Lời Hứa Của Chúng Ta [Lam Ngôn]

Chương 1

Chương 1: CON TIN
Năm giờ mười lăm phút chiều, trên tầng 3 một chung cư cũ, mọi người đang đi lại ở hành lang đột nhiên bỏ chạy tán loạn, la hét thất thanh. Tiếng bước chân rượt đuổi dồn dập, tiếng hô hào kèm theo tiếng súng vang trời. Một số người chạy ra khỏi chung cư, một số người bị kẹt lại trong đám đông di chuyển, sợ hãi nép sát ôm đầu ngồi xuống khóc lóc.

Đằng sau cả đám người đuổi theo 1 gã đàn ông và phía trước đã là vách tường không đường tháo lui.

"Đứng lại! Cường trọc, anh hết đường thoát rồi, ngoan ngoãn theo chúng tôi về Sở!"

Giọng một cô gái đanh thép vang lên cùng 5 trợ thủ chạy phía sau. Tất cả đang đuổi theo 1 người đàn ông đầu trọc, xăm trổ vẻ mặt hung tợn.

Tất cả bọn họ đều có súng trên tay.

Cường trọc đối mặt với bức tường cảm thấy đã không lối thoát, hắn quay qua quay lại tìm cách thì đột nhiên thấy 1 cô nữ sinh đang ôm đầu sợ hãi ngồi gần đó hắn kéo cô gái lại uy hϊếp đưa súng vào đầu cô ấy và quay mặt ra đối mặt với đám người đang rượt đuổi tới.

- Các người mau bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ đem con nhỏ này chết chung - Hắn hét lớn.

Cô nữ sinh kia bị uy hϊếp sợ hãi, vừa khóc vừa cầu xin.

- Đừng ... đừng gϊếŧ tôi, cứu tôi vớiiii...

Cả nhóm người dừng lại, tất cả đều chĩa súng vào hắn. Cô gái đứng đầu ra hiệu cho mọi người bỏ súng xuống. Tất cả đều cúi người đặt súng trước chân mình và đá súng về phía xa. Giơ tay đồng loạt ngụ ý đã không còn vũ khí trên tay nữa.

- Cường trọc, anh đừng manh động, đừng làm cô ấy sợ, tôi có thể thay cô ấy làm con tin của anh - Cô gái đứng đầu lên tiếng thương lượng.

- Tao đâu có ngu ngốc đến vậy, giữ 1 madam như cô bên mình chả phải đang mang theo 1 quả bom nổ chậm sao, lập tức gọi xe cho tôi thoát cùng 100.000 nhân dân tệ. Tao cho các người 30 phút. Lập tức nhanh lên cho tao.

- Vậy để tôi làm con tin của anh - Bỗng 1 giọng nữ khác cất lên.

Tất cả mọi người đều quay qua tìm kiếm tiếng nói ấy. Một cô gái da trắng, dáng cao gầy, sóng mũi thẳng tắp, tóc cột cao, trẻ trung với full set adidas  màu đen trong thật khoẻ khoắn, có vẻ như cô ấy chuẩn bị đi tập gym thì kẹt phải cái cảnh này.

Cô gái vừa nói vừa bước lên đứng ngang hàng với cô Madam kia.

- Tôi không phải Madam nên anh không phải lo, anh xem cô gái anh đang uy hϊếp chân còn đứng không vững nữa thì chỉ tổ làm vướng víu anh di chuyển mà thôi, không khéo cổ ngất xĩu thì chẳng phải anh đến thoát cũng không xong sao? - Cô gái trẻ giải thích

Cả nhóm cảnh sát bất ngờ vì lời đề nghị của cô gái này, nữ Madam cũng quay sang nhìn cô gái ấy với vẻ mặt không kém phần ngạc nhiên.

Cường trọc nhìn cô gái đang bị mình uy hϊếp đúng là đến khóc cũng không khóc nổi nữa rồi, cứ giữ cô gái này bên cạnh không khéo chưa gϊếŧ cô ta thì cô ta cũng chết vì sợ thì mình cùng toi. Với cả nhìn bộ dạng mảnh khảnh của nữ nhân trước mặt, hắn cũng cảm thấy không có gì là uy hϊếp nên đã đồng ý.

- Được, mau qua đây!

