Lão tam run rẩy, không chịu nói thêm gì. Sắc trời đột nhiên tối sầm, người đàn ông lớn tuổi nhất ngửa đầu nhìn trời, dẹp bộ bài: "Các cô cũng trở về đi, trời chuyển rồi, muốn mưa rồi."
Mục Dung ngẩng đầu, không biết từ đâu bay đến một đám mây đen che khuất cả bầu trời, rõ ràng là buổi chiều lại giống như hoàng hôn.
Không khí oi bức lại ẩm ức, nước sông lan ra từng trận tanh tươi làm người ta vô cùng khó chịu. Bốn người mất đi tâm tình du ngoạn, bắt xe một đường về khách sạn.
Tang Đồng đứng trước cửa sổ khách sạn nhìn bầu trời âm u bên ngoài, lấy điện thoại ra, dò xem dự báo thời tiết ở Quan Nhĩ Châu, điện thoại xuất hiện hai chữ :Trời trong."
Tang Đồng lẩm bẩm: "Trời sinh dị tượng sao..."
Cô mở valy lấy ra một cái mai rùa, nhìn thấy quẻ tượng, sắc mặc Tang Đồng càng khó coi: Quẻ đại hung...
Từ khi cô tiếp xúc với đại đạo pháp môn đến giờ, hết thẩy đánh ra ba lần quẻ đại hung.
Lần đầu là lần cô được phái đến Nam Cương thực hiện nhiệm vụ, cùng tổ có mười người chỉ có hai người còn sống trở về.
Lần thứ hai là lúc Đan Đan bị bắt cóc, sư tỷ của cô tan nát Nguyên Thần, tản mất hồn phách, thiêu đốt toàn bộ máu trong người mà kết thúc.
Lần này là lần thứ ba.
Tang Đồng cảm thấy huyệt thái dương đau nhói, liền đưa tay đỡ trán.
"Đồng sư tỷ."
Tang Đồng quay đầu, Tô Tứ Phương đang bưng tới ly nước, đưa cho cô.
"Cám ơn." Tang Đồng nhấp một ít, thấy nhiệt độ vừa ý mới hớp một hơi lớn.
Thói quen uống nước của cô có chút đặc biệt, thường hay pha một ít nước nóng vào, như vậy có thể cảm nhận được dòng nước ấm chảy xuống, xẹt qua thực quản ấm áp đến trong lòng.
Nhiệt độ ly nước này vô cùng hợp khẩu vị của cô, Tang Đồng híp mắt, cảm nhận sự thư thái nước nóng mang đến, đau đớn tan đi không ít.
"Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có thể giải quyết."
Tang Đồng quay đầu, nhìn thấy nét mặt tươi cười của Tô Tứ Phương, mắt cô khẽ đảo.
Nụ cười này, có một sức hút làm người ta an bình rất nhiều.
Tang Đồng cong khóe miệng, nhìn hơi nước đang tỏa ra hỏi: "Chuyện này mấy người thấy sao?"
"Em thấy trước nên tra xem ngày xảy ra chuyện thuộc ngày nào, sau đó khảo sát địa hình."
"Ý em là..."
Tô Tứ Phương nhẹ gật đầu, Tang Đồng gọi cho người phụ nữ, hỏi thời gian cụ thể: Đứa nhỏ gặp nạn vào năm ngày trước, thời gian là buổi chiều tầm bốn năm giờ.
Tang Đồn bấm bấm ngón tay, sắc mặt hơi đen: "Sát nhật, ngày đại hung."
Tô Tứ Phương xoay xoay phật châu: "Em với chị đi khảo sát địa hình."
"Ừm."
Tang Đồng để Tang Du và Mục Dung ở lại khách sạn nghỉ ngơi, cầm theo valy cùng với Tô Tứ Phương đi ra ngoài. Vừa bước đến cửa khách sạn, trời liền đổ mưa to, mưa làm thành một màn nước. Trong nháy mắt, đường đi trước khách sạn không một bóng người.
Tang Đồng ngửa mặt nhìn trời, cắn răng nói: "Ngươi càng không cho ta đi, ta càng nhất quyết phải tìm hiểu thực hư!"
Đi khỏi khách sạn chưa được mười bước, dù che mưa của hai người bị thổi đến lật ngược, Tang Đồng vứt dù che: "Đội mưa đi!"
Hai người đứng bên lề đường đợi xe hơn mười phút, không một bóng chiếc xe nào đi qua.
Thật vất vả mới thấy được một chiếc, bác tái thấy dáng vẻ của hai người một cước đạp chân ga, không chở!
Tang Đồng nhìn đèn xe của chiếc taxi, hít sâu mấy chục lần mới khống chế không nói bậy, nêu cô bị mất công lực, nhất định sẽ thành chuyện lớn à!
