Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!

Chương 55: Nhớ

Ngồi ở phòng khách, Lâm Thi Dĩnh vứt bỏ hình tượng gấp thức ăn, dùng tốc độ trời đánh nhét thức ăn vào miệng.

"Cậu tại sao lại ở đó?"

Bụng no được 7 8 phần, động tác diệt thức ăn của Lâm Thi Dĩnh chậm lại một chút, nổ lực nuốt thức ăn vào miệng, nhưng mắt vẫn nghi ngờ nhìn người đối diện nãy giờ không nói lời nào.

Người đối diện, trước sau vẫn là người giữ hình tượng nhất, dù trước giờ vẫn duy trì thói quen, ăn không nói ngủ không ngáy, cơ mà khi nghe Lâm Thi Dĩnh dò hỏi thì đũa trên tay cũng dừng lại.

"Tình cờ đi ngang." Chu Kiều Lâm nói chuyện, đều là lành lạnh như vậy.

Tình cờ đi ngang? Có quỷ mới tin cậu.

Lâm Thi Dĩnh nếu nhớ không nhầm ý, thì nhà người trước mặt không ở khu này, nếu đúng là vậy thiệt là trùng hợp quá nha.

"Ờ nếu thế thì giỏ hoa quả kia là để tặng cho ai hả?"

Lâm Thi Dĩnh chỉ chỉ giỏ hoa quả trên bàn, từ cách đóng gói đến các loại quả cũng có thể nhìn ra được người mua rất có tâm, bên trong toàn loại cô thích không hà.

"Vốn là mua cho chính mình. Nhưng nếu cậu thích thì cứ ăn đi." Lúc nói ra cậu này Chu Kiều Lâm vẫn vô cùng tự nhiên.

"..."

Wow~ thiệt trùng hợp nha ~ vô cùng trùng hợp luôn nha~~....

Nhưng mà, có câu nói thế này, trên đời không tồn tại cái gì gọi là ngẫu nhiên.

Lâm Thi Dĩnh cẩn thận nhìn người đối diện, mặt tuy không cảm xúc cơ mà biểu hiện rõ là có chút lúng túng, lo sợ và bất an. Thật không biết cái danh hiệu Băng Sơn nữ vương kia sao có thể tồn tại nữa.

"Chu Kiều Lâm, cám ơn cậu." Lâm Thi Dĩnh mỉm cười, cô là thật lòng nói nha.

Chu Kiều Lâm nhìn nụ cười của người trước mặt không giống như nụ cười thương hiệu thường ngày, bản thân cô cũng không phát hiện ra chính mình cũng vung lên nụ cười hiếm thấy.

"Không có gì."

Kỳ thực, ngoại trừ phương diện xung đột âm nhạc, thì Chu Kiều Lâm là người chung đυ.ng rất tốt. Lần thứ hai cúi đầu ăn cơm, Lâm Thi Dĩnh cười cười, tiếp tục con đường lấp đầy bụng.

Ăn no, Lâm Thi Dĩnh sờ sờ bụng, cô coi như cũng có cảm giác sống lại rồi.

Nếu không có Chu Kiều Lâm, chả biết đến bao giờ cô mới được ăn no bụng.

Chu Kiều Lâm sau khi ăn no cũng thoải mái dựa vào ghế sẵn tiện cũng đánh giá xung quanh. Hôm nay đúng là cô muốn đến thăm Lâm Thi Dĩnh, cũng may là ở bên ngoài tình cờ thấy được Lâm Thi Dĩnh chật vật, nên bây giờ mới có thể thoải mái ngồi đây cùng ăn cơm với Lâm Thi Dĩnh.

Nghĩ vậy nên chân mày cô cũng nhẹ giản ra.

Lần đầu tiên Chu Kiều Lâm vào nhà Lâm Thi Dĩnh, cơ mà nói đúng thì cũng không hẳn, trước đây từng ghé qua hai lần, chỉ là bởi vì công việc nên toàn vội vã tới rồi đi.

Thiết kế bình thường, lần đầu nhìn qua thì chắc chả ai biết đây là nhà của thần tượng đang rất hot, trong phòng khách không có cái gì liên quan tới âm nhạc.

Thế giới của trạch nữ, quả nhiên nên như vậy, nhỉ?

