Chương 23
Chương 23Xem ra nơi này thật sự không thích hợp mình a, muốn truy cầu Lãnh đại mỹ nữ vẫn là suy nghĩ biện pháp khác thôi, thở dài, Lê Mộc chuẩn bị rời đi hội tuyển dụng, nhưng mới vừa đi tới cửa lớn liền phát hiện một địa phương vây đầy người.
Đây chẳng lẽ là chỗ ứng cử trợ lý tổng giám đốc, bằng không sao nhiều người như vậy a, ai, hay là ta lại đi thử một lần, một lần cuối cùng.
Cứ việc đám người vây có đông đi nữa, Lê Mộc vẫn gϊếŧ ra được một con đường máu, bất chấp ánh mắt phẫn nộ của nam nữ chung quanh, Lê Mộc đi đến trước bàn tuyển dụng, lập tức không khỏi trước mắt sáng ngời, chỉ thấy một mỹ nữ mặc tiểu tây trang màu xám vẻ mặt mỉm cười ngồi ở nơi đó.
Nước da tuyết trắng trong suốt, hai mắt to to, khuôn mặt hoàn mỹ, môi đỏ rực cháy lộ ra thanh lãnh, chỉ bỏ thêm vài nét bút nhàn nhạt đã đem đặc điểm ánh mắt toàn bộ phác họa ra, mà trang dung của nàng tuy đơn giản như thế nhưng lại có vẻ tinh xảo khắp nơi, Lê Mộc nghĩ thầm, cho dù tiểu mỹ nhân này đứng bên cạnh lão bà tương lai nhà hắn Lãnh Huyên chỉ sợ cũng không kém, Lê Mộc lập tức liền xem đến mê mẩn.
Từng đợt thanh âm nuốt nước miếng truyền vào cái lỗ tai thính của Lê Mộc, Lê Mộc hơi hơi sửng sốt, hóa ra không riêng gì một mình hắn xem ngây ngẩn cả người, ngay sau đó lại quơ quơ đầu, hiện tại hắn chỉ có thể có một lão bà tương lai là Lãnh Huyên, không thể lại đối nữ nhân khác nổi sắc tâm nữa. Lê Mộc lung tung nghĩ, nhìn về phía cái bảng bên cạnh bàn, chỉ thấy mặt trên viết:
Tuyển dụng nam nhân
Yêu cầu: thân thể khỏe mạnh, chịu khó, có khả năng, ưu tiên hài hước dí dỏm.
Đãi ngộ: tiền lương tháng 4000 nguyên, biểu hiện tốt cân nhắc tới 6000—7000 nguyên.
Mặt khác: bản bộ môn mới mở, nghiệp vụ do tổng giám đốc trực tiếp truyền đạt, hiện có bảy người nhân viên, giới tính nữ, tuổi từ 15 tuổi tới 25 tuổi, đều là mỹ nữ, hiện tuyển dụng một nam nhân, mong muốn có thể thỏa mãn nhu cầu của bất cứ nhân viên nào trong văn phòng!
Lê Mộc: "......"
"Hắc hắc, huynh đệ ngây người rồi chứ gì, bất quá ta nhìn ngươi thể trạng này là không có khả năng vào rồi, người ta muốn chính là mãnh hán." Một gã nhỏ gầy trẻ tuổi vỗ bả vai Lê Mộc nói, trong giọng nói có chút đố kỵ cùng bất đắc dĩ.
Lê Mộc: "......"
"Ta sao cứ cảm giác các nàng lấy nam nhân chúng ta ra đùa giỡn?" Tên còn lại nói tiếp.
"Sặc, giỡn lại làm sao?! Chỉ cần có thể cùng bảy tuyệt thế mỹ nữ sớm chiều ở chung, lại có thể nhìn thấy tổng giám đốc cũng chính là Lãnh đại tiểu thư, một ngày nào đó chúng ta sẽ đạt đến mục tiêu!!" Lại một người vẻ mặt gian gian nói.