Là người tu đạo, Tang Đồng có một loại dự cảm rất chuẩn xác, đầu tiên là nước sông lạnh toát, tanh tươi khó ngửi, trời lại làm dị tượng, mưa to ngăn đường của cô và Tô Tứ Phương, tất cả mọi chuyện đều cùng lúc xảy ra, tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp.
Đứa bé trai kia chết ngày đại hung, chết không nhắm mắt, hai ngày nữa là thất đầu của đứa nhỏ, dựa vào lão tam miêu tả, nếu như trước lúc thất đầu* không thể xử lý êm xuôi hết thảy thì nhất định sẽ lại chết người! Hoặc có thể là chết nhiều người!!
(Thất đầu: Bảy ngày sau khi chết được gọi là thất đầu tiên)
Tang Đồng cố chấp: "Đi thôi."
Vứt dứt lời, một chiếc xe gắn máy lao tới.
Chiếc xe giao thức ăn xấu xí ngừng trước mặt hai người: "Tiểu Tang Đồng."
"Tằng Thiên Hàm?"
"Thiệt đúng lúc ha~ Mà mưa lớn vậy hai người muốn đi đâu đó?"
"Bớt diễn đi, lần này đi du lịch với tôi không có người ngoài, tôi đang chuẩn bị đến nơi khởi nguồn thăm dò địa hình đây."
"Không cần đâu, tôi có mang theo bản đồ đến nè, chúng ta về khách sạn đi."
Tang Đồng thay xong quần áo, vừa lau tóc vừa trừng mắt nhìn Tằng Thiên Hàm, tức giận nói: "Cậu giỏi nhỉ?! Chuyện khó giải quyết thì giao cho tôi à?"
Tằng Thiên Hàm cười hắc hắc nói: "Trên người tôi chỉ có trứ trụ của Tiên gia, thiếu của Liễu gia, trong ngũ đại gia tộc ngoại trừ Liễu gia, ai cũng không hợp với nước, hơn nữa nhà tiên không qua sông mà, tôi đến đây đã trở thành một nửa phế nhân rồi."
Tang Đồng hỏi: "Trong cục gần đây xảy ra chuyện lớn à?"
Cô luôn luôn thấy kỳ quái, Tằng Thiên Hàm phải chủ yếu phụ trách ở Đông Bắc, địa khu của 'động vật' chứ, căn cứ vào thuyết pháp nhà tiên không qua sông, pháp lực của hắn nam tiến càng lúc sẽ càng yếu mà, phía bắt Sơn Hải Quan mới là thánh địa của hắn mới đúng chứ!
Trọng cục lại phái một người như vậy đến Diệp Lâu sông để thực hiện nhiệm vụ, thì đã chứng minh trong cục thật sự không còn người nữa rồi.
Tằng Thiên Hàm gật đầu, Tang Đồng không hỏi sâu, chuyển sang đề tài của đứa nhỏ xã thân vì nghĩa, Tằng Thiên Hàm móc ra bản đồ trải ra: "Đứa nhỏ tên Lý Hàn Sở, chết ngày đại hung, cô xem bản đồ trước đi."
Hắn chỉ vào bản đồ, ngón tay vẽ một vòng, trừ chỗ đó ra cũng có vài chỗ bị khoanh tròn.
"Đây là chỗ Lý Hán Sở chết đuối, các người nhìn chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa."
Tằng Thiên Hàm chỉ vào ba chỗ khoanh vùng,giải thích: "Ba cái này là cổ tháp đó." hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tang Đồng.
Huyệt thái dương Tang Đồng lại đau nhói, bực bội 'Ụ' một tiếng, mệt mỏi đỡ trán.
Tằng Thiên Hàm cười nói: "Tiểu Tang Đồng, lần này tình trạng của cậu không tốt nha~ chẳng lẽ cô...?"
"Bớt đoán mò đi, gần đây tôi hơi mệt thôi."
Mục Dung nhìn bản đồ, trong đầu tự nhiên xuất hiện mấy chữ, sau đó bật thốt: "Bảo tháp trấn Hà Yêu?"
Tằng Thiên Hàm 'A' một cái, nhìn nhìn Mục Dung: "Người trong nghề hả?"
Mục Dung không nghĩ tới mình thuận miệng nói lại đúng, không tin liền hỏi ngược: "Tôi nói đúng?"
Tằng Thiên Hàm gật đầu: "Sông Diệp Lâu một trăm năm sẽ đổi dòng chảy, vừa rồi tôi chỉ ba chỗ, đều là nơi trước đó dòng nước chảy qua, mỗi một chỗ đều có một tòa tháo, những tòa tháp này dựng ở mép nước dùng để trấn yêu."
Tang Đồng xoa xoa mi tâm: "Nếu là Diệp Lâu Hà Yêu thì chuyện này tôi không giúp được gì đâu."
"Đừng nha Tiểu Tang Đồng, cậu không phải thích nhất trảm yêu trừ ma sao? Loại cổ vật này cậu có thể buông tha hả?"