"Chu Kiều Lâm, hôm nay cậu không có hoạt động hả?" Lâm Thi Dĩnh nghi ngờ nhìn người đang cực kỳ rãnh rỗi. Tuy là hoạt động quảng bá gần kết thúc, cơ mà lượng công việc cũng đâu ít.

Chu Kiều Lâm thu lại ánh nhìn đánh giá, lắc đầu "Không, lịch vừa kết thúc rồi, sáng sớm mai mới có việc để làm."

Lâm Thi Dĩnh gật đầu "ừm"

Tình hình lại trở về yên tĩnh.

Làm sao bây giờ ta? Cảm giác đúng là có chút bối rối. Chưa bao giờ hai người bọn họ có thể an ổn ở cùng một chỗ cả, nên Lâm Thi Dĩnh chả biết nên làm gì.

Ngày thường chung đυ.ng, hai người bọn họ thường là cãi nhau, nếu hôm nào tâm trạng tốt thì nói vài ba câu rồi thôi. Nhưng mà tình hình an ổn kiểu này, trong vòng sáu năm lập nhóm chỉ có thể tính trên đầu ngón tay thôi.

Lâm Thi Dĩnh liếc nhìn người đang hết sức thong thả dựa vào ghế. Mặt có chút lúng túng.

Ngược lại, tuy là Chu Kiều Lâm cũng có lúng túng, nhưng cảm giác vui sướиɠ lại nhiều hơn. Có thể an ổn nhìn Lâm Thi Dĩnh, là cô đã rất vui vẻ rồi. Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy được sự vui mừng trong đôi mắt nhàn nhạt của cô.

Chỉ là cô đương nhiên nhớ tới dự định lần này của mình.

"Này..."

"Sao?" Câu hỏi quý giá phá vỡ bầu không khí quỷ dị, Lâm Thi Dĩnh trả lời rất nhanh.

"Bạn của cậu đâu sao không đến thăm cậu? Cái người cậu cùng đi ăn lần trước ấy?" Chu Kiều Lâm tuy là lơ đãng hỏi, nhưng chân mày lại có chút nhíu.

....

"À, cậu ấy có chút việc bận ấy mà." Lâm Thi Dĩnh nhún nhún vai, vẻ mặt có chút khổ não "Làm trong sân bay mà, nên bận rộn."

"Người cùng cậu ăn cơm làm trong sân bay à?" Chu Kiều Lâm cẩn thận hỏi dò, cô đang đợi đáp án, cũng đang quan sát vẻ mặt đối phương.

Nội tâm Lâm Thi Dĩnh vừa ê ẩm vừa lạnh lẽo.

"Yes~" Đáp án đơn giản.

Đáp án coi như thỏa mãn đi, Chu Kiều Lâm thả lỏng nấm đấm.

Cơ mà chuỗi diễn biến phức tạp này, Lâm Thi Dĩnh không phát hiện ra, cô thở dài nói "Ù ôi, vào thời điểm này có gia đình thì thật hạnh phúc."

"Gì?" Chu Kiều Lâm kinh ngạc hỏi ngược lại, nhìn thấy ánh mắt của Lâm thị, cô biết mình phản ứng hơi quá, vậy nên cô nổ lực thu lại phản ứng "Cậu muốn lập gia đình?"

"Không có khả năng" Đối với chuyện này, Lâm Thi Dĩnh nghĩ cũng không nghĩ tới.

Nếu không muốn, thì sao lại nói?

"Vậy ý cậu là gì?" Chu Kiều đương nhiên không hiểu, cơ mà tâm đang xao động cũng bình thường lại.

Lâm Thi Dĩnh ngẩng đầu lên, bởi vì cô đang ngồi sofa, nên động tác này cũng không quá khó khăn.

Trần nhà được thiết kế hoa văn gỗ, cô nhớ chuyện trang trí nhà cửa này, Cố Thanh Sứ và Dương Huyên Ngọc cãi nhau nửa ngày thay cô quyết định, rõ ràng cô mới là chủ nhà mà ==.!

"Chỉ là lâu lâu có chút nhớ nhà ấy mà."

Vẻ mặt và lời nói này của Lâm thị, Chu Kiều Lâm từng thấy, cũng từng nghe qua, cô nhớ thời gian đầu vào nhóm, cô từng thấy vẻ mặt này.

