Phiên ngoại 2
Minh Ngọc tiểu thiên sứ xuất giá rồi a~~----
Hồi tưởng lại câu cô hỏi Minh Ngọc khi ba người trở về.
- Minh Ngọc, cô lấy bạc ở đâu mà mua nhiều đồ vậy?
- Ta gặp Hải Lan Sát, hắn đưa cho ta.
Thật ra hạnh phúc của Minh Ngọc vẫn luôn là điều vướng mắc trong lòng Nguỵ Anh Lạc. Họ đã rời khỏi cung một thời gian rồi, cô và hoàng hậu nương nương sống cuộc sống thần tiên quyến lữ, Minh Ngọc theo họ tới giờ không một lời oán thán, chỉ lặng lẽ đi theo như vậy.
Minh Ngọc xưa nay tính cách thẳng thắn, đối đãi với mọi người đều rất thật tâm, khi ghét thì dù như thế nào trong mắt cô ấy cũng là không tốt, nhưng khi thích rồi thì mọi khuyết điểm cô ấy đều có thể bao dung.
Chính vì vậy, thêm cả chuyện của kiếp trước, cô lại càng cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt không thở nổi.
Kiếp trước, nguyện vọng của cô và hoàng hậu nương nương đều tan thành bong bóng, kiếp này cô và nương nương cuối cùng cũng được ở bên nhau, đương nhiên không thể để Minh Ngọc cô đơn một mình.
Cô biết Sách Luân thị vệ có ý với Minh Ngọc, Minh Ngọc tự dưng chết không rõ ràng, đến xác cũng không thấy, hắn đương nhiên sẽ không từ bỏ. Thế là cô liên lạc với hắn để tránh khiến hai người vốn có thể hạnh phúc lại đi vào vết xe đổ.
Bạc đổi từ chiếc nghiên Ô Kim, cô dùng một phần để mua đồ cưới cho Minh Ngọc, không thể thiếu những món đồ tốt. Gia đình Minh Ngọc tuy lụi bại nhưng cô ấy cũng là đại cung nữ của hoàng hậu nương nương, là nha hoàn theo nàng khi xuất giá, đương nhiên không thể mất thể diện.
Phú Sát Dung Âm thấy hai hôm nay Nguỵ Anh Lạc lúc nào cũng bận rộn, còn may một bộ đồ cưới, chốc chốc lại ngồi nhìn ngẩn người, kim đâm vào tay cũng không biết.
Nàng thở dài, ngồi xuống bên cạnh, khẽ nắm lấy tay cô.
- Anh Lạc.
- Dung Âm...
Cô vội lấy kim ra, máu suýt nữa đã dính lên tấm lụa thượng hạng.
Phú Sát Dung Âm không nói gì thêm, chỉ cầm lấy tấm lụa và kim chỉ từ tay cô, tiếp tục thêu theo đường kim của Anh Lạc.
- Nương nương, đừng, để nô tỳ...
- Anh Lạc, ta là Dung Âm của ngươi, đừng gọi nương nương, nô tỳ gì nữa.
Tâm tư của Anh Lạc nàng có thể đoán được ít nhiều, lần này Minh Ngọc theo họ, không còn bị hạn chế bởi cung đình là chuyện tốt. nàng vẫn luôn hy vọng Minh Ngọc, Anh Lạc rời khỏi Tử Cấm Thành, nơi ăn người cả xương này, nhưng Minh Ngọc cũng không thể theo họ mãi được.
- Là Sách Luân thị vệ?
- Vâng.
Nàng đã nghe được lời nói của Minh Ngọc hôm ấy, Sách Luân thị vệ và Minh Ngọc tính cách rất giống nhau, đều rất chân thành với mọi người, có lẽ khi lấy Minh Ngọc rồi cũng sẽ không lấy ai khác nữa, là đối tượng tốt nhất rồi.
Phú Sát Dung Âm cười với Nguỵ Anh Lạc, tay vẫn tiếp tục thêu.
- Ta không tiện nhìn Minh Ngọc xuất giá, bộ hôn phục này hãy để ta chia sẻ với ngươi.
Nguỵ Anh Lạc tim khẽ động, cô đã gọi nương nương cả một đời, ở bên nàng, bảo vệ nàng, đánh mất nàng rồi có lại nàng, mọi thứ tựa như một giấc mơ, nhưng lại vô cùng chân thực.
