Chương 1
Kétttt !!!Chiếc xe hơi bóng loáng, sang trọng dừng lại trước cửa một ngôi nhà to lớn. Tên vệ sĩ cung kính mở cửa, Phạm Hương bước xuống xe với khí chất ngút trời. Khuôn mặt lạnh lùng cùng với bộ vest đen càng tạo thêm điểm nhấn cho vẻ đẹp của cô. Cô liếc mắt nhìn quanh căn nhà rồi cao ngạo bước vào bên trong.
Rầm !!
Cánh cửa bên trong bị mấy tên vệ sĩ hung hăng đạp tung. Cô ung dung bước đến bên ghế sofa thản nhiên ngồi xuống, ngước nhìn một người đàn ông tuổi trung niên đang sợ sệt mà cuối gầm mặt. Cô nhếch mép cười khinh
- Trần Tổng !
- Phạm..Phạm Tổng - giọng ông run run
- Làm gì mà hoảng sợ thế ? Ngồi xuống đi
Ông ngồi xuống đối diện Phạm Hương, khẽ ngẩng đầu nhìn cô. Phạm Hương nhìn ông như cười như không khiến ông thêm hoảng sợ. Mồ hôi thấm ướt cả chiếc áo thun và trên trán, giọng ông lắp bắp:
- Không biết.. hôm nay Phạm Tổng đến..đến nhà..tôi có ..việc gì ?
- Ông đùa tôi sao ? - cô gằn giọng trợn mắt nhìn ông ta
- Tôi .. tôi
- Ông dám lấy bản thiết kế của công ty tôi đưa cho CJ, ông chán sống rồi sao ? - cô nghiến răng nhìn ông ta nói
- Tôi..tôi, Phạm Tổng xin cô tha cho tôi - ông ta vội quỳ xuống nắm lấy chân Phạm Hương
Phạm Hương nhìn ông ta, cười khinh. Cô dùng chân hất cái tay ông ấy ra, đứng lên tiến lại gần nắm lấy cổ áo ông ta, nói:
- Tha sao ? Ông bán đứng tôi mà bảo tôi tha cho ông sao ? Ông chuẩn bị ăn cơm tù đi
Cạch !
Cánh cửa được mở ra. Một cô gái với thân hình thon thả, mái tóc đen xoã ngang lưng bước vào. Vừa đóng cửa nhà, cô quay lại thì thấy cảnh tượng ba mình đang quỳ dưới chân một cô gái lạ mặt, cô vội chạy đến bên ba mình
- Ba, ba ! Ba làm sao thế ? Sao lại quỳ dưới chân cô ta - cô ngây thơ hỏi
Từ lúc cô gái đó bước vào, Phạm Hương đã chú ý cô, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt đen to tròn, sóng mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn cùng làn da ngăm toát lên vẻ đẹp mị hoặc. Cô khẽ cười
- Đây là con gái ông sao ?
Lan Khuê nghe tiếng cô hỏi liền ngước lên nhìn cô, rồi sau đó quay qua ba mình hỏi
-Ba à ! Cô ta là ai vậy ?
- Lan Khuê, con mau lên lầu đi - ông đẩy Lan Khuê đứng dậy
- Không ba à ! Có chuyện gì nói cho con biết đi
- Ba cô lấy bản thiết kế của công ty tôi đưa cho công ty đối thủ nên phải bồi thường cho tôi. - cô lạnh lùng nói
- Có thật không ba ? - cô hỏi
Ông cúi gầm mặt không trả lời, khẽ gật đầu. Phạm Hương chán nản nhìn ông, liếc mắt qua nhìn cô gái nhỏ nhắn đang ngồi kế bên. Như nghĩ ra gì đó, cô quay qua nói với ông Trần
- Ông Trần ! Ông có muốn cùng tôi thương lượng ?
Ông ngẩng đầu nhìn cô, vui mừng đứng dậy đối diện cô nói:
- Được, được ! Phạm Tổng
- Tôi sẽ không kiện ông ! Nhưng.. với điều kiện. - Cô đưa mắt nhìn Lan Khuê
- Điều kiện gì ạ ?
- Con gái ông. Để con gái ông theo tôi, khi nào ông trả đủ số tiền bồi thường thì tôi sẽ trả con gái lại cho ông
- Sao ? Sao ạ ? Phạm Tổng không được.. tôi chỉ có mình nó là con gái - ông van xin
- Không đồng ý ? Vậy ngày mai ra toà đi - nói rồi cô quay lưng hướng về phía cửa
Ông Trần ngập ngừng nhìn bóng dáng cô bước đi, nói:
- Tôi .. đồng ý !
Lan Khuê nghe ba mình nói vậy như sét đánh ngang tai. Cô khóc nức nở nắm chặt cánh tay ba mình
- Ba, ba con không đồng ý. Đừng bắt con theo cô ta
- Lan Khuê ngoan, nghe ba nói - ông xoa đầu, giọng ôn nhu
- Con hãy theo Phạm Tổng một thời gian, khi nào ba trả đủ tiền cho cô ấy sẽ đón con về
Lan Khuê lắc đầu, cô khóc càng thương tâm hơn, nhìn ba mình nghẹn ngào
- Như vậy, chẳng khác nào ba bán con. Đừng mà ba, con muốn ở cạnh ba
Phạm Hương từ nãy đến giờ đứng nhìn cha con họ âu yếm càng chướng mắt. Cô không kiềm chế được nữa liền gằn giọng
- Đủ rồi.
Cô quay sang Lan Khuê nói:
- Ba cô đã nói vậy thì nên ngoan ngoãn nghe lời. Đừng cứng đầu !
Lan Khuê nghe Phạm Hương nói vậy liền tức giận, quay sang trừng mắt nhìn cô gắt lên:
- Chị im đi ! Tại sao lại bắt ba tôi làm vậy chứ, chị là đồ độc ác
Phạm Hương ngạc nhiên trước thái độ của Lan Khuê. Từ trước đến giờ, Phạm Hương cô nói một là một, nói hai là hai không ai dám cãi. Cũng chưa từng có ai lớn tiếng với cô, mà bây giờ chỉ với một cô gái nhỏ bé mà dám lớn tiếng với cô. Cô càng nhìn càng thấy Lan Khuê không phải cô gái tầm thường.
- Em lớn tiếng với tôi sao ? Gan thật
Cô quay lưng bước ra phía cửa, khoác tay với đám vệ sĩ ý bảo đưa Lan Khuê đi. Hai tên vệ sĩ hiểu ý liền tiến lại gần Lan Khuê, nắm hai cánh tay cô mà lôi đi. Lan Khuê khóc lớn, nhìn ba mình mà lòng cô thắt lại. Ông Trần cũng chỉ biết đứng nhìn con gái của mình bị bắt đi mà chẳng biết làm gì hơn. Ông trân trân đứng nhìn bóng dáng Lan Khuê khuất dần sau cánh cửa.