Vừa nhớ, cũng vừa hoài niệm.

"Cậu có thể về thăm nhà mà, hơn nữa nếu cậu nói với chị Nhẫn, tớ tin chị ấy sẽ cho cậu thời gian."

Lời này của Chu Kiều Lâm là thực tâm an ủi, Lâm Thi Dĩnh gật đầu

"Cậu nói cũng đúng."

vẻ mặt hình như nhớ cái gì đó.

"Có điều, nói thật nha, tớ không nghĩ là tớ với cậu có thể bình tình trò chuyện vậy nha." Lâm Thi Dĩnh giơ ly lên quơ quơ, giống như thứ cô cầm trên tay không phải là rượu vang đắt tiền mà là nước suối bình thường "Nói thật, Chu Kiều Lâm cậu không tệ đâu. Đương nhiên là trừ những lúc cậu đối nghịch với tớ."

Chu Kiều Lâm bởi vì câu nói này mà lòng cực kỳ ấm áp "Tớ cũng cảm thấy vậy đó."

"Vậy cậu nên bớt bớt tranh luận với tớ về phiên diện âm nhạc đi." Lâm thị giảo hoạt nói.

Chu Kiều Nghĩ lập tức từ chối "Cái đó đừng mơ tới."

Lâm Thi Dĩnh nghe xong cụt hứng, cô cau mày chống nạnh "Này, tốt xấu gì tớ cũng là đội trưởng, cậu vuốt mặt cũng phải nể mũi chớ. Cho dù không muốn cũng cũng không nên trưng ra cái dáng vẻ đó chớ, trả từ chối cũng đâu cần trả lời nhanh như vậy đâu.

Lâm Thi Dĩnh phản ứng tức giận y như thật, Chu Kiều Lâm mơ hồ, nhưng vẫn lắc đầu "Về âm nhạc, không được.!"

Lời này không sai đâu, về âm nhạc, mỗi người vốn mỗi cảm nhận, nếu Chu Kiều Lâm đồng ý với Lâm Thi Dĩnh thì đúng là cô đối với Chu Kiều sẽ có cái nhìn khác, cơ mà không quan trọng nữa, cái quan trọng ở đây là lời nói cùng với vẻ mặt lạnh lùng của Chu Kiều Lâm thiệt gợi đòn quá rồi.

Có điều, nếu bàn về vẻ mặt gợi đòn, vẫn có người xếp trên Chu Kiều Lâm, và đương nhiên không chỉ có một người.

Có câu, thua người không thua trận, thấy Chu Kiều Lâm bày ra vẻ mặt lạnh, Lâm Thi Dĩnh cũng sẽ bày ra vẻ mặt cao ngạo, ngửa đầu nói "Về âm nhạc, tớ nhất quyết nửa điểm cũng không nhường.!"

Hai người đầu mắt, không khí đang ấm áp cũng trở thành hình ảnh tranh đấu ngày thường, tràn ngập mùi thuốc súng.

"Phì..."

"Hahaha"

Không biết là do ai cười trước, nhưng trong tình cảnh này, một người cười sẽ kéo theo một người cười. Nếu những thành viên khác nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ bọn họ sẽ sợ đến xĩu mất thôi.

Hai người quan hệ kém nhất trong đội nhìn nhau cười, hơn nữa không phải nụ cười giả tạo ngày thương, hình ảnh này thật sự rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ.

Cơ mà lần này chỉ có hai người bọn họ thôi, cảnh tượng kinh hãi này đâu có ai khác thấy, vậy nên cũng không tạo ra thương vong.

"Chu Kiều Lâm, bữa nào rãnh rỗi cùng ra ngoài ăn món gì ngon ngon đi, được không?"

Còn cần trả lời sao?

"Được." Chu Kiều Lâm, ngay cả suy nghĩ muốn che đi nụ cười cũng không có.

Câu trả lời sảng khoái này làm Lâm Thi Dĩnh cũng mở miệng cười, tuy vẫn rất kiệm lời, cơ mà trước mắt đã không có nụ cười lạnh lùng rồi, nên đương nhiên cô sẽ thiệt vui vẻ nhận câu trả lời.

