Bảo Bối Của Phạm Tổng [Hương Khuê]

Chương 4

Chương 4: Em không biết tôi là ai sao ?
Ăn xong, Lan Khuê lấy ví trả tiền nhưng mở túi xách ra thì không thấy ví tiền đâu. Lan Khuê hoảng hốt:

-Chết rồi ! Ví tiền của mình bị mất

Quỳnh Mai ngạc nhiên:

-Cậu nhớ lại xem có đánh rơi ở đâu không ?

Lan Khuê bình tĩnh nhớ lại là lúc đυ.ng trúng người đó, hình như mình làm rơi cái gì thì phải. Vì gấp nên không để ý, chạy một mạch ra chỗ Quỳnh Mai đang đợi.

-À mình nhớ rồi, hình như mình làm rơi ở sảnh của công ty.

-Mà bây giờ tối rồi công ty còn mở cửa không ? - Mai hỏi

-Chắc đóng cửa rồi - giọng Lan Khuê ỉu xìu

-Không sao ! Ngày mai mình đến công ty hỏi bảo vệ trực hôm nay xem có nhặt được ví của mình không - Lan Khuê nói

-Uhm ! Chầu này coi như mình đãi cậu.

Lan Khuê cười tươi nói:

-Cảm ơn cậu bạn yêu ! Lần sau mình sẽ đãi lại cậu

-Được ! Về thôi.

Nhà Phạm Hương

Phạm Hương về đến nhà liền lên lầu tắm, thay cho mình một bộ đồ thoải mái, áo thun trắng và quần đen 3 sọc trắng. Tắm xong, cô xuống bếp pha cho mình một ly trà xanh rồi ra phòng khách xem tài liệu, chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai.

Đến 10h30, Phạm Hương xong việc, đang định dọn dẹp tài liệu thì thấy cái ví tiền màu hồng của Lan Khuê ở trên bàn. Phạm Hương cầm lên và mở ra xem, bên trong ví có để hình của Lan Khuê. Trong hình Lan Khuê rất đẹp, ngoài đời còn đẹp hơn. Phạm Hương vừa nhìn vừa khẽ cười, cô lấy tấm hình của Lan Khuê ra sau đó dọn dẹp tài liệu rồi đi ngủ.

Lan Khuê trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cô vào phòng tắm nhanh rồi ra làm tiếp những công việc còn dang dở ở công ty. Làm việc đến tận khuya cũng xong, Lan Khuê bước đến chiếc giường và cuộn mình trong chăn ấm ngủ một giấc thật ngon.

6 giờ sáng

Reng...reng..reng đồng hồ báo thức reo um sùm nhưng Lan Khuê vẫn còn chìm trong giấc ngủ ngon, có lẽ hôm qua làm việc đến tận sáng nên Lan Khuê ngủ quên.

7 giờ 15 phút

Mẹ Lan Khuê mở cửa phòng:

-Khuê, Khuê à ! Dậy đi con, con không đi làm sao ?

Lan Khuê mắt mở mắt nhắm, nói với giọng ngáy ngủ:

-Mấy giờ rồi mẹ ?

-7 giờ 15 phút - Bà nói

-Êiii còn sớm... Cái gì ? 7h15 rồi sao ? Chết con rồi, sao mẹ không kêu con sớm. Lan Khuê lật đật chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi làm.

Mẹ Lan Khuê chỉ biết lắc đầu với đứa con gái của mình, bà xếp lại mền gối rồi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng.

Lan Khuê ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà, vội vã nói:

-Con đi làm nha ba mẹ.

Ba cô chưa kịp kêu cô ăn chút gì đó thì đã mất bóng của con gái cưng rồi.

Lan Khuê ngồi trên xe bus mà lòng thấp thỏm, không yên. Vừa ngồi trên xe cô vừa chấp tay lẩm bẩm:

-Cầu trời khẩn phật hôm nay bà trưởng phòng không đến công ty hoặc đi trễ giống mình để không bị trừ lương.

