Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!

Chương 46: Hôn.

"Tôi nhớ cậu."

Ba từ đơn giản nhưng làm người nghe như đang bồng bềnh trên may.

"Cậu, cậu nói cái gì?!"

Mặt vừa bớt đỏ thì nay lại tiếp tục đỏ, màu sắc còn đẹp hơn so với lúc nãy.

Lâm Thi Dĩnh ngoài mạnh trong yêu bị Hàn Duẫn Nghiên dọa đến sắp bể não.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Hàn Duẫn Nghiên càng thêm nhu mị.

Khi nghe ba chữ ấy, Lâm Thi Dĩnh cảm thấy vô cùng hài lòng, tim lại có gì đó rất ngọt, cả tình cảm lẫn lý trí cô đều thấy vô cùng hài lòng.

Ba chữ này đại diện cho Hàn Duẫn Nghiên, cũng đại diện cho cô thấy, trận đấu này không chỉ có một mình cô trầm luân.

"Tôi nói, tôi rất nhớ cậu."

Đạp lên cái bóng, Hàn Duẫn Nghiên từng bước từng bước áp sát Lâm Thi Dĩnh, mỗi bước chân đều như phá vỡ rào chắn phòng bị của Lâm Thi Dĩnh, mị nhãn ôn nhu nhìn chằm chằm cô.

Khoảng cách mỗi lúc mỗi gần, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi vị trên người nàng, mùi thơm quen thuộc làm say lòng người.

Cuối cùng nàng dừng lại trước mũi giày của cô.

Tay của Hàn Duẫn Nghiên như linh xà nhẹ nhàng quấn lấy cổ của Lâm Thi Dĩnh, Lâm Thi Dĩnh vẫn còn chưa kịp phản ứng với hành động bá đạo tự tiên tuyên bố chủ quyền sở hữu này nha. Sóng mũi hai người cách nhau chỉ bằng một nắm đấm, hơi thở nóng ấm nhẹ nhàng đảo quanh mặt mũi đối phương.

Trong không khí tỏa ra hương thơm có tên ám muội, cùng với nhiệt độ cơ thể lại càng trở nên nồng nàn.

Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng xinh đẹp, buổi sáng đã có thể dễ dàng đánh Lâm Thi Dĩnh một trận tơi bời rồi, nói chi đêm khuya tĩnh mịch. Cô từ lâu đã phát hiện ra rồi, trong lòng sớm đã bỏ vũ khí mà đầu hàng từ lâu rồi.

"A Dĩnh."

Âm thanh êm ái mà triền miên dai dẳng, tên gọi kia được Hàn Duẫn Nghiên dịu dàng kêu lên, chưa cần nghe đến chuyện chính đâu, Lâm Thi Dĩnh đã tê dại nửa người rồi.

Thua.! Thua hoàn toàn rồi.!

"Hửm?" Nhẹ nhàng kêu một tiếng, Lâm Thi Dĩnh vẫn đang chìm đắm trong đôi mắt ai đó.

Khuôn mặt đỏ bừng như táo chính, còn có vẻ luống cuống chết người, khiến người ta hận không thể nhào ăn tươi nuốt sống.

Rất muốn cắn một cái rồi nha.!

Hàn Duẫn Nghiên trước giờ vẫn vậy, muốn là cứ làm thôi.

Hàn Duẫn Nghiên càng lúc càng gần đối phương, mũi đã xẹt nhẹ qua mặt người ta.

Lúc này trên mặt Lâm Thi Dĩnh có gì đó chạm lên, có chút cứng, có chút lạnh, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái, vừa ngứa vừa khó chịu.

Bị cảm giác đau nhói một cái, tiếp đó mà mềm mại dịu dàng hôn lên má của cô.

Cái đó...cái đó là môi của Hàn Duẫn Nghiên, đôi môi xinh đẹp đó rớt vào tầm mắt của Lâm Thi Dĩnh.

Lâm Thi Dĩnh say rồi, say đứ đừ tại bầu không khí ám muội này rồi.

"A Dĩnh."

Giọng nói như lông chim rơi rớt trên mặt hồ dậy sóng, Lâm Thi Dĩnh sớm đã mù mờ đầu óc rồi.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, quên đi thế giới ngoài kia, quên luôn những ánh mắt sẽ dành tặng cho hai người.