Thật ra, có một số việc, một số người, không nên dùng ấn tượng cũ mà quy chụp nữa, đúng không? Lâm thị nghĩ.

Tình cảm là cùng nhau cố gắng, cùng nhau duy trì. Trong tình yêu, đôi lúc không cần có câu trả lời quá rõ ràng.

Máy bay vừa cất cánh, Hàn Duẫn Nghiên liền nhớ tới lời Dương Tuyết Nhi nói với nàng.

Ở Hồ ước nguyện, Dương Tuyết Nhi tuy ánh mắt mơ hồ, nhưng nàng vẫn cảm nhận được chân thành trong câu nói của đối phương.

Cần nhau cố gắng, cùng nhau duy trì sao?

Nói thì dễ, làm thật sự dễ sao?

Nàng nghĩ, có lẽ chính nàng cũng không làm được, đối với Lâm Thi Dĩnh, nàng vẫn chưa trọn lòng tin tưởng, đúng không?

Trước khi tắt điện thoại, nàng gửi tin nhắn cho Lâm Thi Dĩnh, nội dung rất ngắn, nhưng nàng viết viết xóa xóa rất nhiều lần, đau đầu cả buổi tối mới nghĩ ra nội dung.

Hít sâu một cái, Hàn Duẫn Nghiên ngồi xuống, lúc này máy bay đang chạy trên đường bay, nàng cũng từ từ rời xa thành phố này.

Lần sau, lần sau trở lại La Mã, nàng hy vọng có thể cùng đi với Lâm Thi Dĩnh.

Mặt khác, tiễn Chu Kiều Lâm đi, cả căn nhà Lâm thị lại lần nữa trở về yên tĩnh.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở của chính mình cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

Tại vì điện thoại bị ném hư rồi, nên không có cách nào giải quyết vấn đề cả, ti vi thì chỉ có mấy cái chương trình xàm xí, phim chiếu lúc 8 giờ thì nói thật, chả khác nào cô dâu 8 tuổi, toàn là tồ lô.

Lâm Thi Dĩnh chật vật ngồi dậy, chân trái bởi vì bó bột nên làm cả người vướng víu. Sợ lần nữa lại ngã chổng mông, cô dùng tốc độ ốc sên lết tới phòng đối diện phòng ngủ.

"Đùng.!"

Đèn sáng rọi trong phòng, gian phòng này bày trí rất đơn giản, chả có gì, chỉ có một tủ sách, một bàn, hai cái ghế, còn lại là các loại nhạc cụ. Đây là phòng làm việc, là studio thu nhỏ của Lâm Thi Dĩnh.

Bởi vì chân bị thương, nên cô không thể sử dụng guitar như bình thường, chỉ có thể lết tới đàn piano.

Lâm Thi Dĩnh yêu thích âm nhạc, từ phòng này có thể nhìn ra điều đó, piano, violin, guitar và các loại nhạc cụ khác.

Nhưng mà ngược lại, Lâm Thi Dĩnh cũng không thích âm nhạc, âm nhạc đã cướp đi rất nhiều thứ từ cô.

Tuy không thường xuyên dùng, nhưng piano không có tí bụi nào, bởi vì mỗi ngày đều có người lau chùi.

Phía trên đàn Piano có một chiếc hộp giấy màu xanh lam, mặt ngoài hộp giấy đính đóa hoa nhỏ màu sắc rực rỡ, nhìn la biết đoa hoa là của một kẻ mù tịt nghệ thuật làm ra.

Lâm Thi Dĩnh cầm lên hộp giấy, nhớ lại ngày cũ môi cũng vung lên cho nụ cười hoài niệm.

Trong hộp là một tờ giấy nhạc, ngày tháng viết trên đó, tính đúng thì cũng là lúc Lâm Thi Dĩnh học lớp 12.

Đối với lời nhạc, dù nhắm hai mắt cô cũng có thể nhớ rõ, bản nhạc này trước đây không lâu cô cũng đã từng nhìn lại.

Giai điệu du dương vang lên trong phòng, Lâm Thi Dĩnh nhẹ nhàng lướt tay trên phím đàn đen trắng tạo nên giai điệu. Ca từ ly biệt cùng giai điệu da diết tạo ra nỗi bi ai.

Tôi, nhớ cậu, phải làm sao đây?

~~~~~~~~~~~