Diệp Lâm Tây chưa bao giờ biết đến câu nói đi mòn giầy sắt cũng không tìm thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công sức là thế nào, thực sự có thể như thế này, đây chắc chắn được gọi là số phận chết tiệt rồi. Cô quỳ xuống bên cạnh giường, cầm vé lên và nhìn về phía Phó Cẩm Hành. Lúc này nhìn người đàn ông lòng người dạ thú trước mặt lại có chút thuận mắt.

Chỉ có điều cô không chủ động mở miệng, mà là dùng đôi mắt to tròn trong veo như nai tơ nhìn anh chằm chằm, cố gắng làm cho anh hiểu sự việc bằng ánh mắt của cô, khiến anh chủ động đưa hai tấm vé này cho cô.

Phó Cẩm Hành đã mặc xong quần áo, anh chỉnh lại ống tay áo rồi chậm rãi bước tới. Nhìn xuống tấm vé trên tay Diệp Lâm Tây, anh lại ngẩng đầu nhìn cô. Sau đó, anh đưa tay lấy lại hai tấm vé đang ở trong tay Diệp Lâm Tây.

Lấy…… Lấy đi rồi.

Vẻ mặt Phó Cẩm Hành bình tĩnh, giọng nói cũng rất lạnh nhạt: “Đến cục đá ngáng đường em như tôi cũng không làm em gục ngã, vậy thì chút gập ghềnh cỏn con như việc không có vé xem Concert, chắc em sẽ vượt qua được thôi nhỉ?”