Chương 12
- Alo - giọng bà Lan vang lên từ đầu dây bên kia-Tôi đây
- Cô chủ ! Cô có việc gì sao ?
- Lan Khuê có ở đó không ? Đưa máy cho cô ấy
Lan Khuê nhận lấy điện thoại từ tay bà Lan, giọng cô nhỏ nhẹ
- Alo
- Trưa nay em ăn cơm một mình đi nhé ! Tôi có việc bận
- Uhm - cô "uhm" một tiếng, trong lòng có chút gì đó hụt hẫn
Phạm Hương đến một nhà hàng sang trọng. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, một người con gái xinh đẹp ngồi đó quắc tay tươi cười với cô
- Phạm Tổng, ở đây
Phạm Hương bước đến chỗ cô ta, kéo ghế ra ngồi xuống
- Chào cô, Hồ Tổng
- Gọi tôi Ngọc Hà được rồi - Ngọc Hà cười nói
Cả hai cùng nhau dùng bữa rồi bàn về việc hợp tác sắp tới. Việc hợp tác diễn ra suôn sẻ, hai bên cùng nhau kí hợp đồng.
- Phạm Tổng, nhìn cô tâm trạng tốt như vậy có phải đang yêu rồi không ? - Ngọc Hà nhìn cô trêu chọc
Phạm Hương uống một ngụm rượu vang không trả lời như ngầm đồng ý
- Ai cha!!! Cô gái nào có thể nào lúc Phạm Tổng lạnh lùng như cô đây phải rung động vậy ? Chắc xinh đẹp lắm đây
- Sai rồi, rất đẹp là đằng khác - ánh mắt cô sáng lên khi nhắc đến Lan Khuê.
Hai người chào nhau rồi bước ra xe đi về. Trên đường về công ty, Phạm Hương gọi về nhà cho bà Lan
- Lan Khuê ăn trưa chưa ? - chưa gì cô đã hỏi thẳng
- Cô ấy chưa ăn ạ
Phạm Hương nghe bà Lan nói vậy thì nhíu mày, quay đầu xe chạy về nhà. " cái con mèo cứng đầu này, coi tôi làm sao xử em"
Về đến nhà, cô đi thẳng lên phòng kiếm Lan Khuê. Lan Khuê đang ngồi bấm điện thoại nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn. Phạm Hương mặt hầm hầm đi lại gần cô, cô thầm nghĩ " mình lại chọc giận gì chị ta rồi sao"
- Chị không đi làm sao ?
- Tại sao em lại không ăn trưa ? - giọng cô có hơi lớn tiếng
Lan Khuê thấy cô lớn tiếng với mình thì uất ức. Bặm môi nhìn cô, khoé mắt đỏ lên bật khóc. Phạm Hương biết vừa rồi mình có hơi quá với em, khuôn mặt giãn ra, kéo em vào lòng mà vỗ về
- Khuê Khuê, tôi xin lỗi. Xin lỗi vì lớn tiếng với em
Lan Khuê vùng vẫy, đánh thùm thụp lên người cô.
- Buông ra - giọng em nghèn nghẹn
Cô ôm chặt em không cho em vùng vẫy nữa
- Khuê Khuê, xin lỗi em. Tôi chỉ vì lo cho em thôi
- Tôi.. hức.. có làm.. hức .. gì chị đâu mà lớn tiếng với tôi..hức
- Em không ăn trưa nên tôi có hơi nóng giận. Sức khỏe em yếu sao lại không chịu ăn chứ - cô đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt của em
Lan Khuê cứ thút thít trong lòng cô, cô phải tốn 10 phút mới dỗ được con mèo mít ướt này nín. Đợi em nín hẳn rồi cô dẫn em xuống dưới ăn. Đồ ăn trên bàn được dọn lên, cô kéo ghế cho em ngồi, cô cũng ngồi xuống bên cạnh em. Cô gắp thức ăn bỏ vào chén em, nói
- Khuê Khuê ngoan, em mau ăn đi
Lan Khuê ngoan ngoãn nghe lời, cầm đũa lên ăn. Cô ngồi đó chống cằm nhìn em, miệng vô thức cong lên. Lan Khuê bị Phạm Hương nhìn chằm chằm nên có hơi ngượng
- Chị không đến công ty sao ? - cô khẽ hỏi
- Em ăn xong rồi tôi sẽ đến công ty - cô nhìn em với ánh mắt trang đầy yêu thương, tay xoa xoa đầu em
Buổi chiều, Lan Khuê ở nhà một mình. Cô cứ đi tới đi lui trong nhà không làm gì cũng chán. Cô thấy bà Lan cùng mọi người đang rửa chén, cô cũng muốn giúp mọi người nên đi tới vỗ vai bà Lan nói
- bà ơi ! Cho cháu làm với
- Ơ không được đâu cô Khuê, cô lên trên chơi đi
- Cháu không làm gì cũng chán mà, bà cho cháu làm đi - cô trưng bộ mặt tội nghiệp ra nhìn bà
Bà Lan nhìn cô năn nỉ như vậy cũng gật đầu. Cô vui mừng phụ giúp mọi người. Lan Khuê rất hoà đồng và thân thiện, cô vừa làm vừa tám chuyện với mọi người. Bọn họ còn có dịp nói xấu cô chủ của bọn họ nữa.
