Chương 19
Buổi họp kết thúc cũng là giữa trưa. Cô ngồi trên ghê lấy điện thoại gọi cho Lan Khuê. Một vài tiếng tút thì cuối cùng cũng có người bắt máy- alo, em đây ! - giọng em vang lên đầu dây bên kia
Phạm Hương vô thức mỉm cười. Chỉ cần nghe được giọng nói của em thì bao nhiêu mệt mỏi trong cô đều tan biến đi mất
- Là tôi đây. Em đang làm gì đấy ?
- Em chuẩn bị ăn trưa. Chị đã ăn gì chưa ? - cô quan tâm
- Tôi chưa ăn
- Cái đồ chết tiệt này, chị mau đi ăn đi. Không được nhịn đói đâu
Cô bật cười hạnh phúc vì được em quan tâm. Cũng lâu lắm rồi chưa có ai quan tâm cô như em. Cô luôn làm tất cả một mình, là một người cô độc mang trong mình một trái tim băng giá. Cho đến khi gặp Lan Khuê, cô mới biết được trái tim này đã vì em mà tan chảy, nó dần ấm nóng trở lại.
- Được rồi. Tôi sẽ..
- Này Phạm Hương đi ăn thôi - Lệ Hằng từ đâu phóng vào phòng cô nói lớn
- Tôi sẽ ăn. Tôi cúp máy trước nhé !
Cô cúp máy lườm Lệ Hằng. Hắn bị cô lườm nên có hơi sợ nhưng cũng lấy lại bình tĩnh nói
- Nè nè, tôi chỉ có lòng tốt rủ cậu đi ăn trưa thôi chứ không có ý chen ngang cuộc nói chuyện giữa hai người - hắn biện minh
- Không đi ăn với Nam Em à ? - cô vẫn vậy, vẫn lạnh nhạt với tất cả nhưng trừ Lan Khuê. Vì cô là ngoại lệ.
- Nam Em đi ăn với đồng nghiệp của cô ấy rồi nên mới qua rủ cậu. Có đi không ?
- Ra vậy. Đi thôi - Cô thu dọn đồ đạc cẩn thận rồi cùng Lệ Hằng đi ăn trưa.
Lan Khuê cùng ba cô và dì Hoa ăn cơm trưa. Dì nấu rất nhiều món cho hai ba con họ nhưng toàn là món mà Lan Khuê thích. Hai người già cứ tình tứ gắp đồ ăn cho nhau, liếc mắt đưa tình để cho Lan Khuê ngồi đó làm bóng đèn.
- Ba à, sao ba không lấy dì Hoa về làm vợ ? Chẳng phải hai người đều có tình cảm với nhau sao ? - cô trêu chọc
- Ơ.. con bé này. Ăn nói kiểu gì đấy, ba và dì Hoa già cả rồi - ông nói có phần hơi ngượng ngạo
- Già rồi cưới nhau vẫn bình thường. Phải không dì Hoa ? - cô đưa mắt nhìn dì, chờ cô trả lời của dì
- Thôi ăn cơm đi. Hai ba con mấy người làm tôi ngại quá
Cả hai người nhìn dì Hoa đỏ mặt mà cười trêu chọc. Cứ thế, cả buổi trưa diễn ra đầm ấm tràn đầy tiếng cười.
Ăn xong, Lan Khuê phụ dì dọn dẹp chén dĩa. Ba cô gọi cô lại nói
- Lan Khuê này, ba có chuyện muốn nói với con. Lên phòng với ba
- dạ - cô lẽo đẽo theo ba cô lên phòng
Lan Khuê đóng cửa phòng lại rồi ngồi xuống ghế đối diện ba mình. Thấy ba mình ngập ngừng muốn nói gì đó nên cô hỏi
- Có chuyện gì sao ba ?
- Ờ không. Ba muốn nói với con là công ty ba dạo này phát triển lại rất tốt, ba cũng đang trả lại số tiền bồi thường hợp đồng cho Phạm Tổng. Con ráng đợi ba thêm một thời gian, khi ba trả đủ tiền rồi sẽ đón con về
Nghe ba nói vậy, trong lòng Lan Khuê có chút gì đó tiếc nuối. Nếu như lúc trước, cô được về cùng ba thì sẽ vui mừng hết cỡ nhưng bây giờ cô lại không muốn xa Phạm Hương, dù chỉ là một giây.
- Được không con ? - ông hỏi
- dạ..! - giọng cô ỉu xìu, mặt mày buồn bã đi ra ngoài
Cô về phòng mình nằm xuống giường. Cô cầm điện thoại nhìn vào số chị, cô muốn gọi cho chị ngay lúc này nhưng lại không muốn chị biết mình buồn. "Chị bận rất nhiều việc ở công ty, không nên tạo thêm gánh nặng cho chị" cô nghĩ vậy nên không gọi cho chị nữa. Cô nhắm mắt ngủ, trong lòng vẫn có gì đó buồn buồn.
Đến chiều tối, Phạm Hương trở về nhà. Cô nhìn quanh nhà không thấy Lan Khuê đâu, trên phòng cũng không có. Cô gọi bà Lan lên hỏi
- Lan Khuê đi đâu rồi ?
- Cô Khuê về thăm ba mình rồi ạ ! Cô ấy có dặn khi cô về thì nói lại với cô. Cô ấy sợ cô chủ lo lắng ạ - bà Lan từ từ nói
- Được rồi, bà ra ngoài đi
Cô lấy điện thoại gọi cho Lan Khuê. Lan Khuê bên kia thấy chị gọi cũng nhanh chóng bắt máy
- Em đang ở nhà ba em à ? - cô hỏi
- uhm. Em đang định về đây
Phạm Hương nhận thấy giọng Lan Khuê ỉu xìu, có gì đó không ổn
- Tôi tới đón em ! - nói rồi cô nhanh chóng lấy chìa khoá xe đi đón em
15 phút sau cô đã có mặt tại nhà Lan Khuê. Cô nhắn tin cho em "Tôi tới rồi, em mau ra đây đi". Nhận được tin nhắn của Phạm Hương cô chào ba mình rồi dì Hoa ra về. Mặt của cô vẫn có chút gì đó buồn.
Phạm Hương thấy Lan Khuê vội bước xuống vòng sang bên kia mở cửa cho em. Lan Khuê nhìn chị mỉm cười nhẹ rồi vào xe ngồi. Cô đóng cửa lại rồi cũng vào xe ngồi.
Nhận thấy Lan Khuê có gì đó không ổn, dây ăn toàn cũng chưa cài. Cô chòm qua cài giúp em, xoay mặt em qua đối diện mặt mình, lo lắng hỏi
- Khuê Khuê, có chuyện gì với em vậy ?
Lan Khuê lắc đầu không trả lời. Phạm Hương cũng không hỏi nữa, cô cho xe chạy đi.