Đến công ty, Lan Khuê lấy lại trạng thái bình tĩnh rồi bước vào công ty. Phạm Hương vì hôm nay có cuộc họp nên đến công ty rất sớm. Cô cũng vừa kết thúc buổi họp xong định trở về phòng làm việc nhưng lại nhớ ra gì đó nên quay lại đi đến phòng nhân sự. Ngoài hành lang của phòng nhân sự, Lan Khuê thấp thỏm đi từ từ vào phòng làm việc, Phạm Hương đứng từ xa thấy Lan Khuê giống như ăn trộm liền âm thầm bước đến sau lưng cô:

-Lan Khuê ! Cô đi ăn trộm sao ? - Phạm Hương trêu chọc

Lan Khuê tưởng bà trưởng phòng, liền giật mình:

-A trưởng phòng à ! Hôm qua vì làm việc đến khuya nên tôi dậy trễ và đi làm muộn. Bà tha cho tôi lần này nhé ! Đừng trừ lương tôi

Lan Khuê nói một hơi rồi mới định hình lại người đứng trước mặt mình không phải trưởng phòng mà là Phạm Hương. Phạm Hương nhìn Lan Khuê hốt hoảng như vậy rất đáng yêu, nhoẻn miệng cười rồi trêu chọc:

-Ra là cô đi trễ à ! Trưởng phòng ở đằng kia, tôi sẽ đi nói với và ấy để trừ lương cô

Lan Khuê vội che miệng của Phạm Hương lại:

-Chị nhỏ nhỏ thôi, bà trường phòng nghe thấy đấy. Tôi chỉ mới vào làm còn chưa được nhận lương tháng đầu mà còn bị trừ nữa thì khổ đấy. Lan Khuê uỷ khuất nói

Phạm Hương nhìn Lan Khuê như vậy nên càng muốn trêu chọc:

-Cô bị trừ lương chứ đâu có phải tôi, tại sao tôi phải sợ.

Nói rồi Phạm Hương quay lưng bước đến chỗ bà trưởng phòng dọa Lan Khuê. Lan Khuê vội kéo vạt áo của cô năn nỉ với vẻ mặt cún yêu:

-Tôi xin chị đấy, đừng nói lại với trưởng phòng. Tôi sẽ mời chị ăn cơm, được chứ ?

Phạm Hương hơi bất ngờ khi được Lan Khuê mời ăn cơm, sau đó nhếch mép hỏi:

-Mời tôi ăn cơm ? Được. Khi nào đây ?

-À uhm..hiện tại tôi vẫn chưa có lương. Khi nào tôi nhận lương sẽ mời chị đi ăn cơm được chứ ?

-Được !

-Vậy tôi về làm việc đây ! Chào chị.

Lan Khuê định bước vào phòng làm việc thì Phạm Hương kêu:

-Lan Khuê ! Ngày hôm qua cô đánh rơi ví

Lan Khuê quay lưng lại thấy ví của mình nằm trong tay của Phạm Hương, thắc mắc:

-Chị nhặt được sao ? Vậy cảm ơn chị nha - Lan Khuê mỉm cười nói

Khoảnh khắc Lan Khuê cười đã làm cho tim của ai đó như ngừng đập. Phạm Hương bị nụ cười của Lan Khuê hút hồn. Cô lấy lại phong thái lạnh lùng nói:

-Uhm

-Mà chị tên gì thế ? Chị làm ở bộ phận nào ? Tôi và chị gặp nhau vài lần mà vẫn chưa biết tên chị.

-Cô không biết tôi là ai sao ? Phạm Hương vừa nói vừa tiến lại gần Lan Khuê. Lan Khuê thấy Phạm Hương lại gần mình thì cô lùi lại đυ.ng trúng cửa kính hành lang.

-Tôi...tôi không biết ! Lan Khuê ấp úng trả lời

Phạm Hương cười:

-Tôi tên Phạm Hương ! Còn việc tôi là ai thì tự cô tìm hiểu đi. Nói rồi cô quay lưng về phòng làm việc.

Lan Khuê bất động vì thấy nụ cười ma mị của Phạm Hương. Phạm Hương cười rất đẹp, tim Lan Khuê bỗng đập nhanh thình thịch..thình thịch...