Chương 6
Hoàng hậu nương nương: Nguỵ Anh Lạc, ngươi nói đi! Ngươi nuôi béo bản cung là có mục đích gì?Nguỵ Anh Lạc: Không có mục đích gì, chỉ là để ôm được thoải mái.
Hoàng hậu nương nương: Xem ta đánh ngươi!
---
Nói ra cũng kỳ lạ, nếu là trước kia, khi nóng nhất hoàng thượng sẽ đem theo vài phi tử tới Viên Minh Viên tránh nóng. Sao năm nay qua ngày Tam Phục* rồi mà không thấy ai tới.
*Ngày Tam Phục là ngày ẩm ướt và cực kỳ oi bức, đây là ngày khó chịu nhất trong năm, vận thế cũng bất định.
Hơn nữa hoàng hậu nương nương cũng không ý định quay về....
Như vậy không được, chẳng biết chừng những kẻ trong cung lại giở trò muốn gây bất lợi cho địa vị của hoàng hậu nương nương.
Nguỵ Anh Lạc trong lòng lo lắng, nhưng lại thấy dáng vẻ nương nương nhà mình ngồi nhâm nhi điểm tâm lạnh trong đình hóng mát thì lại cảm thấy bất lực, đúng là hoàng hậu chưa vội mà cung nữ đã lo.
- Nương nương, người định khi nào trở về Tử Cấm Thành?
- Anh Lạc muốn về sao?
- Cái này...
Cũng không phải cô muốn về, nhưng vấn đề căn bản không phải vấn đề này a...
- Ở đây rất thanh tĩnh, bản cung rất thích, ở thêm vài ngày đi.
Đương nhiên Nguỵ Anh Lạc không làm trái lời nương nương được rồi, cô cũng không nỡ, tuy mặt này không nỡ, nhưng mặt khác thì phải nhẫn tâm một chút.
Nghĩ vậy, Nguỵ Anh Lạc tịch thu món điểm tâm lạnh.
- Nguỵ Anh Lạc, ra khỏi Tử Cấm Thành rồi ngươi còn quản bản cung!
- Nương nương, Diệp thái y không đi cùng, thái y khác thì nô tỳ không tin tưởng được, vì thế nương nương đừng để bị ốm là tốt nhất.
- Cũng chỉ có ngươi to gan nhất, ngoài ngươi ra còn ai dám quản bản cung!
Nguỵ Anh Lạc nghe thế cười, vẫy vẫy tay về phía sau, Minh Ngọc liền đi tới, đặt món điểm tâm xuống trước mặt hoàng hậu nương nương, nhưng khác với loại trên tay Anh Lạc, chỉ là điểm tâm thông thường mà thôi.
- Đây ...
- Hoàng hậu nương nương, tuy nô tỳ cho rằng Nguỵ Anh Lạc là nữ nhân xấu xa, nhưng cô ấy cũng là muốn tốt cho người, vì thế nô tỳ đành phải theo phe cô ấy vậy.
Phú Sát Dung Âm lần này chán nản, giỏi lắm, không cho nàng cả cơ hội ăn vụng luôn.
Thời gian này Nguỵ Anh Lạc thay đổi khá nhiều món ăn của hoàng hậu nương nương, nhưng món ngày thường nương nương không thích đều được cô đổi thành những món vừa hợp khẩu vị vừa có dinh dưỡng.
Hơn hai tháng ở Viên Minh Viên, hoàng hậu nương nương cũng mập lên một chút, không còn cảm giác mỏng manh gió thổi cũng bay nữa, nhưng điều này bản thân nàng chưa nhận ra.
Ngoài những cuộc trò chuyện bình thường với nương nương, thỉnh thoảng Nguỵ Anh Lạc cho cá chép trong hồ ăn, đôi khi vợt một con đẹp đẹp lên đưa tới Trường Xuân Tiên Quản cho nương nương nuôi.
Có điều, nương nương có lúc lại ngẩn người ngồi nhìn cá trong chậu sứ, có lẽ nghĩ tới bản thân nàng trong Tử Cấm Thành, sau này cô đành đề nghị cùng đi thả nó về nhà của nó.
Khi buồn chán cô sẽ cùng nương nương tỉa hoa cỏ, kiếp trước tuy cô mất hơn chục năm để cắm được bình hoa đẹp, nhưng vẫn không theo kịp nương nương. Vì thế kiếp này lại vẫn là thầy trò, tiếp tục học tập nương nương.
Nương nương từ khi tới Viên Minh Viên thì thích tự mình thử nhiều việc, Minh Ngọc nhìn mà hoảng hốt, nhưng cô cũng vui mừng, vì cô biết đây mới là thực sự là Phú Sát Dung Âm.
Cô từng nghe nói người Mãn tính tình vốn dĩ hào sảng, không thích nữ tử yếu đuối, nhưng Phú Sát Dung Âm từng như vậy lại vì trở thành hoàng hậu mà dần dần bị vùi dập.
Nhưng dù là Phú Sát Dung Âm hay hoàng hậu Phú Sát Thị, thì đều là người mà cô mãi mãi ở bên.
- Nương nương, chậm thôi.
Nguỵ Anh Lạc dìu hoàng hậu nương nương bị bịt mắt đi từng bước, sợ nàng ngã.
- Anh Lạc, thần bí như vậy làm gì? Còn nữa, ngươi cho bản cung mặc đây là?
