Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!

Chương 41: Cơm trưa bối rối

"Xin lỗi, cậu ấy là của tôi."

Một tiếng tuyên bố trong trẻo vang lên.

Ba người trong cuộc lẫn mấy người đang hóng chuyện cũng bị câu thần chú này làm cho kinh ngạc.

"Hàn....Hàn Duẫn Nghiên???!!!" Lâm Thi Dĩnh kinh hoàng đứng dậy, cô trợn mắt ngoác mồm nhìn người phụ nữ đang đứng sau cô.

Con nhóc này sao lại xuất hiện ở đây?

" A Dĩnh ~~"

Hàn Duẫn Nghiên liếc mắt nhìn Cố Thanh Sứ đang ở phía đối diện, khóe miệng lại vung lên nụ cười đẹp đẽ, tay đang khoát vai Lâm Thi Dĩnh rất nhẹ nhàng chuyển xuống nắm lấy tay.

"Việc gấp của cậu ra là việc này?"

"Ể..."

"Đúng đó, Thi Dĩnh hẹn tớ cùng ăn cơm đó."

Cố Thanh Sứ tay chống cằm, vẻ mặt xinh đẹp phảng phất chút khoe khoang, mắt nâu thỏa mãn nhìn cuộc vui sắp bắt đầu.

"Thật sao?" Hàn Duẫn Nghiên thu hồi tầm mắt đánh giá đối phương, nàng nhìn Lâm Thi Dĩnh nhẹ giọng hỏi.

Ánh đèn phòng ăn lờ mờ che đi sắc mặt của Hàn Duẫn Nghiên, không ai biết được tay trái của nàng đã bị nàng siết thật chặt, móng tay sắc bén ấn vào lòng bàn tay của nàng, cơn đau nhắc cho nàng nhớ một số chuyện đã bị nàng trốn tránh.

"Không phải." Lâm Thi Dĩnh lẩm bẩm trong miệng.

Âm thanh nhỏ đến mức chả ai nghe được.

"Sao cơ?" Hàn Duẫn Nghiên nhìn về phía trước, nàng muốn nghe rõ coi đối phương đang nói cái gì.

"Tôi nói không phải."

Lâm Thi Dĩnh thật ra cũng không biết tại sao cô luôn có cảm giác không thể gạt được người trước mắt, tay bị nắm chặt cô cũng không hất ra.

Giận hờn quay đầu đi chỗ khác, Lâm Thi Dĩnh nói rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khi nghe xong câu nói, đôi mắt của Hàn Duẫn Nghiên tức thì thay đổi, lấp lánh sáng như sao.

Rầm một tiếng, Cố Thanh Sứ đập bàn đứng lên, trên mặt vừa phẫn nộ vừa bi thương, Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy cảnh đó, rõ là biết bạn thân của mình chỉ sợ thiên hạ không loạn nên mới làm trò.

"Hai người.!" Khuôn mặt tức giận rơi xuống một giọt nước mắt, tay cô run rẩy chỉ lên, đôi mắt rưng rưng như lên án hai người trước mắt. "Hai người dám lừa dối tôi.!"

Nói xong liền cầm đồ uống trên bàn không chút do dự tạt về phái trước.

Ào.

Người bị tạt nước lập tức ướt sũng, âu phục màu trắng bị dính ít màu xanh.

Toàn quán ăn im lặng đưa mắt nhìn.

"Cô đừng quá đáng.!" Lâm Thi Dĩnh cũng đột nhiên cầm lấy ly nước không chút chần chờ hất đi.

Quần áo còn chưa biết ra sao lại bị ướt thêm lần nữa, thức uống của Lâm Thi Dĩnh là sữa bò nóng....

Cố Thanh Sứ biểu hiện như ân-bờ-li-vơ-bồ nhìn đối phương, bi thương cùng cực nói "Cậu, cậu vì ả mà làm vậy với tôi sao?!"

Nói xong lập tức cầm thêm chén nước tạt đi.

Ào ào.

Lại là tiếng nước chảy róc rách.

Hàn Duẫn Nghiên lạnh mặt, khuôn mặt yêu mị kèm chút bá đạo.

"Người của tôi cô cũng dám tạt nước.!"

"Hai người...!!" Cố Thanh Sứ lần lượt chỉ hai người "Tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.!" Nói xong cô lấy tay ôm mặt, gạt lệ chạy đi.

Trước sự im lặng đến chết người, Lâm Thi Dĩnh nắm lấy tay Hàn Duẫn Nghiên, mặt tuy bị kính đen che hết phân nửa, nhưng giọng nói của cô có thể nghe ra được sự áy náy rất rõ ràng.

"Duẫn Nghiên, tôi thay Thanh Sứ xin lỗi cậu. Chúng ta đuổi theo cậu ấy đi, là chúng ta có lỗi với cậu ấy.."

Hàn Duẫn Nghiên không thẹn với danh xưng đại yêu nghiệt, tuy rằng giây phút Lâm Thi Dĩnh nói ra câu ấy làm nàng sững sờ, nhưng một giây sau đó nhìn thấy được ánh mắt của Lâm Thi Dĩnh thì thần trí đã lập tức thông suốt.