Tang Đồng tức giận gầm nhẹ nói: "Bớt khích tướng đi cha! Cậu nghĩ tôi không biết à? Diệp Lâu Hà Yêu là khoáng thế yêu ma thiên sinh địa dưỡng, không ai biết nó đã sống bao lâu, cổ tháp trên bản đồ vì sao tồn tại hả? Bởi vì từ xưa đến giờ không một ai thu phục được nó, chỉ có thể sửa tháp trấn trụ nó! Diệp Lâu Hà Yêu ngủ vùi, nhưng mỗi lần tỉnh lại nhất định sẽ điều khiển thay đổi dòng chảy của Diệp Lâu sông, trên sử sách cũng có ghi lại, Diệp Lâu sông chí ít đã đổi hướng hai mươi lần, bình quân mỗi trăm năm một lần, cậu thử tính xem yêu vật này già bao nhiêu hả? Chí ít có hơn hai ngàn năm ha! Cả mấy trăm thế không một ai có thể hàn phục nó, triều đại nhiều lần đổi thay cũng chỉ có thể không ngừng tu sửa cổ tháp đấy, cậu để cho tôi đi hả? Tôi sống còn chưa đủ nhé!"
Vẻ mặt Tằng Thiên Hàm xấu hổ, xin tha nói: "Tiểu Tang Đồng cô đừng nóng mà, hiện tại vẫn chưa thể kết luận Lý Hán Sở chết có liên quan đến Diệp Lâu Hà Yêu hay không đúng không? Thế nhưng tôi muốn cậu xem một chút, mấy cái bảo tháp phân bố trên sông này, cái này được sửa bốn trăm năm trước, cái này là lúc Hàm Phong đế sửa, đây là cái mới nhất, là được lão Tưởng sai người lén lút sửa lại, Diệp Lâu Hà Yêu an gia ở Diệp Lâu sông dựa vào vị trí ba cái bảo tháp tôi suy đoán ra được là Hà Yêu ngủ say trăm năm ở gần đây, Lý Hàn Sở chết oan, lại đυ.ng trúng 'thiên thời địa lợi nhân hòa', nếu bỏ mặc không quan tâm, oán khí của nó sẽ càng ngày càng nặng, rất có khả năng sẽ làm Hà Yêu tỉnh lại sớm hơn, năng lực của tôi có hạn, cậu giúp tôi nhìn chút đi, nếu cậu cũng mặc kệ thì nhất định sẽ dẫn đến một trận hạo kiếp nhân gian đó, tôi cam đoan với cậu, nếu thật chuyện này liên quan đến Hà Yêu, cậu có thể lập tức một đường về nhà, tất cả hậu quả một mình Tằng Thiên Hàm tôi gánh chịu!"
Tằng Thiên Hàm nói xong đứng lên, dựng thẳng ba ngón tay: "Tôi Tằng Thiên Hàm hôm nay xin thề với trời, nếu như chuyện này là do Hà Yêu quấy phá, Tang Đồng có thể lập tức rời đi, tất cả hậu quả một mình tôi gánh, nếu sai lời thề..."
Tang Đồng chụp lấy ngón tay Tằng Thiên Hàm: "Được rồi được rồi, bớt nói nhảm đi cha, nếu thật là Diệp Lâu Hà Yêu thì Tang Đồng tôi tuyệt đối sẽ không mặc kệ đâu, cùng lắm thì..."chết thôi.
Mục Dung đột nhiên nói: "Hồn phách bị Diệp Lâu Hà Yêu câu đi thì đến cả Địa Phủ cũng không cách nào đưa trở về, Diệp Lâu Hà Yêu là một trong không nhiều đại yêu từ ngàn xưa còn xót lại, năm đó thiên nộ thần phạt, Diệp Lâu Hà Yêu trốn xuống sông Diệp Lâu tránh được hạo kiệp, nếu quả thật là Diệp Lâu Hà Yêu thì chỉ với mấy người chúng ta không thể địch lại."
Tang Đồng nghi hoặc: "Cô nghe ai nói?"
Truyền thuyết Mục Dung nói Tang Đồng cũng biết, trong cục xử lý sự kiện đặc biệt có một bản cổ tịch từng thất truyền hơn tám trăm năm, xác tác giả đã hóa tro hóa bụi từ thời nào, chữ viết thì mắt thường không tài nào phân biệt nổi, phải thông qua kỹ thuật phụ hồi thủ pháp, tận cho đến năm ngoái mới giải mã xong, phía trên ghi lại chính là về Diệp Lâu Hà Yêu, nhưng mà sao Mục Dung lại biết?
Mục Dung vẻ mặt mờ mịt, tự nhiên bị hỏi như vậy, cô cố gắng nhớ lại, làm thế nào cũng không nhớ nổi là đã nghe được từ đâu, đành phải quanh co nói: "Hình như nghe Hách Giải Phóng nhắc tới."