Chương 3: Lan Khuê ? Tôi nhớ tên em rồi
Phạm Hương trên đường đi gặp đối tác, bỗng nhiên cô nhớ lại cô gái lúc nãy đi cùng thang máy với mình. Phạm Hương thầm nghĩ " Cô gái này thật thú vị ".Cô lẩm bẩm một mình:-Lan Khuê ! Tên đẹp đấy, tôi nhớ tên em rồi - chân mày Phạm Hương hơi nhếch lên
Lan Khuê ăn trưa xong thì quay lại phòng làm việc. Ting.. điện thoại cô reo lên ! Lan Khuê nhìn vào điện thoại rồi mỉm cười. Là Quỳnh Mai - bạn thân của cô nhắn:
-Khi nào cậu tan làm ?
-Tầm 5h. Có viêc gì sao ?
-Vậy chiều nay mình đến rước cậu đi ăn để chúc mừng cậu nhận việc mới.
-Uhm. Mình biết rồi !
Nhắn xong Lan Khuê tắt điện thoại và tiếp tục công việc.
Phạm Hương sau khi bàn công việc với đối tác xong thì quay trở về công ty. Trên đường về phòng làm việc, Phạm Hương đi ngang qua phòng nhân sự. Cô đứng trước phòng nhân sự nhìn vào bên trong, tim Phạm Hương bỗng đập nhanh khi nhìn thấy Lan Khuê đang ngồi làm việc. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào gương mặt khả ái của Lan Khuê làm cho gương mặt ấy thêm đẹp hơn. Phạm Hương đứng nhìn một hồi lâu rồi bước chân về phòng làm việc.
5 giờ chiều
Lan Khuê vội vã dọn đồ, xách túi ra về vì cô có hẹn với Quỳnh Mai. Cô vội vã chạy xuống sảnh công ty, vì chạy gấp nên cô đã đυ.ng trúng một người té ngã. Vừa lúc đó, một bàn tay đưa ra kéo cô vào lòng. Hai tay Phạm Hương ôm eo Lan Khuê, khoảng cách lúc ngày của hai người rất gần. Tim Lan Khuê bỗng đập nhanh, gương mặt đỏ ửng. Mặc cho Phạm Hương đang ôm eo mình, Lan Khuê bất động nhìn Phạm Hương. Một lúc lâu, Phạm Hương khẽ lên tiếng:
-Cô không sao chứ ?
-Ờ..ờ..tôi không sao. Xin lỗi cô, tôi đang gấp nên lỡ đυ.ng trúng cô, cô không sao chứ ?
-Tôi không sao.
-Thành thật xin lỗi. Nếu không có gì tôi đi trước nhé ! Chào cô.
Phạm Hương định nói gì đó nhưng Lan Khuê đã chạy ra khỏi công ty nên thôi. Định đi thì Phạm Hương nhìn thấy dưới chân mình có một ví tiền, là ví tiền của Lan Khuê. Cô nhặt lên xem, rồi nhếch mép cười đi ra lấy xe về.
Lan Khuê chạy ra chổ Quỳnh Mai đợi mình. Vì đợi lâu nên Mai cằn nhằn:
-Cậu làm gì mà lâu thế ?
-À ờ không có gì.
-Uhm vậy đi thôi.