Nàng từ khí chất nữ vương trong nháy mắt đã chuyển thành vẻ mặt đỏ ngại ngùng, từ nữ vương chuyển thành phụ nữ yếu mềm, nàng nhu nhược nhưng lại kiên cường gật đầu. " A Dĩnh nói đúng, là chị ấy đã toại nguyện cho chúng ta, chúng ta cùng đi xin lỗi chị ấy."

Mẹ ơi.! Diễn sâu vậy sao không đi làm diễn viên cmn đi. khóe mắt Lâm Thi Dĩnh giật giật nhìn vẻ mặt nhu nhược của Hàn Duẫn Nghiên, nhưng ánh mắt lại là một màu của sự thú vị.

Cô cảm thấy cô bị Hàn Duẫn Nghiên xoay như dế cũng không thiệt thòi lắm, loại hành động đậm chất yêu nghiệt này người thường như chúng ta làm sao đối phó được.

"Ừm! Chúng ta cùng đi.!" Lâm Thi Dĩnh cảm động gật đầu.

Sau đó hai người nắm tay nhau, như hồ điệp bay lượn đuổi theo sau Cố Thanh Sứ, trong lúc đó còn thoáng nghe được hai người bọn họ không ngừng nói "Thanh Sứ, nghe chúng tôi giải thích đã."

Heo ca ca bây giờ một thân toàn đồ uống......

Lâm Thi Dĩnh lôi tay Hàn Duẫn Nghiên chạy từ quán ra đường lớn, Hàn Duẫn Nghiên ở phía sau vì bị lôi kéo cũng chạy không ngừng.

Hai người nắm chặt tay nhau chạy trên đường lớn như trốn tránh thứ gì đó, không thèm nhìn tới ánh mắt khác thường của những người khác, cũng không thèm nghe tới mấy lời tò mò. Một nắm, một siết, trên mặt cả hai là ý cười không kiên dè của tuổi thanh xuân đã lâu không thấy.

"Haha chắc chết quá."

Lâm Thi Dĩnh dựa vào tường, Hàn Duẫn Nghiên đối diện cũng thở hồng hộc, vất vả lắm mới kiềm được tiếng cười cơ mà khi nhìn thấy nhau thì khoang ngực lại như chó điên chạy loạn, ý cười lại lập tức muốn phun ra.

"Cô nha, cô diễn cũng sâu lắm" Thuận miệng Lâm Thi Dĩnh nói.

"Cô cũng không tệ." Đứng dậy, Hàn Duẫn Nghiên cố gắng làm dịu lại phổi.

Sau đó một giây, cả hai lại tiếp tục cười như con dở.

Đã bao lâu rồi không tùy ý làm bậy như vậy?

Một đại minh tinh suốt ngày đứng trước ống kính, một đại mỹ nữ chuyên ngành tiếp viên hàng khong.

Công việc của cả hai đâu cho phép xuất hiện chuyện này.

Dù đối mặt với fan kiểu như heo ca ca kia thì Lâm Thi Dĩnh chỉ có thể mỉm cười nắm tay sau đó không ngừng cám ơn vì đã ủng hộ.

Còn Hàn Duẫn Nghiên, dù gặp khách hàng tệ hại cỡ nào cũng chỉ có thể cúi mình mỉm cười sau đó nói tiếng xin lỗi.

Cơ mà chuyện này thiệt làm hả hê lòng người, mấy cái tình tiết kiểu này hai người bọn họ từ lâu đã rất muốn làm rồi.

"Cô thấy vẻ mặt của hắn không?"

"Đần thối cả mặt luôn ý chớ." Lâm Thi Dĩnh nhớ tới liền nhịn không được tiếp tục cười.

Hàn Duẫn Nghiên khóe môi vẫn cong "Chỉ tiếc là bạn của cô hành động nhanh quá, tôi còn chưa kịp tạt cái nào." Giọng điệu của nàng có chút tiếc nuối.

"Cô có thể quay về để tạt thêm đó." Lâm Thi Dĩnh cười nói "Tôi nhớ trên bàn còn một chén canh."

"Ừ" Hàn Duẫn Nghiên giả vờ trầm tư "Đáng suy nghĩ nha"

Hai người lại lần nữa cười như người điên.

Vừa cười vừa chạy như chó dí nên cả hai đều mệt, dựa vào tường không nói thêm gì, hẻm nhỏ lại trở về yên tĩnh.

Lâm Thi Dĩnh cúi đầu vẫn không nhìn đối phương, cô nhớ mới lúc nãy cô còn vứt đối phương ở lại một mình giờ đã mặt đối mặt với đối phương trong hẻm chưa rộng tới 2 mét. Lòng không dễ chịu nên cô đá nhẹ cục đá dưới chân, mà cục đá ôn dịch lại không chịu phối hợp, nhẹ nhàng bay tới gót giày đen của Hàn Duẫn Nghiên.