Lan Khuê ra ngoài vườn tưới nước cho mấy bông hoa. Cô ngồi trên xích đu chơi, giây phút này hình bóng của Phạm Hương lại hiên lên trong đầu cô. Cô nhớ lại lúc trưa Phạm Hương ôm cô, miệng mỉm cười nhẹ.
Đến chiều tối, chị vẫn chưa về. Cô nghĩ trong đầu " chị chưa về sao". Cô cảm thấy lo lắng, đi tìm bà Lan hỏi
- bà ơi ! Chị ấy chưa về sao ?
Bà Lan nghe cô hỏi "chị ấy" thì cũng biết là cô hỏi ai. Bà mỉm cười nhìn cô
- Cô chủ chắc bận việc nên về trễ
Lan Khuê nghe bà Lan nói vậy thì cũng không hỏi thêm, cô ngồi trên sofa đợi Phạm Hương về. Ngồi đến tận khuya mà chị vẫn chưa về, cô buồn ngủ và thϊếp đi trên sofa
12 p.m
Phạm Hương vào nhà thì thấy Lan Khuê đang nằm co người ngủ trên ghế. Bà Lan thấy cô về liền nói
- Cô Khuê đợi cô chủ về mệt quá nên ngủ rồi ạ !
Phạm Hương nghe Lan Khuê đợi mình thì trong lòng có một niềm vui sướиɠ không thể tả. Cô đi đến ngồi xuống cạnh em, đưa tay vén những sợi tóc qua một bên. Lan Khuê thấy gì nhột nhột ngay tai mình, khẽ nheo mắt
- Ơ.. chị về rồi sao ? - cô ngồi dậy nhìn chị hỏi
- Uhm. Xin lỗi em vì về trễ
Cô nghe mùi rượu thoang thoảng trên người chị, cô nói
- Chị uống rượu sao ?
- Một chút. Được rồi, lên phòng ngủ thôi. Em vào phòng tôi ngồi đợi đi nhé
Nói rồi cả hai cùng nhau lên phòng Phạm Hương. Cô lấy đồ vào trong tắm, còn Lan Khuê thì ngồi trên giường đợi cô. Cô không hiểu chị kêu mình ngồi ở đây đợi làm gì, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo. Phạm Hương từ phòng tắm bước ra, cô nhìn chị mà không chớp mắt. Mắt to, mũi cao, môi dày, làn da trắng hồng hào " chị đẹp thật". Cô nghĩ trong đầu
Phạm Hương bước đến ghế sofa gần giường ngồi xuống. Cô quắc tay với Lan Khuê nói
- Qua đây
Cô ngoan ngoãn đứng dậy đi đến gần chị. Phạm Hương kéo em ngồi vào lòng mình, cằm đặt trên vai em. Hương thơm bạc hà từ chị sọc thẳng vào mũi Lan Khuê khiến cô mê mẩn
- Khuê Khuê, thật nhớ em - giọng cô nũng nịu
- Chỉ mới không gặp nhau nửa ngày mà chị đã nhớ rồi sao - nghe chị nói nhớ mình, cô cảm thấy có một chút gì đó ấm áp len lỏi trong tim cô
- Ngày mai tôi đi công tác bên Pháp, em ở nhà ngoan nhé
Lan Khuê vừa mới vui được một chút thì nghe chị nói đi công tác, trong lòng có chút không vui. Cô hỏi chị
- Vậy chừng nào chị về ?
- Khoảng 3 ngày. Tôi sẽ có gắng hoàn thành công việc để về sớm với em.
Lan Khuê im lặng, cô xoay người em lại bế em đặt lên giường của mình. Cô nằm xuống bên cạnh, một tay luồng ra sau cho em gối đầu lên, một tay ôm eo em. Cả hai nhìn nhau không nói gì, cô hôn lên trán em
- Lan Khuê, tôi thật sự yêu em - giọng cô ôn nhu, chân thành
- Sao chị lại yêu em ? Ba em đã có lỗi với chị, lấy cắp bản thiết kế của công ty chị cho công ty khác - Em nhìn chị, ánh mắt hơi chùn xuống
- Là do ba em chứ không phải em. Tôi yêu em chứ không phải yêu ba em - cô nói, lời nói có phần trêu chọc
- Chị..ưm
Môi của cô đã bị chị chiếm lấy từ lúc nào. Phạm Hương khẽ tách môi em ra đưa chiếc lưỡi tinh nghịch sang bên kia mà hút hết mật ngọt của em. Cả hai hôn nhau đến ngạt thở mới chịu buông. Lan Khuê mặt đỏ lên, thở hồng hộc, cô chui rúc vào ngực chị vì xấu hổ. Phạm Hương vuốt vuốt lưng cho Lan Khuê, ôm chặt em hơn. Đợi đến khi Lan Khuê thở đều đều trong lòng mình mà ngủ say thì cô mới chợp mắt đi vào giấc ngủ
Hai con người ôm nhau ngủ, đôi môi khẽ mỉm cười. Họ đều có chung một giấc mơ về hạnh phúc của mình.