Cô gái trẻ bước đến đổi với cô nữ sinh gần như ngã quỵ kia.

Thủ tục hoán đổi con tin đã xong. Hắn tiếp tục giục:

- Còn các người mau chuẩn bị theo như tao nói, chỉ có 30 phút, trễ 1 phút tao sẽ bắn nó. - Cường trọc vừa nói họng súng càng ép vào đầu cô gái trẻ trung kia.

- Được, chúng tôi sẽ sắp xếp, anh cứ bình tĩnh.

Dứt lời vị nữ cảnh sát lập tức gọi điện cho tổng bộ.

- Tôi cần 1 chiếc xe và 100.000 nhân dân tệ bằng tiền mặt, trong vòng 30 phút mang đến chung cư Vũ Hán cho tôi.

Cúp máy.

Không khí trở nên nặng nề, vì vẫn còn khoảng 9 10 người dân chưa thoát được đang sợ hãi khóc lóc không thôi.

- Tôi đã chuẩn bị theo lời anh rồi, bây giờ chỉ việc chờ đợi, những người dân không cần thiết ở đây thì cho họ rời khỏi đây nhé, để tránh tình trạng....

- Đừng nói nhiều, cứ để yên như vậy! Hắn cắt lời.

- Được, cùng nhau chờ.

Không khí lại trở nên căng thẳng, nữ cảnh sát đang quan sát xung quanh và nhìn đến cô gái trẻ đang bị uy hϊếp kia, bỗng nhiên cô gái ấy nháy mắt với cô 1 cái kèm theo 1 nụ cười nhếch mép bí ẩn.

Cô vẫn chưa hiểu gì nhưng có vẻ cô con tin ấy có suy tính gì chăng?!?

Đột nhiên cô con tin la lớn:

- Cảnh sát các người làm ăn chậm chạp thế đến giờ còn chưa có người đến giải cứu chúng tôi, hằng năm chúng tôi đóng thuế cho các người làm gì, chả làm nên trò trống gì cả.

Tên Cường trọc đang khống chế cô thì giật cả mình chả hiểu cái nữ nhân này làm sao lại mất bình tĩnh hơn cả hắn nữa.

Vị nữ cảnh sát đột nhiên thấy lạ nhưng vì đang cố gắng hết sức lại bị mắng sa sả, mặt có chút cảm giác nóng bừng giải thích.

- Đồng nghiệp chúng tôi đang trên đường tới, mong cô bình tĩnh đừng xúc phạm đến cảnh sát chúng tôi. Vị nữ cảnh sát nhàn nhạt trả lời

- Cô im ngay cho tôi, mỗi giây mỗi phút như vậy có biết người dân chúng tôi sợ lắm không, phải đợi đến bao giờ?!?

- Xin lỗi cô, nhưng cô cứ quát lên như vậy thì chúng tôi cũng đâu có làm được gì hơn, chúng tôi cũng đang rất sốt ruột, thưa cô!

Mặt cả hai đã biến sắc như 2 phụ nữ cãi nhau ngoài chợ vì giành mua 1 chiếc váy yêu thích.

Cứ thế họ cãi qua cãi lại ngày 1 to, tên Cường trọc nhìn qua nhìn lại, rối cả mắt, ồn ào nhặng xị cả lên, hắn bị mất bình tĩnh lập tức hét toáng lên đồng thời đưa súng lên cao bắn 1 phát.

- Câm miệng!

Cô con tin chỉ chờ có thế, nhân lúc hắn giơ súng lên cô ta đá móc hắn 1 cái, hắn bất ngờ chới với, định đưa súng bắn cô, thì cô ta đá thêm 1 cước văng súng khỏi tay. Lúc này cô cảnh sát nhanh trí lăn người chụp lấy cây súng của hắn, cô con tin chụp lấy tay hắn bẻ ngược ra phía sau khống chế. Nữ cảnh sát chĩa súng vào đầu hắn, kết thúc màn uy hϊếp ngoạn mục. Chả hiểu sao cả hai lại phối hợp nhịp nhàng đến thế, vừa mới cãi nhau sa sả thế mà...

Vị nữ cảnh sát nhìn vào cô gái con tin, cô gái ấy nháy mắt thêm cái nữa, vậy là cô đã hiểu ra vấn đề rồi.