Chương 3
Ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu thẳng vào gương mặt khả ái của cô gái bé nhỏ đang nằm ngủ trên chiếc giường rộng lớn. Cô khẽ mở mắt nhìn xung quanh, hôm nay là ngày thứ hai cô ở căn nhà này. Có lẽ cô nên tập quen dần với cuộc sống hiện tại. Cô mệt mỏi bước xuống giường rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.Dưới phòng khách không một bóng người, cô toan đi vào phòng bếp thì thấy bà Lan và một vài người giúp việc đang nấu gì đó. Thấy Lan Khuê, bà Lan cất tiếng gọi
- Cô Khuê ! Cô dậy rồi sao ? Tôi đang làm bữa sáng cho cô đây.
- Cảm ơn bà ! Nhưng cháu không ăn đâu
Cô ra ngoài vườn cho khoay khoải. Ngoài vườn trồng rất nhiều hoa, còn có xích đu được đặt giữa vườn. Cô ngồi xuống xích đu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, ngước lên nhìn bầu trời cô khẽ thở dài.
Ngồi ngoài đó một lúc lâu, cô mới trở về phòng của mình. Cuộc sống của cô trở nên vô vị, nhạt nhẽo hơn khi cứ quanh quẩn trong căn nhà lạnh lẽo này. Nhớ lại những ngày trước, cô lúc nào cũng vui tươi hồn nhiên khi có ba, có bạn bè bên cạnh. Bây giờ cô chẳng còn ai ở bên cạnh, nụ cười của cô cũng dần mất đi. Phạm Hương - người đã khiến cô có ngày hôm nay. Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta mà cô mất hết đi tự do, niềm vui.
Tại công ty
Cốc..cốc !
- Vào đi
Một người con gái có gương mặt xinh đẹp, thân hình cao ráo, mặc vest bước vào.
- Phạm Hương ! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu !- Lệ Hằng tự nhiên ngồi xuống sofa, rót cho mình một ly nước trà rồi nói
Phạm Hương buông bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, hỏi
- Hỏi chuyện gì ?
- Tại sao cậu lại không kiện Trần Thị vì ăn cắp bản thiết kế của chúng ta ?
Phạm Hương nhếch miệng, thản nhiên trả lời
- Tôi có lý do của tôi
- Lý do gì ? - hắn tò mò
- Cậu không cần biết.
Lệ Hằng lắc đầu. Hắn không biết trong đầu Phạm Hương nghĩ gì. Vốn dĩ Phạm Hương là một người khó đoán. Hắn gạt chuyện đó qua một bên, vui vẻ nói:
- Tối nay đi bar không ?
- Không sợ phu nhân cậu biết sao ? - cô trêu chọc
- Cô ấy đi du lịch với bạn rồi - hắn đứa tách trà lên miệng rồi nói
- Ồ ! Vậy sao ? Có cần tôi gọi cho cô ấy nói cậu đi bar cua gái không ?
- Cậu..Cậu - Lệ Hằng tức giận, nghiến răng nói
Phạm Hương không để ý hắn nữa, cô cúi xuống ký cho xong những bản hợp đồng. Hôm nay cô muốn về nhà sớm, chẳng hiểu lí do gì mà cô lại muốn về sớm.
- Vậy cậu có đi không ?
-Không
Lệ Hằng mặt hầm hầm ra ngoài, cô nhìn hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ
7:00 p.m
Cô bước vào nhà liền đưa mắt nhìn xung quanh tìm bóng dáng ai đó. Bà Lan từ trong bếp đi ra thấy cô liền vội vã chạy lại cúi đầu chào
- Cô chủ ! Cô đã về
- Lan Khuê đâu ?
-Cô Khuê từ sáng đến giờ vẫn trong phòng, không chịu ăn uống gì
" Lan Khuê, em có vẻ bướng bỉnh nhỉ"
Cô bước vào phòng Lan Khuê. Thân hình nhỏ bé đang ngồi ở ngoài ban công, dáng vẻ ủ rũ. Cô bước đến nói
- Em lại nhịn đói à
Lan Khuê giật mình vì có tiếng nói nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nói
- Không liên quan đến chị
- Thật bướng bỉnh - cô nhìn em, khẽ cười
Lan Khuê vẫn mặc kệ cô đứng đó, không quan tâm đến cô ta nữa. Bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh thôi
- Mau vào trong, ngoài trời đang lạnh
- Không cần chị quan tâm !
- Được thôi ! Tuỳ em - nói rồi cô bước về phòng để lại Lan Khuê ngồi đó một mình
Cô bước xuống phòng bếp. Cô quắc tay với một người giúp việc bảo:
- Đem một ít đồ ăn lên phòng cô ấy
- Dạ ! Cô chủ
Phạm Hương không hiểu vì sao mình lại quan tâm đến con người ấy. Từ trước đến giờ cô chưa từng quan tâm ai như vậy. Một người như cô không hề để ý hay tin tưởng bất kì ai mà bây giờ lại đi quan tâm một người cứng đầu như thế. Một cảm xúc kì lạ dâng lên trong lòng cô.
Cốc..cốc
Lan Khuê nghe tiếng gõ cửa, cô chần chậm bước ra mở. Một người giúp việc hai tay bưng mâm thức ăn lên cho cô
- Tiểu thư, cô chủ bảo tôi mang lên cho cô
- Uhm ! Được rồi. Cứ để trên bàn cho tôi
Lan Khuê nhìn mâm thức rồi cười nhạt, cô thầm nghĩ " chị đang quan tâm tôi sao ? Nực cười, người như chị ta mà cũng biết quan tâm người khác ? Hay chỉ là thương hại tôi".
Cô vẫn không ăn mà để thức ăn cho nó nguội lạnh. Cô leo lên giường chùm chăn kín mít, cố nhắm mắt ngủ để mau trôi đi cái ngày tẻ nhạt này.