Xã hội quần hòe gì mà đến cả cục đá cũng chịu quỳ gối dưới chân Hàn yêu nghiệt vậy? Lâm Thi Dĩnh liều mạng nhìn trừng trừng cục đá.

"Trừng mắt kiểu đó biết đâu cục đá sẽ xin lỗi cô đó." Tiếng cười vang lên bên tai, trong hẻm nhỏ trừ cô ra đương nhiên còn có Hàn Duẫn Nghiên.

"Tới lúc đó thì thế giới diệt vong rồi." Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn thu lại tầm mắt, cơ mà lần này là nhìn con kiến đang cần cù lao động trên mặt đất.

Hàn Duẫn Nghiên buồn cười nhìn hành động trẻ con của Lâm Thi Dĩnh, ánh mắt của nàng có ai oán, nàng im lặng thở dài.

"Lâm Thi Dĩnh."

Trong lòng Lâm Thi Dĩnh giống như đạp phải phân chó, cô đâu có làʍ t̠ìиɦ làm tội gì mà giật mình???

"Sao?"

Lâm đại minh tinh bối rối mở miệng hỏi.

"Xin lỗi."

Hàn Duẫn Nghiên đột nhiên nói câu xin lỗi.

"Gì??" Lâm Thi Dĩnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn, cô không lẽ nghe lầm hả ta??

"Tôi nói xin lỗi." Hàn Duẫn Nghiên hít sâu một hơi, lần đầu nói không sao, lần thứ lập lại đúng là có chút khó khăn đó.

"Tại sao??"

Lâm Thi Dĩnh ngu mặt hỏi ngược.

Hàn Duẫn Nghiên không cười, vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt đen láy nhìn người trước mắt.

"Hôm nay đã lừa gạt cô, tôi không nên làm vậy."

Nghe như vậy Lâm THi Dĩnh dời mắt, cúi đầu rầu rĩ nói "Không có gì, là tôi phản ứng hơi quá thôi, cô không cần nói xin lỗi."

"Không phải, cô nói đúng, có một số chuyện không nên thành chuyện cười" Hàn Duẫn Nghiên dựa vào tường đứng thẳng người, vẻ mặt của cô không có chút gì là đang vờ vịt, thậm chí sâu trong ánh mắt còn có chút đau lòng, cơ mà Lâm Thi Dĩnh lại nhìn không thấy "Xin lỗi, cô có thể bỏ qua không?" Siết chặt tay, thời điểm nói ra câu này, trong lòng Hàn Duẫn Nghiên không thể không nghĩ tới những chuyện xưa cũ trước đó, nàng bất an nhìn người vẫn cúi đầu.

Lâm Thi Dĩnh không lên tiếng, nàng cũng không nói gì.

Hai người cứ như vậy đứng im một chỗ.

Thất bại rồi sao?...

Hàn Duẫn Nghiên bị không khí im lặng này chèn ép đến sắp phát điên.

Nàng khó khăn mở miệng "Cái này..."

"Tôi lúc nãy ăn không no."

Gì vậy mẹ???

Ánh mắt ảm đảm hơi sáng lên, nàng muốn xác định lại câu nói nên nhẹ giọng hỏi ngược lại. "Cô nói cái gì?"

Lâm Thi Dĩnh ngẩng đầu, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như muốn ăn đấm "Sao? Không muốn mời tôi đi ăn chứ gì? Vậy coi như thôi." Nói xong liền muốn rời đi.

"Khoan" Hàn Duẫn Nghiên vội vã nắm tay đối phương. "Tôi có nói không mời đâu."

"Vậy đi thôi." Lâm Thi Dĩnh vẫn nghiêm mặt, nhưng cũng không hất tay đối phương ra.

"Đúng rồi, người đó thật là anh của cô hả?"

"Ừm."

"Ủa vậy sao hắn họ Sở cô lại họ Hàn?"

"Tôi lấy họ mẹ."

"À."

"Vậy đó, Lâm đại minh tinh còn muốn hỏi gì nữa không?"

"Hừ, không còn."

"Thật?"

"À, còn nữa còn nữa, cô làm sao tìm được tôi?"

"Tôi xài GPS định vị đó."

"Gì? Nói lại coi??? Yêu nghiệt nhà cô thừa lúc tôi không để ý giở trờ hả?"

"Lâm Thi Dĩnh, cô vừa gọi tôi là gì????"

"Uầy..."

"Tha cho cô, ờ phải rồi, tôi hình như nhớ có ai đó còn thiếu tôi một bộ đồ nha, chút nữa ăn xong lại đi dạo đi."

"Cái củ cải gì vậy????"

"Tôi vẫn rất muốn ghé cửa hàng kia mua đồ."

"Cái quần hòe nè.!"

Trong hẻm nhỏ, hai người cao ngang nhau lại tiếp tục đánh nhau, khoảng cách giữa hai người hình như lại được rút ngắn thêm một chút.

~~~~~~~~~

Cố Thanh Sứ, em diễn sâu vcl luôn á =)))))) ~ Sau này thất nghiệp hãi xin vào đoàn làm phim, em chắc chắn không kém Lâm minh tinh đâu =))) ~