Phú Sát Dung Âm khó hiểu, tính cách Nguỵ Anh Lạc trước nay phóng khoáng, trong đầu nghĩ gì nàng không đoán nổi. Hôm nay vừa sáng sớm, nàng còn chưa tỉnh hẳn đã bị kéo xuống giường, bịt mắt nàng lại, không biết mặc cho nàng cái gì, lúc này lại không biết đưa nàng đi đâu đây.
Nguỵ Anh Lạc không nói gì, chỉ dẫn nàng đi rất lâu rồi mới tháo bịt mắt xuống.
- Nương nương, người nhìn xem.
Một lúc sau Phú Sát Dung Âm mới quen với ánh sáng, nhưng khi mở được hai mắt thì nàng sững người.
Trước mặt nàng không xa là một con tuần mã màu trắng đen.
Trên người nàng thì đang mặc bộ trang phục cưỡi ngựa do chính Anh Lạc may.
- Lần trước không phải nương nương nói muốn Anh Lạc mặc bộ y phục tương tự sao, lần này Anh Lạc cũng làm một bộ, người nhìn này.
Nhìn Anh Lạc tươi cười quay một vòng trước mặt mình, khoé môi Phú Sát Dung Âm cũng nhướn lên.
- Con ngựa này Anh Lạc rất lâu mới tìm được, tính tình cũng rất ôn thuận, chắc là sẽ hợp vớ nương nương, người mau cưỡi xem sao.
Được Anh Lạc kéo tới bên cạnh ngựa, Phú Sát Dung Âm khẽ vuốt ve con ngựa.
Trước kia nàng rất thích cưỡi ngựa, thỉnh thoảng lại kéo Phó Hằng ra ngoại ô cưỡi ngựa, nhưng sau khi thành phúc tấn của Bảo Thân Vương, trở thành hoàng hậu Đại Thanh, vì thể thống, nàng không được chạm tới ngựa nữa.
Nhưng dù vậy nàng cũng không hàm hồ, dẫm lên chỗ để chân rồi ngồi lên yên ngựa.
Tuy có chút lạ lẫm nhưng vẫn chưa quên cảm giác.
Dường như khi ngồi trên lưng ngựa, tầm mắt cũng được mở rộng hơn không ít.
Nàng nhận lấy dây cương Anh Lạc đưa, phất tay một cái ngựa lao đi.
- Hây!
Cho dù là Nguỵ Anh Lạc kiếp trước cũng chưa từng được thấy hoàng hậu nương nương như vậy, nương nương trước nay dịu dàng như nước, hôm nay cũng khiến cô có trải nghiệm mới mẻ.
Dù thế nào, thấy nương nương vui cũng không uổng cô nhờ người tìm ngựa khắp nơi.
- Nương nương chậm thôi!
Nhớ tới việc cô từng ngã ngựa gãy tay, tuy việc đó có nguyên nhân, nhưng cũng khó tránh lo lắng, tuy con ngựa này không có vấn đề gì nhưng nương nương cưỡi cũng nhanh quá.
- Nương nương cẩn thận!
Cuối cùng không biết tại sao nương nương cưỡi một vòng lại dừng lại bên cạnh cô.
- Nương nương?
- Anh Lạc, nào!
Phú Sát Dung Âm đưa tay ra trước mặt Nguỵ Anh Lạc.
- Đừng sợ, ta cưỡi cùng ngươi.
Có lẽ vì nương nương nhà cô quá cuốn hút, cũng có thể vì sức đề kháng của cô với Phú Sát Dung Âm quá kém, khi tỉnh lại thì đã lên ngựa ôm chặt lấy eo nương nương rồi.
Ừm, đúng là đã có da có thịt hơn trước.
Cô nghĩ bụng, cảm giác thật ngọt ngào.
- Nương nương cưỡi nhanh hơn chút!
- Anh Lạc, ngươi nghĩ bản cung là ai!
Hai người họ ngọt ngào, nhưng lại doạ chết Cao Ninh Hinh không biết từ khi nào đã tới Viên Minh Viên. Minh Ngọc cũng thản nhiên, đưa quý phi tới Trường Xuân Tiên Quản.
- Quý phi nương nương đừng vội, hoàng hậu nương nương chơi đủ sẽ trở về.
- Chơi? Không phải, hai người họ...
- Có thể quý phi nương nương nhìn một hai lần không quen, nhưng dần rồi cũng quen thôi.
...
Trong một khoảnh khắc Cao Ninh Hinh nhớ tới khúc "Liên hương bạn", rồi nghĩ tới thủ đoạn của Nguỵ Anh Lạc, và Phú Sát Dung Âm mà nàng ta chưa từng thấy cười sảng khoái như vậy, không kìm được mà nổi hết da gà.
Nguỵ Anh Lạc lén tới Viên Minh Viên hơn hai tháng nhưng không hề có ý định trả nàng ta hý phục.
Hoàng hậu nương nương của Đại Thanh lại cùng cung nữ đùa giỡn, hoàn toàn không để tâm sự vụ trong cung.
Quả nhiên thế đạo thay đổi rồi hay sao?
Đúng là nhân gian này không thẳng. (Hoặc "không đáng" - Từ này trong tiếng Trung 2 nghĩa là ta cũng hoang mang (ノ_<) Có thể ý TG là thế gian này oằn tà là vằn quá chăng =)))))
Sau đó Cao Ninh Hinh đợi không biết bao lâu, dù sao nàng ta cũng sắp ngủ gật rồi mà cũng không thấy hai người kia chơi đủ rồi về như lời Minh Ngọc nói.
< tbc >