Lâm Thi Dĩnh nhìn Hàn Duẫn Nghiên, miệng nở nụ cười, nụ cười rất rất thỏa mãn.

Dưới ánh đèn, Lâm Thi Dĩnh thấy rất rõ ràng đôi mắt say đắm của Hàn Duẫn Nghiên, cô có thể cảm nhận được Hàn Duẫn Nghiên đối với cô là có rung động.

Có vài điều, chỉ cần đúng lúc,sẽ nở rộ.

"Hàn Duẫn Nghiên."

Lần đầu tiên kể từ khi Hàn Duẫn Nghiên tiến công mà Lâm Thi Dĩnh rõ ràng rạch mạch gọi tên nàng.

Hàn Duẫn Nghiên nhìn người trước mặt, nàng đột nhiên phát hiện ra, tim nàng bây giờ đập rất loạn, da đầu cũng có chút tê dại rồi, cổ họng cũng hít thở không thông rồi.

"Hàn Duẫn Nghiên, tôi yêu cậu."

Khoảng cách mỏng manh cuối cùng cũng được Lâm Thi Dĩnh phá vỡ.

Đầu cô dựa vào trán hàn Duẫn Nghiên, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau, trong mắt ngoại trừ đối phương cái gì cũng không nhìn thấy.

Đúng, cô yêu Hàn Duẫn Nghiên.

Khi nào bắt đầu? Khi nào cảm nhận được?

Hoặc là đã bắt đầu từ lúc sáu năm trước, hay là đã bắt đầu từ lần gặp lại kia? Lâm Thi Dĩnh không biết, cô chỉ biết cô rất nhớ thân nhiệt của Hàn Duẫn Nghiên, cũng rất nhớ khoảng thời gian cả hai cãi vã.

Cô điềm tĩnh đến không ngờ, bình tĩnh hỏi.

"Còn cậu?"

Yêu hay không yêu? Đi hay ở?

Lâm Thi Dĩnh không đủ tự tin, không đủ tự tin chắc chắn đối phương cũng yêu mình.

Biết đâu hôm nay chỉ là một trò đùa của người ta thôi, hoặc cũng rất có thể bởi vì hôm nay trời đẹp nên mới xảy ra chuyện này.

Lâm Thi Dĩnh bất an lẫn sợ hãi nhìn vào mắt Hàn Duẫn Nghiên, Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười, nụ cười vẫn như trước, ba phần xấu xa bảy phần giải hoạt.

"A Dĩnh, nói cậu đầu gỗ là không bao giờ sai đâu."

Trả lời kiểu gì vậy???

Lâm Thi Dĩnh rõ là hiểu ý đối phương, cơ mà cô cực lực áp chế lại tâm tình, rụt rè hỏi lại "Ý cậu là gì?"

"Ý của tôi là..."

Không thèm nói tiếp, nàng cúi đầu nhẹ hôn lên thế giới của mình.

Cọ xát, liếʍ nhẹ rồi khẽ cắn.

Hàn Duẫn Nghiên dùng hành động, câu trả lời chân thật nhất dành cho đối phương.

Hàn Duẫn Nghiên hơi lui về sau tạo thành khoảng cách, trận đánh này đột ngột quá, Lâm Thi Dĩnh bây giờ ý, thật ra đã hồn tiêu phách cmn lạc đi đâu rồi.

"Cậu, cậu, tôi....." Ờ quên, không chỉ có não hay hồn gì đâu, thân thể cũng như thiếu dầu nhớt luôn rồi.

"Đúng là đầu gỗ." Hàn Duẫn Nghiên lúc nói câu này có chút tiếc nuối, mài sắc không thành kim.

"Đầu gỗ, không lẽ cậu không biết lúc hôn nhau mắt phải nhắm lại sao?"

"T...tôi đương nhiên biết." Đối với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Hàn Duẫn Nghiên, Lâm Thi Dĩnh đã hình thành phản xạ có điều kiện từ lâu rồi "Là cậu đột ngột quá thôi."

