Chương 5
Sky BarTiếng nhạc xập xình, mọi người nhảy nhót vui đùa. Đâu đó trong đám đông có một bóng dáng cô đơn lạnh lẽo tự mình chuốt say. Phạm Hương gọi một loạt những loại rượu mạnh nhất, cô uống hết chai này đến chai khác.
- Này ! Làm gì hôm nay uống nhiều thế - Lệ Hằng vỗ lên vai đứa bạn của mình hỏi
Phạm Hương không nhìn hắn, đưa ly rượu lên lắc qua lắc lại. Cười nhạt rồi thở dài, quay sang hắn với vẻ mặt thống khổ
- Cậu nói xem có phải tôi đáng ghét lắm không
- Phải gọi là siêu cấp của siêu cấp đáng ghét luôn chứ - hắn trêu chọc
Cô gục mặt xuống bàn, nói tiếp
- Em ấy ghét tôi
- Ai chứ ? - hắn tò mò
- Là Lan Khuê, Trần Ngọc Lan Khuê - cô lại đưa ly rượu lên nốc hết một hơi.
- Ồ là Trần tiểu thư
Nói xong hắn uống một ngụm rượu chưa kịp uống lại phun ra ngoài
Phụt !!
- Cái gì cơ ? Ý cậu nói là Trần tiểu thư của Trần thị - hắn ngạc nhiên
Phạm Hương khẽ gật đầu, không trả lời
- Hahahaha !! Cục băng như cậu rốt cuộc cũng động lòng trước mỹ nhân nhà họ Trần
Bệnh viện 9p.m
Cạch
Bà bình một tay cầm túi đồ ăn đi vào trong phòng, đặt túi đồ ăn lên bàn rồi nhìn Lan Khuê dịu dàng nói
- Cô Khuê ! Cô ngồi dậy ăn chút cháo đi
Lan Khuê ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. Tay mυ'ŧ cháo chầm chầm đưa lên miệng ăn. Ăn được vài muỗng thì cô quay sang nói với bà Lan
- Bà không cần ở lại đây đâu, cháu tự lo được
- Cô chủ bảo tôi vào đây chăm sóc cô
Lan Khuê im lặng nhìn phần cháo trước mặt mình, môi nhếch nhẹ "Kẻ độc ác như chị ta mà lại quan tâm tôi sao ? Chính chị ta hại tôi ra nông nổi này". Cô lắc đầu dẹp bớt cái suy nghĩ đó đi rồi tiếp tục ăn cháo
- Cô Khuê ! - bà Lan gọi
- Có chuyện gì sao bà ? - Cô dừng việc ăn lại, ngẩng đầu lên nhìn bà
- Tôi thấy cô chủ quan tâm cô lắm đấy
- Quan tâm tôi ?
Bà Lan gật đầu, cô nhìn bà Lan cười nhạt. Cô thầm nghĩ "chị ta chỉ thương hại tôi thôi"
Sau khi ăn xong, Lan Khuê mệt mỏi nằm xuống giường kéo chăn lên phủ kín đầu. Do uống thuốc nên cô có hơi buồn ngủ, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Bà Lan chỉnh chăn ngay ngắn lại cho cô rồi bước ra ngoài
Cánh cửa vừa mở ra bà đã thấy Phạm Hương đứng đó. Trên người cô nồng nặc mùi rượu, bà đến bên đỡ lấy cô
- Cô chủ, sao cô chủ không về nhà nghỉ ngơi
Phạm Hương bỏ qua câu hỏi của bà, mắt nhìn chằm chằm vào Lan Khuê hỏi
- Lan Khuê ngủ rồi sao ?
- Dạ ! Cô ấy ăn cháo xong, vừa mới ngủ
- Bà về nhà nghỉ ngơi đi, tôi ở lại với cô ấy
- Nhưng cô chủ đang say, cô về nhà đi để tôi ở lại với cô Khuê - bà lo lắng
Phạm Hương không trả lời mà cứ mở cửa bước vào trong. Cô ngồi phịch xuống chiếc sofa gần đó, ngắm nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm ngủ. Cô ngã đầu ra sau ghế, đưa hai tay lên xoa xoa hai bên thái dương của mình rồi bước vào vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Cô bước loạng choạng ra sofa, nằm xuống nhắm mắt nghĩ ngơi
Nửa đêm, Lan Khuê nằm mơ nói mớ
- Ba ơi ! Đừng bỏ con mà ba - giọng cô thút thít
Phạm Hương đang ngủ thì nghe tiếng của Lan Khuê nên giật mình ngồi dậy. Thấy Lan Khuê khóc nức nở gọi ba, cô liên bước đến chanh giường ôm Lan Khuê dỗ dành
- Lan Khuê ! Đừng khóc, có tôi đây
Lan Khuê vẫn không chịu nín, cô leo hẳn lên giường ôm cô vào lòng. Tay xoa tấm lưng mỏng manh của cô, giọng nói ôn nhu
- Khuê Khuê, đừng khóc nữa mà
Sau một lúc dỗ dành thì Lan Khuê cũng chịu nín và nằm gọn trong vòng tay cô mà ngủ. Khoảng cách của hai người lúc này rất gần, cô có thể nghe được nhịp tim của cả hai, mùi thơm trên người của Lan Khuê. Cô đưa tay lên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đó, ánh mắt nhu tình nhìn cô
- Khuê Khuê có phải em ghét tôi lắm đúng không
- Có phải tôi đã động lòng trước em rồi không ? Khuê Khuê.. tôi yêu em - nói rồi cô hôn nhẹ lên trán của em, hai tay ôm chặt em vào lòng rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Buổi sáng, ánh nắng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu rộ vào hai hình bóng một lớn một nhỏ đang ôm nhau ngủ. Phạm Hương nheo mắt, nhìn xuống tay mình thấy Lan Khuê vẫn còn ngủ ngon, cô cười nhẹ rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người em đặt em xuống gối. Cô bước xuống giường đắp chăn lại cho em rồi toan bước vào vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.
Cùng lúc đó, bà Lan cầm một túi đồ ăn sáng cho Lan Khuê và cô vào. Bà thấy Phạm Hương từ trong vệ sinh bước ra liền nói
- Cô chủ, tôi có đem đồ ăn sang đến cho hai người. Cô ăn một ít đi
- Không cần đâu. Tôi phải đến công ty.
- Dạ !
- Để cô ấy ngủ thêm một chút rồi hãy kêu. À ! Bà đừng nói với cô ấy là tôi đến đây
Dặn đi xong, cô bước ra ngoài lấy xe đi về tắm rửa thay một bộ đồ khác rồi đến công ty.