Tuy nương nương không nói, nhưng có thể hiểu được từ ánh mắt của nàng nhìn bộ hôn phục. Vì thế, chỉ cần là điều nương nương muốn, cô nhất định phải làm được.
- Dung Âm, chúng ta đi thôi.
Nguỵ Anh Lạc biết nương nương nhà mình thích yên tĩnh, giờ ra ngoài chơi cũng nửa tháng rồi, không thể nào cứ ở quán trọ mãi. Cô đã dùng phần lớn bạc đổi được để mua một căn nhà cách xa nơi đô thành ồn ào. Tuy không bằng được Phú Sát phủ nhưng cô tin nương nương sẽ thích.
Phú Sát Dung Âm bước vào sân, Nguỵ Anh Lạc và Minh Ngọc ở phía sau lấy đồ trên xe ngựa xuống.
Ngồi xe ngựa mất thời gian nửa nén nhang mới tới được nơi này, không còn ồn ã nữa, ở nửa tháng tại nơi người qua người lại, tới giờ cuối cùng tai cũng được yên ổn.
Căn nhà cũng khá rộng, chỉ là sân chưa dọn dẹp, dường như để không rất lâu rồi. Đi tiến vào bên trong, đi qua Thuỳ Hoa Môn là dãy hành lang rộng, bên ngoài hành lang là những ngọn cây ngô đồng đang nở rộ, tán cây rộng che ánh nắng, nàng cũng không cảm thấy quá nóng.Hành lang được dựng trên khe suối nhỏ, khe suối chảy vào từ một bên sân, qua cầu đi hơn chục bước là tới đình nghỉ mát phía trên khe suối. Tuy trong sân nhiều cỏ dại nhưng cá chép dưới suối tung tăng bơi lội.
Đi qua hành lang là tới đình viện bên trong, trong sân có đá và các loại cây, bố cục rất thường thấy. Nhưng hai bên chính phòng có những bồn hoa giống hệt ở Trường Xuân Cung khiến nàng mừng rỡ.
Tuy những nơi khác vẫn còn hỗn độn chưa dọn dẹp nhưng hoa nhài trong bồn đã nở rộ, dường như đã được chăm sóc rất tốt.
- Nguỵ phu nhân có thích không?
- Thích.
Nàng căn bản không nghe kỹ Nguỵ Anh Lạc hỏi gì, chỉ đáp một cách vô thức. Nàng cũng không biết Anh Lạc đã chuẩn bị những thứ này từ bao giờ. Tuy nhà có thể mới mua nhưng hoa thì chắc chắn phải một thời gian rồi.
- Ta đã chọn được nhà từ rất lâu rồi, đặt một số bạc làm tiền cọc, nhưng gần đây mới trả hết.
Nguỵ Anh Lạc cầm một đống thứ cười với Phú Sát Dung Âm, tuy cô tự tin nhưng thấy vẻ thích thú của nương nương cô mới yên tâm.
- Sau này đây là nhà của chúng ta rồi.
Phú Sát phủ là nhà của nàng, nhưng sau khi xuất giá thì nàng không về lần nào, Trường Xuân Cung là nơi ở của nàng, là tẩm điện hoàng thượng ban cho nàng. Đến nay, chỉ có nơi có mặt Nguỵ Anh Lạc mới là nhà thật sự của nàng.
Phú Sát Dung Âm trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng bỗng nhiên nàng nhớ ra ngoài cửa chưa treo biển.
- Không phải ngươi định gọi đây là Nguỵ phủ đấy chứ?
Biết chút tâm tư của nương nương, Nguỵ Anh Lạc chớp chớp mắt.
- Đâu có, đây là nhà của nàng, sao có thể gọi là Nguỵ phủ chứ, có phải không?
- Coi như ngươi biết điều.
- Anh Lạc không giỏi văn chương, muốn gọi nơi này là Trường Tiên Cư, Dung Âm cảm thấy sao?
- Rất hay.
- Tuy trong sân còn bừa bộn, nhưng chính phòng và tây sương phòng đã thu dọn xong, để Minh Ngọc ở tây sương phòng nhé.
- Rất tốt.
- Thế sau này Dung Âm gọi là Nguỵ Dung Âm thì thế nào?
- Không hay lắm.