"Ồ! Thật sao?" Hàn Duẫn Nghiên trừng mắt "Vậy tôi hôn đó nha." Nói xong, Lâm Thi Dĩnh lại tiếp tục kinh ngạc, hai đôi môi lại tiếp tục giằng co.

Hơi thở nóng ấm phun lên mắt, trước mắt lại là Hàn Duẫn Nghiên đỏ mặt hôn mình, mắt phượng ngoài trừ ý cười trêu tức ra còn có chút say đắm.

Lâm Thi Dĩnh chủ động nghiêng người tiến tới, Hàn Duẫn Nghiên kinh ngạc nhíu mày, nhưng môi lại phối hợp nhịp nhàng với môi. Ngay lúc này không chỉ có một người chủ động, Lâm Thi Dĩnh dùng môi miết nhẹ dọc theo môi đối phương, chậm rãi mà bá đạo công thành. Hàn Duẫn Nghiên nhắm hai mắt, ngọt ngào cảm nhận chuyện môi hôn môi với Lâm Thi Dĩnh.

Từng bước nhẹ nhàng, hai người nguyện ý rơi vào trầm luân.

Lâm Thi Dĩnh nằm ở trên giường, tối nay đúng là chuyển biến mãnh liệt như zòi zồng á, khiến cho cười đến mỏi miệng, cũng làm cho cô có chút buồn bực khó tả

Nửa tiếng trước, hôn nhau đắm đuối xong hai người tay nắm tay tung tăng vui đùa đi trên đường, đi kiểu gì mà lại trở về nhà ==

"Tới nhà rồi." Hàn Duẫn Nghiên nắm lấy tay Lâm Thi Dĩnh nói.

"Ừm" Lâm Thi Dĩnh gật gù nhưng không buông tay.

Hai người nhìn nhau không nói gì đứng trong hành lang.

"Muốn vào nhà tôi sao?" Câu nói Hàn Duẫn Nghiên mém tí đã phun ra, nhưng cuối cùng vẫn là tha cho ai kia một mạng.

Đối mặt với tình cảm này cộng với chuyện xưa cũ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Dù không muốn, Hàn Duẫn Nghiên vẫn nói "..Ừm...A Dĩnh, tôi vào nhà đây."

Lâm Thi Dĩnh gật đầu, cơ mà tay vẫn chưa buông.

"A Dĩnh ~?" Hàn Duẫn Nghiên mơ hồ nhẹ giọng kêu.

Lâm Thi Dĩnh bây giờ mới buông tay, cô vẫn cúi đầu làm cho Hàn Duẫn Nghiên không thấy rõ nét mặt.

"Tôi vào nhà đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon."

Cửa mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Chỉ là với hành vi kỳ lạ của Lâm Thi Dĩnh, rõ ràng là không phù hợp với sự hiểu biết của Hàn Duẫn Nghiên.

Chôn đầu dưới gối, nàng khe khẽ thở dài, chờ được tới lúc đầu gỗ thông suốt rồi, nhưng mà đầu gỗ phản ứng cũng không giống như người bình thường là sao??

Lời nói lưu luyến, hay hôn tạm biệt cũng không có, đứng trước cửa nhà người ta cũng không biết phản ứng ra sao cho phải.

Cái này mà gọi là thích nàng sao???????

Lại một lần nữa, Hàn Duẫn Nghiên hoài nghi mị lực và ánh mắt của chính mình.

Thật ra, Hàn Duẫn Nghiên là nghĩ nhiều hóa rối rồi, Lâm Thi Dĩnh chẳng qua là ngạo kiều hờn dỗi thôi.

Nằm ở trên giường, Lâm Thi Dĩnh vừa cười khúc khích vừa mân mê môi của mình, nơi này còn để lại mùi thơm nồng nàn say lòng người nè.

Cơ mà một giây sau đó, cô lại bực bội nhăn nheo mặt mày, giận dỗi ôm gối lăn qua lăn lại.

Thật ra nguyên nhân cũng không có gì to tát đâu, bởi vì cô còn chưa nghe được câu trả lời của Hàn Duẫn Nghiên thôi. (Con lạy má, A Dĩnh ~ ==)

Cô tức giận ngồi dậy, giường vốn sạch sẽ gọn gàng nay bị cô quậy đến tơi tả ngỗn ngang, trận chiến này tốt nhất phải kết thúc ngay chứ.