"Mỹ nữ, dùng ta đi, ta không cần tiền lương! Chỉ cần lo ăn lo ở là có thể a!" Một gã trẻ tuổi mang dép lê hô lớn, cách ăn mặc kia vừa nhìn là biết sinh viên sa sút.
Lê Mộc: "......"
Từ từ, vừa rồi gã kia nói có thể nhìn thấy tổng giám đốc, vì lão bà tương lai, ta đây nhất định phải thử một lần. Lê Mộc rốt cục phục hồi tinh thần, nghe được lời nói của chúng nhân lại tiếp tục một trận câm nín.
Tuy rằng nội dung tuyển dụng sẽ gợi lên nghĩa khác, nhưng mỹ nữ trong công ty đương nhiên không phải muốn gian *** , dù sao nhìn quan chủ khảo phía trước là đủ để có thể nhìn ra, Lê Mộc nghĩ có lẽ công tác mà mấy mỹ nữ này muốn tìm người làm cũng không đặc biệt trọng yếu, thậm chí có lẽ gần như là tạp công, bất quá đãi ngộ thật tốt quá, dù sao hiện tại tìm việc khó như vậy.
Đương nhiên cũng có thể là mấy mỹ nữ này không muốn bộ môn mình xuất hiện quá nhiều nam nhân, cho nên đành phải tìm một nam nhân thân thể cường tráng làm mấy phần tạp công, như vậy cũng có thể giải thích vì sao tiền lương cao như vậy.
Về phần nhu cầu cái gì, này có lẽ là rót chén trà, đấm lưng, bất quá cho dù là vậy, cũng hoàn toàn có thể đoán được cuộc sống hương diễm sau này a, hơn nữa toàn bộ môn chỉ có một nam nhân, nhóm mỹ nữ nhiều như vậy, điều trọng yếu nhất là công tác ở đây do tổng giám đốc trực tiếp phụ trách, vậy hắn liền có cơ hội nhìn thấy Lãnh đại mỹ nữ, woa khà khà, Lê Mộc càng nghĩ càng hưng phấn, trong lòng rống to, phần công tác này lão tử muốn định rồi!
Nhìn chung quanh một đám nhao nhao đi lên tự đề cử mình, kết quả một đám đều cúi đầu uể oải trở về, thời điểm đến phiên Lê Mộc Lê Mộc cũng đã đánh bài lùi, nhiều người như vậy đều không được, đến lượt hắn còn có thể sao.
Từng bước một đi về phía bàn tuyển dụng, người bên cạnh tựa hồ đều đã dự đoán được số phận bị cự tuyệt của Lê Mộc.
"Xin chào, tôi tên Lê Mộc, hy vọng có thể đảm nhiệm phần công tác này của các cô." Lê Mộc hướng về phía mỹ nữ tuyển dụng, ngồi nghiêm chỉnh nói xong, trong lòng cũng làm tốt chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt.
Nhìn đến Lê Mộc, trong mắt Mạc Tích Vũ lập tức hiện ra ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó thản nhiên nói: "Tuyển dụng đã xong, được rồi, chính là cậu, ngày mai buổi sáng nhớ kỹ đến bộ môn chúng tôi báo danh." Nói xong liền cùng người bên cạnh vẻ mặt giật mình đi rồi, lưu lại một đàn trợn mắt há hốc mồm.
Đương nhiên, bao gồm Lê Mộc. Chẳng lẽ liền đơn giản như vậy, ta con mẹ nó không phải lại đang nằm mơ đi, tìm tới tận trưa cũng không tìm được công tác, giờ nói chưa đến hai câu đã thu phục rồi, đời mỹ như vậy? Hơn nữa bảng biểu gì đều không cần điền sao, mỹ nữ kia sao cứ thế mà đi rồi, không phải đang đùa hắn chứ?
Bất quá rất nhanh hội tuyển dụng đã kết thúc rồi, dưới ánh mắt ghen tị của rất nhiều người, Lê Mộc cũng ôm tâm tình lo sợ bất an về nhà, hắn như vậy, hẳn là xem như tìm được công tác nhỉ.