Nhìn kẻ mặt dày kia tức tối, Phú Sát Dung Âm cảm thấy tâm trạng vui hẳn, chút tiểu kỹ này nàng sẽ không mắc lừa đâu, nên không để cô được như ý, chọc tức một tí, tránh sau này toàn là nàng bị chịu thiệt.
Nhưng như vậy, Sách Luân thị vệ đem sính lễ tới cũng tiện, vẫn hơn là ở quán trọ.
Chỉ những lúc như thế này nàng mới cảm giác Anh Lạc thật sự sống hơn một kiếp, tâm tư cũng trưởng thành hơn nhiều, làm việc cũng không tuỳ tiện như trước.
Nhưng nàng rất thương một Anh Lạc như vậy.
Họ vừa vào nhà không lâu thì Sách Luân thị vệ đã đem người mang sính lễ tới, khiến Minh Ngọc đang đứng ngoài cửa giật mình.
- Đa tạ hoàng hậu nương nương thành toàn, nô tài không có gì báo đáp, sau này nếu có khó khăn gì Hải Lan Sát sẽ dốc toàn lực vì nương nương!
- Sách Luân thị vệ mau đứng dậy, chỗ hoàng thượng thì sao?
- Dường như hoàng thượng biết chuyện của mọi người, chỉ bảo ta nói với bên ngoài rằng Minh Ngọc được người ở dưới hạ du cứu, rồi mới ban hôn.
Phú Sát Dung Âm gật đầu, kéo Minh Ngọc đang trố mắt ở bên cạnh.
- Nhất định phải đối xử tốt với Minh Ngọc, ngươi biết chưa?
- Nô tài xin tuân theo ý chỉ của hoàng hậu nương nương!
- Nương nương, sao có thể như vậy!
Thấy Minh Ngọc hai mắt đỏ hoe, Nguỵ Anh Lạc cầm lấy tay cô, cô biết Minh Ngọc lo lắng điều gì, nhà cô tuy đã lụn bại, nhưng hoàng hậu nương nương chưa từng từ bỏ cô, chưa từng đối xử không tốt với Minh Ngọc. Trong lòng cô ấy đương nhiên muốn ở bên nương nương.
- Giờ đã có ta rồi, cô còn sợ ta hầu hạ nương nương không tốt sao?
- Cô cái đồ xấu xa!
Minh Ngọc biết đây chắc chắn là chuyện tốt do Nguỵ Anh Lạc làm, dù là việc gặp Hải Lan Sát ở ngoài cung hay vội vàng tới đây đưa sính lễ, chắc chắn đều là do cô. Tuy Minh Ngọc cô không thông minh bằng Nguỵ Anh Lạc nhưng cũng không phải ngốc.
- Được rồi được rồi, ta và nương nương đều mong cô được hạnh phúc, giờ có đối tượng tốt, bọn ta cũng yên tâm rồi.
Nhìn Minh Ngọc tức giận đánh đánh vai Hải Lan Sát, một lát sau thì hai người lại bắt đầu cãi vã đầy tình tứ, cô và nương nương cuối cùng cũng thở phào.
Trường Tiên Cư đã được dọn dẹp xong, Nguỵ Anh Lạc thuê vài nha hoàn hầu hạ phu nhân nương nương nhà mình, còn các nô tỳ nô tài khác thì dọn dẹp đình viện, thời gian còn lại nam tử không được ở trong nội viện cùng nữ quyến.
Tuy phần lớn việc do hạ nhân làm nhưng chỉ có bữa tối là phải do đích thân cô làm.
Nương nương trước nay khẩu vị buổi tối đều không tốt lắm, bình thường luôn là cô dùng nhiều cách dỗ nàng ăn, tuy Trường Tiên Cư đã mời đầu bếp giỏi, nhưng chỉ bữa tối là cô vẫn không yên tâm.
Nếu ăn không hợp khẩu vị, phu nhân của cô đêm rất dễ đau bụng khó chịu.
Nếu không phải khi ở Trường Tiên Quản có một lần cô không ngủ được thì không biết nương nương còn giấu cô bao lâu nữa.
Cô là tú nữ có trình độ nhất Tú Phường, hoa văn trên hôn phục đương nhiên không thể làm khó cô, cộng với Dung Âm giúp, nên hôn phục của Minh Ngọc rất nhanh đã được hoàn thành.
Hoàng thượng nói Minh Ngọc có công cứu chủ, tuy không cứu được nhưng suýt nữa đã mất mạng, liền nâng đỡ gia đình cô, cũng coi như để Minh Ngọc vinh quang gả vào nhà Sách Luân.