"Aizzzzz~" Nhớ lại chuyện lúc nãy càng làm Lâm Thi Dĩnh bực mình.

Thổ lộ trước mất mặt như vậy thì thôi đi, đối phương còn chả thèm đáp lời lại.! Hơn nữa còn gian trá làm cho cô quên truy hỏi tới cùng.

Chuyện hôn hít hả?

Giỡn mặt sao, cô đây lúc quay phim chụp ảnh cũng từng hôn qua rất nhiều người rồi, hôn môi kiểu này thì có nghĩa lý gì.!

Càng nghĩ càng tức, mà càng tức thì chỉ số thông minh lại càng tụt.

Không được.! Cô muốn tìm đối phương hỏi rõ ràng, nghĩ như vậy Lâm Thi Dĩnh lập tức mang dép hấp tấp lao ra ngoài.

Trên người Hàn Duẫn Nghiên bây giờ chỉ có áo khoác, tay thì đang lau lau tóc, mới từ phòng tắm bước ra đã nghe tiếng chuông cửa réo in oi.

Coi ra không phải muốn troll cô rồi.

Ai mà trễ như vậy nhỡ?

Một bên lau tóc, một bên lầm bầm đi tới cửa.

Mở cửa, nàng thấy Lâm Thi Dĩnh đang nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, trên người mặc váy ngủ rộng thùng thình hình hoạt hình....

"Hàn Duẫn Nghiên! Cậu còn chưa trả lời tôi cậu có thích tôi hay không?!"

Giọng nói của Lâm thị vang vang, cũng may tầng này chỉ có hai hộ, hơn nữa lầu trên lầu dưới cách âm rất tốt, bằng không nữa đêm la làng như oán phụ thế này chỉ khiến người ta cười đến thối mặt.

Có chút kinh ngạc, nhưng hơn hết là buồn cười. Ra đây là nguyên nhân mà đầu gỗ nhà nàng giận dỗi nửa ngày đây hả?

"Cậu tới là vì chuyện này?!" Hàn Duẫn Nghiên giả vờ khó tin.

Lâm Thi Dĩnh gật đầu "Đương nhiên.!"

Loại tình hình này thật làm cho Hàn Duẫn Nghiên dở khóc dở cười. Dựa vào cửa, cảm giác bất an của Hàn Duẫn Nghiên cuối cùng cũng được gỡ xuống.

"Hàn Duẫn Nghiên.! Cậu có thích tôi không?!" Lâm Thi Dĩnh trừng mắt, ngày hôm nay cô nhất định phải có câu trả lời nha.

Hàn Duẫn Nghiên giảo hoạt không tả lời, nàng hỏi ngược lại. "Cậu đoán đi."

"Tôi làm sao biết?" Lâm Thi Dĩnh dậm chân, nụ cười trên mặt người này thực sự rất đáng ghét.

Một giây sau đó, Hàn Duẫn Nghiên nhìn đối phương, dịu giọng nói "Tôi yêu cậu."

Nội tâm Lâm Thi Dĩnh, trọng thương cmnr.!

Lâm Thi Dĩnh đương nhiên đắc ý, cơ mà vẻ mặt vẫn ráng nghiêm túc.

Cô ngẩng đầu lên, tức giận vì không che đi được ý cười trong ánh mắt. Đêm mùa hè không oi bức như ban ngày, còn ở tầng cao như vậy, gió thổi qua rất mát.

"Rầm.!"

Âm thanh này thật quen thuộc ghê nha~~~

Hàn Duẫn Nghiên nhếch môi, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, Lâm Thi Dĩnh dự cảm được chuyện bất thường rồi...

Cô từ từ xoay người lại, chỉ thấy cửa lớn màu đỏ quen thuộc đã đóng lại một cách rất mãnh liệt.

"A Dĩnh, cậu có mang theo chìa khóa không?"

Cô sững sờ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt Hàn Duẫn Nghiên, hai phần vui vẻ, hai phần kinh ngac, sáu phần còn lại chính là cười trên sự đao khổ của người khác.

~~~~~~~~~

=))))))) ~ cạn cmn lời rồi. K hiểu sao, chương này edit mãi không thấy xong @@~