Chương 30
Phạm Hương đuổi kịp Lan Khuê, cô kéo tay em lại- Lan Khuê, em nghe tôi giải thích đi
- xin lỗi, em phải vào làm việc - cô gạt tay chị ra khỏi tay mình, quay lưng bước vào trong
Phạm Hương cảm thấy hối hận vì mình đã nói em, nếu như lúc nảy cô nói thật thì mọi chuyện sẽ không thành ra như thế. Cô buồn bã, bước đi nặng nề trở về phòng
Tan làm, cô vội thu dọn đồ đạc, vơ lấy chiếc áo vest chạy xuống tìm em. Đứng ở ngoài phòng marketing, cô không thấy em đâu chỉ thấy có mấy nhân viên đang dọn đồ chuẩn bị về. Cô tiến lại hỏi một nhân viên
- Lan Khuê đâu ?
- Cô ấy về nảy giờ rồi ạ - cậu nhân viên nói
Cô chạy nhanh xuống dưới lấy xe. Cô gấp gáp chạy xe nhanh về nhà. Chưa đầy 10 phút cô đã về đến nhà, cô toan đi lên phòng tìm em. Vừa mở cửa phòng, đập vào mắt là hình ảnh Lan Khuê ngồi bó gối trong một góc phòng. Nhìn khoé mắt em đỏ đỏ, cô đau lòng đi đến bên cạnh ngồi xuống bên cạnh ôm em vào lòng
- Khuê Khuê !
Lan Khuê đẩy chị ra, đứng lên đi ra ngoài nhưng đã bị chị níu tay lại
- Em nghe tôi giải thích đi có được không ?
- Chị muốn giải thích gì đây ? - cô sắp không kìm được nước mắt
- Mọi chuyện không phải như em nghĩ
Lúc này, Lan Khuê đã không còn kìm được được mắt. Cô mặc lệ cho nó rơi trên khuôn mặt mình, cô đưa chiếc điện thoại lên cho chị xem. Những hình ảnh chị ôm ấp Jennie trong quán bar đều nằm trong đó
Phạm Hương hốt hoảng nhìn những bức ảnh đó. Cô vội giải thích
- Lan Khuê những bức ảnh này không phải là thật
- Không là thật chẳng lẽ là giả sao ? Bằng chứng rõ ràng như vậy rồi chị công định lừa tôi đến bao giờ
Cô khóc nức nở, quăng điện thoại vào người chị. Phạm Hương đi đến ôm chặt Lan Khuê cố gắng giải thích, Lan Khuê vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của chị
- buông ra.. chị mau buông tôi ra
- Tại sao chị lại làm vậy ? Tại sao lại nói dối tôi. Hôm qua chị vẫn nói yêu tôi mà, sao bây giờ..hức..lại đi ôm người khác - cô nấc nghẹn
- LAN KHUÊ ! EM ĐỪNG CÓ BƯỚNG NỮA. SAO EM KHÔNG CHỊU NGHE TÔI NÓI - Phạm Hương thấy em khóc nên không nhịn được, cô có hơi lớn tiếng
- Chị lớn tiếng với tôi vì cô ta..hức.. từ đầu tới cuối chị chỉ xem tôi là một món đồ chơi thôi phải không ? Hức hức...có được tôi rồi nên chị muốn ra ngoài tìm người khác đúng không ? - cô gào lên
Chát
Một cái tát giáng xuống mặt Lan Khuê. Phạm Hương chỉ vì một phút nóng giận không kìm chế được cơn giận nên đã xuống tay với em. Cô giật mình nhìn bàn tay của mình, giọng lắp bắp
- Tôi..tôi không có ý
- ĐỦ RỒI ! CHỊ RA NGOÀI, TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CHỊ NỮA. ĐI ĐI
Cô đẩy chị ra ngoài, đóng cửa thật mạnh. Cô ngồi xuống tựa lưng vào cửa gục mặt xuống mà khóc. Phạm Hương bất lực đứng ngoài cửa, cô ngồi xuống gục mặt xuống đất. Cô tự trách bản thân mình tại sao lại đánh em chứ.
Nhìn người phụ nữ của mình khóc như vậy mà không làm gì được. Cô thật sự muốn đánh cho bản thân mình một trận
Hai con người không gần cũng không xa. Họ chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng khoảng cách giữa hai người họ lại quá đỗi xa vời. Liệu tình yêu giữa họ có đủ lớn để vượt qua mọi giông tố ?
Nghe Lan Khuê nín hẳn rồi cô mới đứng lên đi ra ngoài mua đồ ăn cho em. Cô là vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì cô vẫn không bỏ mặc em một mình
Lan Khuê đừng ngừng khóc, cô quệt đi hàng nước mắt trên má mình. Cô đứng dậy mở cửa bước ra ngoài
- Cô Khuê, trễ rồi cô đi đâu vậy ? - bà Lan thấy cô đi ra cửa nên lại gần hỏi
- Cháu...bà Lan, cháu sẽ ra ngoài ở. Bà bảo chị Hương đừng tìm cháu
- Cô..
Chưa để bà nói hết câu cô đã quay lưng bước đi. Cô dọc con đường, ngắm nhìn cảnh vật về đêm. Cô đứng lại nhìn lên bầu trời đầy sao, cô nhìn hai ngôi sao ấy đứng cạnh nhau rồi nhìn lại sợi dây chuyền đeo trên cổ mình. Cô nhớ lại lời chị đã nói với cô
"Em có thấy cái ngôi sao lớn đó không ? Đó chính là tôi, còn ngôi sao nhỏ đó chính là em. Hai ngôi sao dính liền với nhau có ý nghĩa tôi sẽ mãi ở bên cạnh, che chở, bảo bọc và yêu thương em. Chữ H và K là tên của tôi và em, nó mang ý nghĩa em là của tôi và tôi là của em"
Những lời chị từng nói cô đều ghi sâu trong tim nhưng hôm nay chị lại tát cô vì người con gái khác. Tim cô đau nhói hơn bất cứ thứ gì, tay cô ôm ngực mình nở nụ cười nhạt.