Nhìn kiệu đón tân nương bên ngoài cửa và Sách Luân thị vệ mặc hôn phục trên lưng ngựa, Nguỵ Anh Lạc bị gió thổi qua, suýt nữa đã rơi nước mắt.
- Minh Ngọc phải nhờ cậy ngươi rồi.
- Hải Lan Sát đời này nhất định bảo vệ Minh Ngọc chu toàn, để cô ấy được hạnh phúc.
Phú Sát Dung Âm cầm tay Nguỵ Anh Lạc, nhìn đoàn người rời đi, mắt cũng đỏ hoe. Minh Ngọc trung thanh, tuy tính cách thẳng thắn, mạnh mẽ, nhưng đối xử với nàng rất tốt. Giờ Minh Ngọc cũng có bến đỗ tốt, nàng thật sự mừng cho cô ấy.
Tuy không được thấy cô ấy và Hải Lan Sát bái thiên địa nhưng như thế này cũng đủ rồi.
Trong đội hỷ có một người đồng hành với tân lang chạy ra, có đãi ngộ như vậy chắc chắn là hảo huynh đệ của Sách Luân thị vệ, Phú Sát Phó Hằng.
- Anh Lạc, ta...
Dường như cảm nhận được ánh mắt không thiện cảm lắm từ tỷ tỷ nhà mình, Phú Sát Phó Hằng rùng mình, rồi cũng khá biết điều, cung tay.
- Tẩu tẩu, sau này không tiện gặp mặt, tỷ tỷ ta giao cho tẩu, chúc hai người...hai người trăm năm hoà hảo, sớm sinh quý tử!
Không đợi Nguỵ Anh Lạc lên tiếng thì đã nhảy lên ngựa chạy mất.
- Phú Sát Phó Hằng! Ngươi nói rõ cho ta! Cái gì tẩu tẩu! Cái gì sớm sinh quý tử?!
Nói cái gì thế, rõ ràng là chọc tức cô!
Phú Sát Dung Âm ở bên cạnh thấy Nguỵ Anh Lạc đỏ mặt tía tai thì vui vẻ, quả nhiên đệ đệ rất hiểu nàng, một ánh mắt cũng biết nàng muốn nói gì.
- Anh Lạc, kệ hắn đi.
- Dung Âm...
Đột nhiên loé linh quang, nàng quyết định trêu chọc kẻ to gan này một chút.
- Anh Lạc, Trường Tiên Cư này là ngươi tặng ta phải không?
- Đương nhiên rồi, không phải đã ở một thời gian rồi sao?
Nguỵ Anh Lạc không hiểu ý của nương nương nhà mình.
- Thế thì ta là chủ tử của nơi này rồi?
- Đúng rồi, nàng là chủ tử của tất cả mọi người ở đây.
Đương nhiên bao gồm cả bản thân cô.
Đoán được Nguỵ Anh Lạc đang nghĩ gì, Phú Sát Dung Âm vẫy tay cho các hạ nhân tiến lại.
- Tiểu Nguỵ Tử đi dọn cơm, Anh Nhi, Lạc Nhi tiễn chủ tử phu nhân của các ngươi về nội điện, chuẩn bị dùng cơm.
- Vâng, nô tỳ tuân mệnh.
Nguỵ Anh Lạc lập tức đỏ hết cả cổ, nương nương nhà cô từ khi nào lại biết cách không chịu thua thiệt này, còn tên của nha hoàn từ khi nào lại đổi mà cô không biết!
- Dung Âm... nàng đúng là, càng ngày càng xấu.
Phú Sát Dung Âm cũng không giận, chỉ kéo tay cô đi vào trong.
- Có tấm gương sờ sờ trước mắt, cả ngày nghe mãi cũng quen, đương nhiên học cũng nhanh.
- Nói hay lắm, cứ như ta ức hϊếp nàng vậy.
- Dân gian có câu gì nhỉ? À, gọi là tướng phu thê.
- Chúng ta đây là tướng thê thê.
Phú Sát Dung Âm nhìn Nguỵ Anh Lạc hiếm khi ngượng ngùng, cười rất vui vẻ.
- Đúng đúng, nghe phu nhân hết.
< end >
Ta đang om fic mới, hãy cho ta chút động lực ahuhu...